Đan Hoàng Võ Đế

Chương 74: Có Chút Quái Lạ

- Là có gì đó quái lạ, nhưng...

- Cái gì cổ quái?

Yến Khinh Vũ lập tức truy vấn.

Khương Uyển Nhi do dự lắc đầu.

- Ta cũng nói không ra.

- Có cái gì thì nói cái đó.

- Ta lúc đương thời trong nháy mắt chỉ có hoảng hốt, linh lực trong kinh mạch tán loạn mất khống chế. Nhưng khi đó đúng lúc Bạch Hoa thả ra lôi bạo, chấn thương ý thức của ta, ta cũng không nghĩ đến là bị hạ độc, chỉ cho là tình huống bình thường.

- Trước khi muội tranh tài, có nếm qua cái gì hay không?

- Không có. Trước khi khiêu chiến thi đấu trong năm ngày ta vẫn luôn đang bế quan, chỉ có người ta tín nhiệm nhất trông coi ta.

- Là ai trông coi muội!

- Nghị ca ca, huynh đừng quá đa nghi.

- Là ai?

Khương Uyển Nhi do dự một chút, vẫn lắc đầu:

- Bọn hắn sẽ không hại ta.

Khương Nghị còn muốn hỏi lại, đám người chen chúc phía trước bị thô lỗ đẩy ra, một tên thiếu niên to con đi tới chỗ Khương Nghị.

- Tiêu Phượng Ngô?

Khương Uyển Nhi thoáng hướng bên cạnh nghiêng nghiêng đầu, giống như không nguyện ý nhìn thấy đối phương.

Tiêu Phượng Ngô đi đến trước mặt Khương Nghị, trên dưới đánh giá một lần, lại đi vòng qua một vòng, còn tiến đến bên cạnh hắn ngửi ngửi.

- Hai ngày không có tắm rửa, hương vị vẫn được?

Khương Nghị thản nhiên nói.

Tiêu Phượng Ngô nhướng nhướng lông mi, cười ha ha:

- Tiểu huynh đệ từ chỗ nào tới?

- Trên núi.

- Đúng dịp, ta cũng từ trên núi tới. Tại sao lại muốn tới Thương Châu võ viện?

- Tìm người.

- Có biết người đó không?

Tiêu Phượng Ngô nhìn hắn một cái, lại tới gần ngửi ngửi.

- Nếu không, bộ y phục này đưa cho ngươi?

Khương Nghị bất đắc dĩ, rất không quen bị một tên nam tử ngửi vị trên thân.

- Ngươi đã có người quen biết, hẳn nghe nói qua Lục công tử võ viện.

- Nghe nói qua.

- Ta chính là một trong số đó, Tiêu Phượng Ngô!

Tiêu Phượng Ngô kiêu ngạo giương đầu lên, chờ thưởng thức lấy vẻ mặt kinh ngạc thiếu niên trước mặt, kết quả... Khương Nghị một mặt đạm mạc nhìn hắn:

- Ta là tới tìm Bạch Hoa.

- Bạch Hoa? Không không không, ngươi không thích hợp với Bạch Hoa. Linh văn của ngươi, càng thích hợp với ta!

- Vì cái gì?

- Bởi vì chúng ta là một loại người!

- Một loại nào?

- Tiêu Phượng Ngô, ngươi nhìn lầm rồi, trên người hắn có mùi máu tươi, không có nghĩa là hắn có Thú linh văn.

Khương Uyển Nhi cũng chịu không được ca ca của mình bị tên nam tử này đυ.ng gần như vậy, rất nhanh đích thân lên.

- Có phải hay không, ta rõ ràng nhất...

Tiêu Phượng Ngô tùy ý hướng bên cạnh liếc qua, kết quả khẽ giật mình:

- Khương Uyển Nhi? Ha ha! Chết cười ta!

Chu Thanh Thọ ở phía sau cười ha ha, chỉ vào Tiêu Phượng Ngô nói:

- Phượng Nữu Nữu nhà chúng ta cũng có thời điểm nhìn nhầm? Ha ha, ngươi biết hắn là ai sao?

- Khương Nghị?

Tiêu Phượng Ngô nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, liền hiểu được.

Tìm Bạch Hoa?

Đây là con nuôi Khương gia tới phó ước hẹn sinh tử, Khương Nghị!

- Nghị công tử, tại hạ Chu Thanh Thọ, chúng ta ở đại hội giám bảo thành Bạch Hổ đã thấy qua.

Chu Thanh Thọ cưỡi Lân Mã đi tới, không nghĩ tới vị con nuôi Khương Vương này vậy mà lại tới thật.

- Chu công tử cũng đang tuyển người?

- Chọn mấy hàn môn tử đệ có tiềm lực, bọn hắn thành tựu, ta cũng thành tựu. Ha ha, nơi này tựa như đại hội giám bảo thành Bạch Hổ các ngươi, đông đảo tử đệ đều là bảo vật, mà ta là người bỏ giá cao mà mua được.

Chu Thanh Thọ cởi mở mà cười cười, đưa tay một chỉ về Khương Uyển Nhi:

- Trước kia Uyển Nhi cô nương cũng thường xuyên đến nơi này, ta còn cùng với nàng đoạt lấy mấy tên.

- Cầu chúc Chu công tử có thể tìm được mấy kẻ tốt.

- Nghị công tử, tha thứ ta mạo muội, khiêu chiến thi đấu ngày mai là Nghị công tử tự mình lên đài, hay là...

Chu Thanh Thọ nhìn về Yến Khinh Vũ bên cạnh Khương Nghị, nữ nhân này khá quen, tựa như là nữ nhi võ tướng cứ điểm - Yến Tranh, thiên phú so với Khương Uyển Nhi không kém bao nhiêu, là đệ tử thượng cung Kim Dương cung.

- Nếu ta đã tới, đương nhiên là ta lên đài.

- Sinh tử chiến?

- Có vấn đề?

Chu Thanh Thọ cười lắc đầu:

- Nghị công tử ra mặt thay muội muội thật có dũng khí, Chu Thanh Thọ ta bội phục. Chỉ là Bạch Hoa cũng không phải người lương thiện, ngươi quyết định sinh tử chiến, hắn thực sẽ muốn mạng của ngươi. Lại ở trước mặt toàn võ viện, ngươi chết chính là chết, Khương Vương phủ không có lý do trả thù.

- Chu công tử muốn nói cái gì?

- Nghĩ lại! Chúng ta còn trẻ, nhất thời không phải báo thù.

- Tạ ơn hảo ý của Chu công tử, kẻ chết chưa chắc là ta.

Ánh mắt Khương Nghị nhìn Tiêu Phượng Ngô còn theo dõi trước mặt,hắn nhắc nhở:

- Có thể tránh ra hay không?

- Ngươi đã thức tỉnh linh văn?

Tiêu Phượng Ngô hỏi.

- Hỏa văn.

Khương Nghị mang theo Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đi vào tiểu trấn.

Chu Thanh Thọ nhìn bóng lưng Khương Nghị bọn hắn rời đi, nhếch miệng lên một vòng tươi cười nghiền ngẫm.

- Xem bộ dáng là muốn tới thật, có ý tứ.

- Công tử, hắn sẽ không mang theo thứ gì, muốn cùng Bạch Hoa đồng quy vu tận sao?Hay là... Khương Nghị chỉ là mồi nhử, Khương Hồng Võ bắt hắn hấp dẫn lực chú ý, kỳ thật có kế hoạch lớn gì sao?

Các học viên bên cạnh Chu Thanh Thọ cũng nhìn qua bóng lưng Khương Nghị, không nghĩ ra đứa con nuôi này tại sao lại muốn tới, lại lấy cái gì để khiêu chiến Bạch Hoa.

- Nếu như hắn ôm hẳn tâm phải chết tới liền sẽ không mang Khương Uyển Nhi theo. Mấy người các ngươi, đem tin tức tràn ra đi. Liền nói... Khương Nghị thật tới, Khương Uyển Nhi đã trở về.

- Vì cái gì?

- Náo nhiệt!

Chu Thanh Thọ nhẹ giọng cười, lại cảm giác phía sau lưng mát lạnh, giống như bị một đầu dã thú nguy hiểm tập trung vào.

- Cầm thú, ngươi vừa mới gọi ta là cái gì?

Tiêu Phượng Ngô ở phía sau nắm chặt nắm đấm, ánh mắt gϊếŧ người nhìn chằm chằm sau ót Chu Thanh Thọ.

- Tên Tiêu Phượng Ngô kia là công tử nhà ai?

Khương Nghị đi trên đường náo nhiệt, khắp nơi có thể thấy được công tử ca ăn mặc lộng lẫy mời chào các hàn môn tử đệ lui tới.

Đối với rất nhiều người xuất thân bần hàn mà nói, có thể được đến những đại gia đại tông mời chào này không chỉ có tiến vào võ viện sẽ ít đi rất nhiều phiền phức, càng đạt được nhiều tài nguyên, tương lai cũng có cam đoan, cho nên có chút sẽ còn chủ động đề cử chính mình.