Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái

Quan chế Đại Yến quá hỗn loạn tràn lan, chức vụ giáo uy hư danh như này thực nhiều như chó chạy ngoài đường. Ở Yến quốc, đặc biệt là Bắc Phong cảnh này, thứ có giá trị chân chính là dưới tay ngươi có bao nhiêu binh, đây mới là thế giới quan mọi người công nhận.

Nếu giờ trên tay Trịnh Phàm có ba trăm tên kỵ binh thực sự, tên Thập trưởng này nhất định phải quỳ xuống hành lễ.

Có điều, Trịnh Phàm cũng không tới mức vì chuyện này mà tức giận, lại cười vui vẻ tới vỗ vai đối phương.

Tên Thập trưởng: “…”

Sắc mặt tên Thập trưởng có chút quái dị lui mấy bước, né ma chưởng của Trịnh Phàm, bởi hắn cảm thấy, hai tên nam nhân mà quá thân mật, thực khiến người ta có cảm giác lạ.

Tứ Nương chủ động đưa qua chút bạc vụn, Trịnh Phàm cũng hào khí, đem bạc vụn chia cho sĩ tốt thủ thành:

- Mời các huynh đệ uống chút rượu, mấy bữa nữa ta sẽ nhậm chức, còn mong các huynh đệ hỗ trợ.

- Yo, đa tạ đại nhân ban thưởng.

- Đại nhân hào khí!

Lần này, đám người cười càng thêm chân thành.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tên Thập trưởng nắm thỏi bạc lớn nhất, tâm tình vô cùng tốt:

- Không biết, đột nhiên có báo động, ta cứ đề phòng thôi, hẳn không phải là Man tộc đánh tới a, dù sao Trấn Bắc quân mới từ sa mạc trở về.

- Vậy các huynh đệ phải khổ cực rồi, ta về trước đây.

- Mời, mời ngài, bữa nào các huynh đệ mời ngài uống rượu, mong ngài nể mặt tới.

- Dễ nói dễ nói.

Một hồi khách sáo, Trịnh Phàm cùng đám thủ hạ vào thành.

Sau khi vào thành, mới xem như triệt để an toàn.

Đám người lập tức một đường về thẳng, xe ngựa đã ở giữa sân, Phiền Lực cùng Hồng Ba Tử đứng cạnh xe ngựa.

- Hô, cuối cùng cũng coi như mời được lão sư của ta về.

Trịnh Phàm đùa một câu.

- Chúc mừng chủ thượng mời được lão sư.

Lời này nghe thực lạ, nhưng Trịnh Phàm cũng không đặc biệt để ý, trực tiếp nói với Hồng Ba Tử:

- Mời lão sư của ta ra.

- Tuân mệnh.

Người khác xuyên không, không phải là gặp trưởng bối trong nhẫn, hoặc rơi xuống núi gặp đại nhân vật, còn hắn thì hay rồi, còn phải tự đi bắt lão sư.

Có điều, tự làm mới có cảm giác thành tựu.

Hồng Ba Tử nghe lời tới vén rèm xe, chui vào, chốc lát lại lui ra, lộ vẻ lo lắng.

- Sao vậy?

Trịnh Phàm hỏi.

- Có… có… có vẻ như… bị xóc chết rồi.

- Chết rồi?

Trịnh Phàm có chút muốn đưa tay bứt tóc, đây là động tác mà hắn hai cùng khi vẽ truyện.

Bận rộn cả ngày trời, vừa mai phục, vừa chạy marathon, kết quả cứu người trở về, nhưng lại bị xóc chết?

Trò đùa?

- Ta xem một chút.

Người mù Bắc bước lên, lên xe ngựa.

Trịnh Phàm cũng lên theo, những người khác chỉ có thể đứng bên nhìn.

Trong xe ngựa, người mù Bắc đặt tay lên cổ tay Đinh Hào, nhắm hai mắt, lộ vẻ nghiêm túc.

- Mạch tượng thế nào?

Trịnh Phàm hỏi.

Người mù Bắc thở dài, biểu tình càng thêm nghiêm nghị.

- Đến cùng thế nào?

- Chủ thượng.

- Hả?

- Ta là bác sĩ tâm lý.

Trịnh Phàm: “…”

Người mù Bắc lắc đầu một cái:

- Đoán chừng không phải chuyện tốt, mạch đập cùng hô hấp đều đã đoạn.

- Người này chết rồi sao?

- Đúng thế.

Trịnh Phàm có chút dở khóc dở cười, thở dài một hơi:

- Được rồi, đem hắn chôn đi.

- Chôn thì lãng phí quá, không phải hậu viện mới trồng hoa sao, cắt nát ủ men làm phân, đám người trước kia cũng không có đãi ngộ này.

Trịnh Phàm hơi sửng sốt.

Bình thường vẫn vì bản thân không đủ biến thành mà có chút cảm giác không hợp với đám thủ hạ này.

Nhưng nếu người mù đã đề nghị, Trịnh Phàm cũng chỉ có thể kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, gật đầu nói:

- Được, cứ làm thế đi.

Vừa dứt lời, hai mắt Đinh Hào liền mở trừng ra.

- A… tên này tỉnh? Không chết?

Trịnh Phàm đưa tay chỉ Đinh Hào, cả kinh.

Người mù Bắc có vẻ không chút bất ngờ, nhanh chóng nịnh.

- Không hổ là lão sư của chủ thượng, dính chút khí vận của chủ thượng, quả là cát nhân tự có thiên tướng.

Trịnh Phàm cảm thấy sai sai ở đâu đó, nhưng người mù Bắc đã tiếp tục nói:

- Chủ thượng, dù sao cũng bái làm thầy, vẫn cần phải có lễ nghi đãi ngộ, mong chủ thượng giao chuyện này cho ta, thuộc hạ đảm bảo, ngày mai chủ thượng có thể chân chính tu luyện.

Chân chính tu luyện.

Trịnh Phàm gật gù, lòng kỳ thực cũng hiểu con hàng này giả chết, nhưng hắn tin năng lực của người mù, cũng nghe lời xuống xe trước.

Có điều, vẫn dặn một câu:

- Cẩn thận nói chuyện, tận lực đừng hạ thủ.

Người mù Bắc gật đầu đáp lại.

Đợi đến khi trong xe chỉ còn Đinh Hào cùng người mù Bắc, ánh mắt trống rỗng của người mù Bắc nhìn tới đối phương, chậm rãi nói:

- Quy Tức công của ngươi không tệ, được rồi, tới lúc chúng ta nên nói chuyện thật tốt.



Nhà ở thế giới này không giống với nhà ở thế giới trước, hơn nữa, khách sạn mới là do hai tòa nhà trước kia ghép lại, cho nên dù đã có không ít người dọn tới ở, nhưng không gian chưa sử dụng vẫn rất lớn.

Người mù Bắc tìm một gian trống, để Phiền Lực đưa Đinh Hào đặt lên ghế, bản thân lại tự chuyển một cái ghế tới, ngồi đối diện Đinh Hào.

Tứ Nương cũng tới, nàng cũng hiểu rõ, phương thức đàm phán sẽ tuyệt không văn minh, cho nên nàng muốn ở bên nhìn một chút, biết đâu có cơ hội tự động thủ.

Tứ Nương từng mở vô sỗ kỹ viện, thức nàng am hiểu nhất, tự nhiên là dùng hình.

Nàng từng tự nghĩ ra một bộ hình phạt, đó chính là điều khiển một sợi chỉ thêu, dưới cái nhìn rõ ràng của ngươi, thêu lên não ngươi.

Bất luận là thêu tới đâu, đều khủng bố không gì sánh nổi.

- Người mù, cần ta xuất thủ thì cứ nói nhé.

Tứ Nương tiếp tục thêu đồ trong tay, đây là một cái khăn quàng, vốn định làm mũ, nhưng nghĩ tới mấy ngày nữa chủ thượng tới nha môn làm việc, lúc đó sẽ có quân phục mũ giáp phối phát, cho nên liền đổi thành khăn quàng.

Người mù Bắc lắc đầu một cái, chỉ Đinh Hào trước mặt:

- Đây là lão sư của chủ thượng, chúng ta cần tôn kính hắn.

- Yo, ngươi còn định lấy lý phục người?

- Định cái gì, từ lúc ta mù, ta càng thích nói lý hơn, hỏa khí cũng không còn vượng như xưa nữa.

Đinh Hào nghiêng người dựa trên ghế, hai tay thả sau duy trì cân bằng cơ thể, không nói một lời, tựa như lẳng lặng nhìn các ngươi thể hiện.

Rốt cục, người mù bắt đầu nói chuyện chính.

- Trước tự giới thiệu một chút, như ngươi đã thấy, ta là một người mù, một kẻ tàn phế, may mắn được chủ nhân thu lưu, cho ta miếng cơm. Ngươi có thể gọi ta là người mù, nếu muốn khách khí một chút, có thể gọi là Bắc tiên sinh. Ai, ngươi ta đều là phế nhân, ta hai mắt mù, ngươi tay chân bị gãy, ta cảm thấy, chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai, lẽ ra nên tỉnh táo tương giao, đúng không?

- Phế nhân?

Đinh Hào tỉ mỉ nhìn người mù, tựa như đang xác nhận xem đối phương có nói đùa hay không.

Phải biết, trước đó không lâu, chính người tự xưng “Phế nhân” này, dùng dây đàn cắt đứt đầu tên thích khách đầu lĩnh.

- Chúng ta, là một đoàn thể thân ái, một tổ chức ôn hòa tận lực bảo vệ hòa bình thế giới. Tổ chức chúng ta có một tôn chỉ, chính là yêu hòa bình, không chiến tranh, không gϊếŧ chóc, càng không có tổn thương.

Người mù Bắc trịnh trọng nói hươu nói vượn.