Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 63

Tô Tầm trêu ghẹo nói: "Tiểu Kỷ ca, với thể chất hot search như anh, em có thể đoán trước chương trình này khi phát sóng, anh lại phải lên hot search, đề tài chính là lão cha Kỷ Tịch rưng rưng thương con lại bị ghét bỏ, ha ha ha."

Kỷ Tịch bị toàn bộ nhân viên cười vào mặt, đi về phía Hà Sanh, cười uy hϊếp mọi người nói: "Sư phụ, hôm nay đầu bếp chính của anh, em làm trợ thủ tay cho anh, chúng ta chỉ làm cơm cho hai người là được rồi."

Lê Thấm bị không khí lạnh kích động, rùng mình một cái, vội vàng uống một ngụm nước nóng, quay đầu cười nói với một vị khách mời khác là Ninh Lệ: "Tiểu hài tử Kỷ Tịch này tính cách quá tốt, thích hợp làm giáo viên, con búp bê da nhà tôi, mà tôi cũng muốn đưa cho Kỷ lão sư giúp tôi quản lý."

Ninh Lệ là một nữ ca sĩ thực lực gần bốn mươi tuổi, cũng là một bảo mẫu, nghe vậy cười nói: "Đúng, nhìn bộ dạng của cậu ấy, chắc chắn sẽ là một người cha cằn nhằn. Bất quá những niên nhỏ tuổi này ý định sinh dục (sinh con) thấp quá à, ha ha ha ha nói không chừng chờ đến khi thông suốt muốn có con, thì đã trở thành mấy lão già rồi."

Giang Lục vừa hay đi ngang qua cô, nghe vậy nói: "Em không thích em bé, thì muốn có em bé làm gì, một mình sẽ được tự do hơn, hai người thì lại càng dễ thở." Anh ta nâng cằm lên nhìn Lãnh Ngạn nhỏ giọng nói: “Tất cả những gì tỏ ra đáng yêu với người ta, người ta đều không thích."

Lãnh Ngạn nhìn anh ta, mặt mày đều là ý cười: "Vậy em yên tâm đi, em sẽ thích tất cả những thứ đó."

Lê Thấm không nghe thấy hai người bọn họ nói nhỏ, chỉ nắm lấy Giang Lục nói đùa một câu: "Lục Lục ngốc nghếch, nếu không có con, nhà em nhiều cúp như vậy thì lấy ai để kế thừa đây."

Giang Lục suy nghĩ một chút nói: "Em thì tính là cái gì, Cố tổng của chúng ta có doanh nghiệp lớn, những hắn cũng không thích có con, em còn có cái gì mà không dám buông không xuống chứ."

"Làm sao anh biết hắn không thích có con?" Kỷ Tịch đang chuẩn bị kéo Hà Sanh vào phòng bếp nấu cơm, nghe vậy thốt ra hỏi.

"Hắn ta không thích em bé, thì có liên quan gì đến em?" Lãnh Ngạn xoa đầu Giang Lục, đồng thời lên tiếng với Kỷ Tịch.

Giang Lục nhìn Lãnh Ngạn lại nhìn Kỷ Tịch, không nói tiếp: "Em đi vào phòng uống miếng nước."



Ăn cơm xong, Kỷ Tịch theo thường lệ cầm một xấp bát đũa đi vào phòng bếp, vừa mới vào cửa, lập tức có nhân viên công tác tiến lên nhận lấy bát đũa nói: "Kỷ lão sư, bồn rửa bên này hỏng rồi, không có biện pháp rửa, anh cứ giao cho tôi đi."

Kỷ Tịch nghi hoặc nói: "Không có đâu, lúc vừa rồi lúc nấu cơm còn sài ngon lắm, tôi đến xem vấn đề gì, nói không chừng tôi sẽ sửa được."

Nhân viên công tác vội vàng chắn trước người Kỷ Tịch, xấu hổ nói: "Kỷ lão sư, thợ sửa chữa đã tới xem qua, nói bị hư khá nghiêm trọng, phải quay về lấy dụng cụ chuyên dụng mới có thể sửa được."

Kỉ Tịch lướt qua bả vai anh ta, từ xa nhìn bồn rửa chén một cái: "Lát nữa sửa xong, anh gọi tôi."

Nhân viên công tác nhiệt tình nói: "Kỷ lão sư, thật ra cảnh quay rửa bát của anh đã đủ rồi, sau này anh sẽ không cần rửa bát nữa, anh có thể chọn thêm một vài nơi khác để làm các hoạt động khác, chúng tôi cũng có thể có thêm một chút tài liệu. Thấy Kỷ Tịch không tin, anh ta lại cười giải thích: “Là ý của đạo diễn."

Kỷ Tịch thấy anh nói như vậy, đành phải bỏ qua, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Không phải nói đây là một chương trình thể hiện sự chân thật, toàn hộ quá trình đạo diễn sẽ không can thiệp sao."

Nhân viên công tác thấy Kỷ Tịch cuối cùng cũng đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, đặt bát đũa vào bồn rửa chén, anh lấy điện thoại ra gọi cho đối phương: "Lưu ca, hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, vậy sau này nấu cơm có muốn cũng tìm cách hay không, không cho Kỷ Tịch làm nữa?"