Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 51

Cậu vội vàng chào hỏi Lý quản gia, trên lầu giống như có chuyện gì đang hối thúc cậu vậy, Kỷ Tịch mang theo tâm tình nhảy nhót nhanh chóng chạy lên lầu, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp mở cửa phòng ngủ Cố Tử An.

Cố Tử An nghe thấy tiếng mở cửa, ném sách trong tay, thanh âm lạnh lùng vang lên: "Đứng yên đừng nhúc nhích. "

Trên mặt Kỷ Tịch còn có nụ cười chưa kịp thu hồi lại, nghe vậy dừng bước, thành thật đứng ở cửa, trên khuôn mặt mang theo sắc mặt vui mừng chậm rãi chuyển thành ủy khuất cùng mất hứng: "Cố ca, là em, anh làm gì vậy, em vất vả ghi hình xong chương trình, không chậm rãi dù chỉ một phút, liền nhanh chóng bay về, không phải anh nói đêm nay muốn làm cái gì đó sao, anh lại..."

"Câm miệng, đừng nhúc nhích." Cố Tử An nửa dựa vào giường, vẻ mặt đề phòng cùng cảnh giác: “Tôi hỏi em vài câu trước."

Kỷ Tịch: "Dạ."

Cố Tử An: "Em còn bị thương ở thắt lưng không?"

Kỷ Tịch: "Không còn."

Cố Tử An: "Ngày mai em có chương trình nào cần quay không?"

Kỷ Tịch: "Không có."

Cố Tử An: "Buổi tối có ăn khuya không?"

"Không có" Kỷ Tịch không kiên nhẫn, xoay người muốn đi: “Cố ca, sao anh lại giống như thẩm vấn phạm nhân, em không có hứng thú nữa, em muốn xuống lầu ngủ, anh tìm cô nương năm ngón tay của anh chơi đi."

Cố Tử An xốc chăn ra xuống giường: "Đứng lại."

Hắn ở trần, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ eo thấp, nam nhân vai rộng, eo hẹp mông vểnh, cơ ngực, cơ bụng săn chắc xinh đẹp, chân dài thẳng tắp hữu lực, hắn sợ Kỷ Tịch tức giận thật sẽ đi xuống lầu, ngay cả dép lê cũng không thèm mang

Kỷ Tịch quay đầu, nhìn thấy Cố Tử An như vậy từng bước từng bước đi về phía cậu, nhất thời tim đập nhanh hơn, hai chân nhũn ra, hô hấp không thông, cậu thậm chí sợ mình chảy máu cam còn nhanh chóng lau mũi một chút.

"...... Cố...ca. "Chống lại du͙ƈ vọиɠ nồng đậm trong mắt Cố Tử An. Nhìn, cậu đột nhiên có chút sợ, người này thể lực tốt như vậy, nội tiết tố lại bạo liệt, như vậy còn chưa có động tác thực đúng nghĩa, mình dã mềm nhũn, nếu thật sự là mũi tên đã lên dây, thật đúng là không dám nghĩ, đó sẽ là chuyện sảng khoái kíƈɦ ŧɦíƈɦ hạnh phúc cỡ nào trời!

Cố Tử An lấy tay lau nước miếng trên khóe miệng cậu, nhanh chóng ôm ngang người đã trở nên si mê, đi vào phòng tắm.

Hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, cùng ánh sáng màu vàng ấm áp, ái muội làm cho người ta tim đạp nhanh.

Tay Kỷ Tịch vòng quanh cổ Cố Tử An, trái tim đập thình thịch, khẩn trương lại chờ mong, cảm giác được mình đã có phản ứng, cậu vùi mặt vào cổ Cố Tử An, dùng sức cọ cọ vào trong ngực người nọ.

"Đi xuống." Cố Tử An vỗ vỗ cậu.

Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn, kinh hỉ nói: "Oa, Cố ca, sao ở đây lại có thêm một bồn tắm lớn?"

Trong nhà Cố Tử An trước kia không có loại bồn tắm này, cậu nhìn bồn tắm, quay đầu lại cụng vào ngực Cố Tử An, không có một chút ý muốn từ trên người hắn đi xuống chút nào.

Cằm Cố Tử An cọ cọ trên mái tóc mềm mại của cậu, cưng chiều dụ dỗ nói: "Không phải em thích ngâm mình sao? Ngâm cho mềm một chút trước đi." Vậy mới dễ làm.

"Ở đâu... Ngâm cái gì cho mềm?" Kỷ Tịch giọng nói ngọt ngào, cậu cắn môi dưới, trong ánh mắt ướt sũng một mảnh mê ly, giống như một tiểu yêu tinh mị hoặc nhìn chằm chằm Cố Tử An không chớp.

Cố Tử An bị ánh mắt này nhìn mà da đầu tê dại, hắn nhéo lấy vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn cứng cỏi, khóe môi gợi lên một nụ cười xấu xa: "Vậy tôi phải kiểm tra từ trên xuống dưới, mới có thể kết luận."

Hốc lưng Kỷ Tịch mẫn cảm nhất, bị hắn bóp mà cả người run lên, bất giác phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

"Ừm, cái này mềm." Cố Tử An hài lòng cười khẽ nói, ôm Kỷ Tịch nhấc chân bước vào bồn tắm thật lớn, trọng lượng của hai người đảo loạn một bồn nước trong.

Trong đầu Kỷ Tịch chỉ lưu lại một chút thanh tỉnh, nhưng vẫn bị chìm trong du͙ƈ vọиɠ ham học hỏi tràn đầy, cậu chỉ vào phía trên vị trí dựa vào tường bồn tắm, hỏi Cố Tử An: "Cố ca, tay vịn kia dùng để làm gì."