Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 23: Tranh Công

Trịnh Phàm cùng Lương Trình lập tức đi tới, nhìn thấy chỗ tên Thần Xạ thủ lao ra, còn có một ông lão bị bắn hai mũi tên.

Giáp trụ trên người lão giả đã loang lổ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy độ quý giá của nó, trong Man tộc, giáp trụ mà còn có thể đẹp thế này, tuyệt không tầm thường.

Thậm chí, rất có thể là hai tên Man nhân kia hẳn là hộ tống lão giả này chạy ra, mới có đặt lão giả ở đây, sau đó muốn nhanh chóng giải quyết bọn hắn.

Lão giả mở to hai mắt, tức giận nhìn ba người Trịnh Phàm.

Có thể thấy được, tuy rằng lão đã già, nhưng nếu không bị thương trước, tuyệt cũng không phải kẻ vô dụng.

- Chủ thượng, bắt sống lão giả này, đoán chừng công càng thêm lớn?

Trịnh Phàm cắn môi, nói:

- Gϊếŧ!

- A?

Tiết Tam có chút không hiểu.

Lương Trình ở bên cũng mở miệng:

- Gϊếŧ, lão đã nhìn thấy chuyện vừa rồi.

Với cái thế giới này, tuy bọn hắn đã có hiểu nhất định, nhưng loại hiểu biết này, trời mới biết Lương Trình có khác với phương thức chiến đấu ở thế giới này hay không?

- Chà chà, đành vậy thôi.

Tiết Tam cũng đồng ý.

Mà lúc này, lão giả như biết kết cục của bản thân, bỗng trừng mắt quát Lương Trình:

- Ma quỷ… ma quỷ…

- Khà khà, đáp đúng.

Tiết Tam vạch một đao.



Yến kỵ đã thành công khống chế cục diện, đại chiến kết thúc, hiện tại, đã bắt đầu lục soát khắp nơi, hòng không để thoát bất cứ Man nhân nào.

Một thanh kỵ binh nhanh chóng phát hiện điểm bất thường.

Năm tên kỵ binh, thúc ngựa tới trước một đống xe gỗ, ánh mắt đều hiện vẻ khϊếp sợ.

Trên xe gỗ, có một hàng đầu Man nhân.

Kiểu tóc của Man nhân khác người Yến quốc, người Yến quốc tuy ở phương bắc, bị mấy đại quốc ở Trung Nguyên gọi là man di, nhưng đó chỉ là việc kỳ thị của hậu thế.

Mà Man nhân lại khác, bọn hắn có kiểu tóc khác biệt, lại thích xăm hoa văn trên đầu, trên các vết thương, khiến cho đầu của bọn hắn rất dễ phân biệt.

Một người lùn đang ngồi xổm bên tay đẩy, một nam tử băng tay trái ở một bên khác, chính giữa là một nam tử khác, trong tay còn cầm một cái đầu già nua, dưới chân có một bộ thi thể không đầu.

Ánh mắt tên Ngũ trưởng híp lại, đúng lúc này, hắn có chút kích động muốn phát động thủ hạ tấn công!

Thủ cấp của đám Man nhân kia, tuy rất đáng giá, nhưng cũng chỉ có thể tính công hoặc tính thưởng, thứ hắn coi trọng, là đầu của lão giả kia, hắn đại khái có thể đoán được thân phận của lão.

Mọi người vẫn đang không ngừng tìm tòi, chính là vì tìm lão giả này.

Đối diện, chỉ vẻn vẹn là ba tên dân phu, ba tên dân phu này cũng thực may mắn, lại có thể dùng thân phận mồi nhử, trong loạn cục cắt được nhiều thủ cấp như vậy, hơn nữa, lại còn nắm lấy công huân lớn nhất trận này trong tay!

Tiết Tam ngậm một nhánh cỏ, có chút chán ghét mùi trên người, nhưng thứ hắn càng ghét, chính là năm tên Yến kỵ trước mắt lại có sát cơ.

Sát cơ này, đương nhiên là nhằm vào ba người bọn hắn.

Tiết Tam bẻ cổ, môi hơi chuyển, nhỏ giọng nói:

- Chủ thượng, bọn hắn muốn chơi đen ăn đen.

Trnah công, thậm chí không tiếc xuất thủ với đồng đội là chuyện không thể tránh được, đặc biệt là ba người Trịnh Phàm lại chỉ mặc đồ dân phu.

Chiến mã đã bắt đầu đảo móng, đám kỵ binh đã có chút không nhẫn nại được.

Lúc này còn đang hỗn loạn, vẫn có thể động thủ, nếu cứ trì hoãn, chờ mọi người kết thúc việc lùng bắt, nhiều người nhiều ánh mắt, sẽ không tiện làm việc.

Tên Ngũ trưởng nhanh chóng hạ quyết tâm, vung đao trong tay.

- Gϊếŧ!

Đúng lúc này, một tiếng gầm nhẹ vang lên sau lưng năm tên Yến kỵ.

Thân thể tên Ngũ trưởng khẽ run lên, bọn hắn hiểu, tiếng gào này đại biểu cho cái gì.

Năm tên Yến kỵ thúc ngựa chuyển hướng, nhìn về phía tiếng gầm, đồng thời đập tay lên ngực trái.

- Là Yêu thú sao?

Tiết Tam thầm nói.

Lương Trình ở bên cũng yên lặng đứng dậy.

Mà lúc này, Trịnh Phàm đã nhìn thấy một đầu Yêu thú mình hổ sừng trâu, chầm chậm bước tới.

Con Yêu thú này rất quái dị, nhưng nghiêm ngặt mà tính, có chút giống với tọa kỵ của tên Chiêu Thảo sứ đại nhân ở Hổ Đầu thành lúc trước, giống Tỳ Hưu.

Trên lưng Yêu thú, một thanh niên nam tử mặc huyết giáp, phong thần như ngọc.

Bên cạnh thanh niên còn có một lão nhân mặc tử bào, ôm trường kiếm, từng bước theo sát.

Yêu thúc dạo bước tới, xuyên qua năm tên Yến kỵ, đi thẳng tới trước mặt Trịnh Phàm, nam tử mặc huyết giáp khẽ nở nụ cười đầy thâm ý, đầu tiên là đưa mắt đảo qua đống thủ cấp, sau đó lại nhìn ba người Trịnh Phàm.

Lúc nhìn tới Tiết Tam, lập tức hơi nhíu mày, trên chiến trường, mùi hương đương nhiên không thể thơm ngát, nhưng mùi vị trên người này, thực sự khiến người khó mà chịu nổi.

Có điều, một hồi sau, vị tướng lĩnh mặc huyết giáp này hơi cúi xuống, nhìn Trịnh Phàm đứng giữa, nói:

- Đều là các ngươi gϊếŧ?

Trịnh Phàm gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.

- Gϊếŧ thế nào?

- May mắn.

Thanh niên mặc huyết giáp ngồi thẳng dậy, biểu tình trên mặt khiến người ta có chút khó thể cân nhắc.

Hắn thúc dây cương trong tay, Yêu thú quay đầu trở lại, đi tới trước mặt tên Ngũ trưởng.

- Biết tội của ngươi không?

Thanh niên mặc huyết giáp bình tĩnh nói.

Tên Ngũ trưởng hơi chút sửng sốt, lập tức xuống ngựa quỳ xuống:

- Mạt tướng biết tội!

Trong quân đội, ít có chuyện ngụy biện qua ải, ai cũng không biết, bản thân có phải con gà mà chủ tướng muốn dùng để dọa khỉ hay không.

- Biết tội là tốt.

Thanh niên mặc huyết giáp gật đầu.

Tên Ngũ trưởng nghe vậy, lập tức hoảng sợ ngẩng đầu:

- Nhưng bọn họ chỉ là dân phu, chỉ là mồi nhử!

Ý chính là, người như vậy, gϊếŧ thì gϊếŧ!

Thanh niên mặc huyết giáp bình tĩnh nói:

- Hiện tại, bọn hắn là đồng đội.

Tiếp đó, thanh niên mặc huyết giáp nhẹ giọng nói:

- Thất thúc.

Trên người lão giả ôm kiếm khẽ hiện hồng quang, mũi kiếm rời vỏ, sau đó lập tức bay trở lại.

“Phù phù!”

Đầu tên Ngũ trưởng lăn xuống.

Bốn tên Yến kỵ còn lại lập tức cùng xuống ngựa, quỳ rạp dưới đất, run lẩy bẩy.

Thanh niên mặc huyết giáp như không có ý trừng phạt đám tiểu binh này, lại quay người nhìn ba người Trịnh Phàm.

- Tắm rửa một chút, sau đó tới quân trướng của ta.

Trm có chút ngạc nhiên, mà lúc này, lão giả ôm kiếm bỗng quét măt tới, mang theo một luồng hàn ý lạnh lẽo.

- Mạt tướng tuân mệnh!

Trịnh Phàm học giọng điệu của tên Ngũ trưởng lúc trước, sau đó hai tay ôm quyền, cũng không có ý quỳ xuống.

- Ha ha ha… một tên dân phu, lại tự xưng mạt tướng.

Thanh niên mặc huyết giáp nở nụ cười, lại như nghĩ tới điều gì, dặn dò:

- Đúng rồi, tên lùn kia, dù tắm sạch sẽ, cũng không được tới quân trướng của ta.

Hạ lệnh xong, thanh niên mặc huyết giáp ngồi tọa kỵ chậm rãi rời đi, lão giả ôm kiếm cũng bước theo sau.

Nguy cơ, giải trừ.

Trịnh Phàm thở nhẹ một hơi.

Mà Tiết Tam lại có chút bất mãn nói thầm:

- Đàn bà thối, lại dám ghét bỏ lão tử…