Thịnh Tư Hạ cả kinh, vội vàng đẩy Phó Diệc Sâm ra, muốn đứng dậy lại bị hắn gắt gao đè lại, không thể nhúc nhích.
Rõ ràng vẻ mặt của hắn nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng, lại chỉ dùng ít sức lực nhỏ bé liền đem cô giam trong ngực.
Sức lực nam nữ cách biệt quá lớn.
"Đừng lộn xộn, em muốn miệng vết thương lại rách ra sao?" Cánh tay Phó Diệc Sâm vòng qua ôm cô, khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi, không phải sợ hắn ôm, mà là cảnh tượng trong đêm đó cô mơ bỗng chốc trở thành sự thật, cảm giác thật hoang đường khó tin.
Khi vừa vào cửa, Phó Diệc Sâm liền cởϊ áσ khoác đặt lên sofa.
Cách một lớp áo sơ mi mỏng, độ ấm có chút cao, trong lòng Thịnh Tư Hạ nôn nóng, không thể phân biệt được nhiệt độ này là từ trên người ai phát ra.
Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng chống lên bả vai Phó Diệc Sâm, nhỏ giọng mở miệng, "Anh buông tôi ra, tôi sẽ không lộn xộn nữa."
"Được, tôi buông em ra." Phó Diệc Sâm thật sự buông tay, hai cánh tay buông thõng xuống, vẻ mặt bình thường.
Thịnh Tư Hạ đứng lên, giả vờ bình tĩnh mà sửa lại quần áo vẫn chưa bị nhàu nát, không rõ lí do mà nhìn chằm chằm hắn.
Cô đứng, Phó Diệc Sâm ngồi, rõ ràng có khoảng cách nhưng bầu không khí vô cùng kì lạ.
Hắn điều chỉnh tư thế, gác chân này lên chân kia, cả người toát lên sự lười biếng, "Bây giờ có thể nói vì sao hôm nay em lại nháo như vậy không?"
Thịnh Tư Hạ như có thứ gì nghẹn ở cổ, hợp tình hợp lí mà nói, "Tôi thấy tiếng Trung của anh không tốt lắm, sợ anh ra ngoài sẽ thành trò cười, xuất phát từ tình bạn thân thiết, giúp anh cải thiện một chút."
Sắc mặt Phó Diệc Sâm tối sầm lại.
Hai tay khoanh lại, môi mím chặt, nhìn qua tâm tình không được tốt.
Nếu hắn nói vừa rồi nhìn thấy những dòng chữ kia trên bảng trắng vừa nãy, hắn nửa hiểu nửa không, Thịnh Tư Hạ lại nói, "Xuất phát từ tình bạn thân thiết", hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra trong cuộc đối thoại trên xe hôm qua, cả hai đều đã hiểu lầm, hắn tỏ tình, cô lại chỉ nghĩ tiếng Trung của hắn không tốt, diễn đạt sai nghĩa.
Bỗng nhiên có loại cảm giác mất mát mãnh liệt.
Phó Diệc Sâm vẫn còn nhớ rõ, mấy năm trước cha hắn đột ngột qua đời vì bệnh tật, tuy rằng trước đó đã lập di chúc, sớm ủy thác người trong gia tộc nhưng bên trong tập đoàn trong lúc nhất thời vẫn rơi vào cảnh hỗn loạn.
Khi đó, mấy người tình bên ngoài của cha hắn cũng ồn ào tìm tới Phó gia yêu cầu bồi thường kinh tế, đặc biệt còn có người to gan lớn mật dám tự mình liên hệ với giới truyền thông, phá hỏng sự riêng tư của một gia tộc, thậm chí còn muốn ra tòa kiện tụng chỉ vì chút tài sản.
Trong khi phong tỏa tin tức trên các phương tiện truyền thông của nhiều nguồn khác nhau, xử lí khủng hoảng trong công tác đối ngoại, sau đó lại ổn định tình hình trong tập đoàn, thù trong giặc ngoài tất cả đều được hắn giải quyết ổn thỏa chỉ trong thời gian ngắn.
Chỉ có Thịnh Tư Hạ không ít lần khiến hắn có cảm giác gặp thất bại.
"Em đang nói, giữa chúng ta chỉ là tình bạn thân thiết?" Hắn hít sâu một hơi, kìm nén ngọn lửa trong lòng.
"Nếu không" Thịnh Tư Hạ chớp chớp mắt, tự cho mình thông minh mà nói, "Chẳng lẽ là tình thân sao?"
Không thể nào chỉ nấu cơm cho cô ăn liền trở thành người trong gia đình.
Phó Diệc Sâm cười cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng vẻ mặt không thể vui nổi mà là bị cô chọc cho tức giận.
Hắn chỉ vào hai dòng chữ trên bảng trắng, lạnh lùng mà nói, "Đúng là tôi không quen dùng những từ trên Internet ở dưới, nhưng mấy từ tiếng Trung ở trên, em cho rằng tôi không phân biệt được?"
Thịnh Tư Hạ, "Vậy anh hãy giải thích đi."
Cô không nghĩ tới Phó Diệc Sâm lại có một mặt sắp chết cũng không chịu nhận, sĩ diện như vậy, chỉ như điên cuồng chạy trên con đường sai lầm, càng chạy càng trở nên tệ đi.
Phó Diệc Sâm bình tĩnh mà nhìn chằm chằm cô, "Bạn khác giới, tôi chưa từng có, không thể giải thích được, còn bạn gái lại là một dạng ý tứ, cụ thể có nghĩa là gì, em tới gần đây một chút, tôi sẽ giải thích rõ ràng."
Bản năng động vật nói Thịnh Tư Hạ biết, phía trước có nguy hiểm, cần phải nhanh chóng chạy trốn.
Cô quên mất mình đã đọc ở đâu nói rằng khi con người nhận thấy nguy hiểm, tứ chi sẽ lạnh băng, máu dồn hết về tim, hóa ra là sự thật.
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, không những không đi về phía trước, ngược lại còn lùi về sau hai bước.
"Cứ như vậy nói đi." Cô khẩn trương mà mím môi.
Vẫn là giữ khoảng cách với Phó Diệc Sâm sẽ an toàn hơn.
"Được rồi." Phó Diệc Sâm trông có vẻ vô cùng buồn bã, làm thế nào để trả lời vấn đề này, hắn không phải người lãng mạn, cũng chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với ai, việc có thể làm chính là ăn ngay nói thật, "Em có còn nhớ buổi tối hôm sinh nhật mười tám tuổi không?"
Cả người Thịnh Tư Hạ run lên.
Rõ ràng cả người đang ở trong nhà ấm áp, hiện tại lại giống như trong hầm băng.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt dần, không mang theo cảm xúc nói, "Tôi nhớ rõ, nhưng không muốn nghe, cũng không cần ai nhắc lại."
Nhớ rõ cảm giác ma xui quỷ khiến mà hôn lên môi hắn, nhớ rõ bộ dáng lạnh lùng lúc ấy của hắn, nhớ rõ lúc hắn trở nên vô cùng xa lạ mà bảo cô rời khỏi căn nhà kia.
Chỉ có duy nhất chuyện này là tử huyệt của cô, những năm gần đây, cô chỉ nói sơ qua với Diêu Giai Đình, chưa từng lộ ra toàn bộ chi tiết.
Thịnh Tư Hạ không phải là nàng công chúa xinh đẹp tôn quý nhất, không nhận nổi vương miện hắn tặng, nhưng cô cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình.
Không cho phép Phó Diệc Sâm tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm của cô một lần nữa.
"Nghe tôi nói..."
"Không muốn nghe, anh thật phiền phức!" Lần đầu tiên cô dùng từ ngữ dữ dội như vậy đối với Phó Diệc Sâm, không chút quan tâm mà quay đầu lại đi mất, cô thậm chí còn muốn đuổi hắn ra khỏi nhà.
Cô không màng tất cả mà kéo cửa thư phòng, muốn đi ra bên ngoài.
Đại não một mớ hỗn loạn.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Thịnh Tư Hạ càng bước vội, cửa thư phòng đối diện toilet, cô không còn nơi nào để trốn, lập tức chạy vào toilet, đóng cửa "rầm" một tiếng, khóa chặt cửa lại.
Phó Diệc Sâm đuổi tới.
Hắn có chút không hiểu ra sao mà đứng bên ngoài cửa, khẽ vặn nhẹ tay nắm cửa, không có phản ứng, hắn quả thực rất giận, hận không thể đem cô ra ngoài hung hăng dạy dỗ một trận.
"Thịnh Tư Hạ, mau ra ngoài, em muốn ở bên trong trốn tôi cả đời?" Phó Diệc Sâm gõ cửa, sau đó dừng lại, nghe động tĩnh bên trong.
Cô ngoan cố tranh luận, "Anh làm sao biết được tôi có phải đi WC hay không?"
Lúc này, Phó Diệc Sâm cường ngạnh nói, "Có thể, tùy em, nhưng hy vọng em biết, em không ra tôi sẽ không đi."
Thịnh Tư Hạ quả thực không còn lời nào để nói.
Cô quen biết Phó Diệc Sâm, tuy rằng ngoài mặt khiêm tốn lịch thiệp, nhưng từ trong xương cốt đã là một người kiêu ngạo, tự biết mình cường đại, sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà dễ dàng hạ thấp tiêu chuẩn của mình hay thỏa hiệp.
Bản chất của thương nhân là lạnh nhạt mà thực tế.
Hắn chỉ xem cô là một đứa trẻ hàng xóm vô hại, bọn họ không cùng chung một ích lợi gì, cũng chẳng cùng chịu bất kì rủi ro gì nên hắn mới có thể cho phép cô tiến vào gần với cuộc sống của hắn như vậy.
Lần đầu tiên cô biết, hóa ra hắn cũng có một mặt cố chấp, mặt dày mày dạn như thế.
Thịnh Tư Hạ dựa vào cửa, có chút khó khăn mà lên tiếng, "Tại sao anh lại cường ngạnh như vậy?"
Quen biết hắn lâu như vậy mà đến giờ cô mới phát hiện ra.
"Không thì sao, tình yêu cũng giống như kinh doanh, luôn phải có người chủ động. Nếu tôi cũng giống em gặp phải trở ngại liền trốn đi, chúng ta có phải hay không lại xa nhau thêm năm năm nữa?"
Thịnh Tư Hạ không nói lời nào.
Giọng nói hắn dần dần khiến trái tim cô dịu xuống, cô đối với Phó Diệc Sâm, tưởng chừng đã hiểu rõ hóa ra lại chẳng biết chút gì cả.
Còn năm năm kia, là thời gian bị bỏ lỡ chỉ còn lại trong hồi ức.
Cô đã từng nghĩ, chỉ cần rời xa Phó Diệc Sâm và nơi chứa đầy những kỉ niệm ấy, không thấy hắn, cảm xúc mãnh liệt đó sớm muộn cũng sẽ tan biến, cô cũng không phải là người kiên trì trong tình yêu, chẳng thể nào theo đuổi mãi một ngôi sao ngoài tầm với.
Nhưng hắn lại xuất hiện.
Lần này Phó Diệc Sâm khác với trước đây, hắn cường thế lại quyết đoán, giống như một trận lốc xoáy cuốn cô vào, không chút sơ sót mà tiến vào cuộc sống của cô, sau đó gợi lên những cảm xúc thầm kín trong cô, không cách nào thoát ra.
Tại sao cô còn cho rằng, một cánh cửa mỏng như vậy còn có thể ngăn cản nổi?
"Nếu em không ra, tôi sẽ nói tiếp, em nghe cho kỹ." Hắn tạm dừng một chút, "Năm năm trước..."
Lại là năm năm trước.
Thịnh Tư Hạ buồn bã, muốn bịt tai lại, nhưng lại có chút luyến tiếc.
Nơi này chỉ có mỗi mình cô, cô không thể lừa gạt chính mình, cho dù lời kế tiếp hắn nói có thể vô cùng tàn nhẫn, cô vẫn muốn nghe.
Cho dù lời kế tiếp Phó Diệc Sâm muốn nói có thể vô cùng tàn nhẫn, cô vẫn muốn cho mình một đáp án.
Đúng vậy, đều đã bị cự tuyệt, cần nhất thiết phải làm cho rõ ràng, đến nước này, bất chấp tất cả thì có làm sao?
Cô ghé tai sát vào cửa, các ngón tay khẩn trương mà xoắn lại, cẩn thận kỹ lưỡng mà lắng nghe.
"Năm năm trước khiến em rời đi, là quyết định khiến tôi hối hận nhất."
Giọng Phó Diệc Sâm trầm thấp, là giọng nói hay nhất cô từng nghe, bởi vì không chút gượng ép mà nghe êm tai như tiếng đàn, trong lúc vô tình lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bản thân hắn cũng không thèm quan tâm.
Thịnh Tư Hạ ngơ ngẩn, ngón tay siết chặt tay nắm cửa.
Cô nén run rẩy, cố gắng bình tĩnh hỏi, "Nếu hối hận, vì sao khi đó lại muốn cự tuyệt tôi?"
Phó Diệc Sâm nói, "Khi đó em giống như trẻ con, có đôi khi khiến tôi cảm thấy bất lực, không biết nên làm thế nào để xác định vị trí của em, khi khoảnh khắc ấy xảy ra... Tôi đã rất ngạc nhiên, dùng lý trí điều khiển hành động, sau đó chậm chạp nhận ra, tôi ngày càng trở nên vô lý hơn."
Cô hơi bất ngờ, hừ lạnh một tiếng, "Hóa ra anh vẫn luôn xem tôi là trẻ con, tôi không phải!"
"Đúng vậy, em không phải." Người ngoài cửa nhẹ nhàng cười rộ lên, ngữ điệu nhẹ nhàng lại ngập tràn sự nghiêm túc, "Trong năm năm kia tôi cũng dần dần phát hiện, rõ ràng là đối với em có tình cảm mà lại không thừa nhận, có lẽ người ấu trĩ là tôi mới đúng."
Thịnh Tư Hạ trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sự tình đơn giản như vậy, hắn lại mất đến năm năm mới suy nghĩ chu toàn sao? Trên Baidu* nói hắn rõ ràng hiển thị chỉ số IQ rất cao, có thể tự mình đảm đương quản lý một công ty đa quốc gia lớn như vậy lại đối với tình cảm lại vô cùng trì độn?
[*]: một mạng xã hội trực tuyến phổ biến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu của Trung Quốc đại lục.
Cô dở khóc dở cười, trong lòng cảm thấy chua xót không sao giải thích được.
Rõ ràng đây đều là những điều cô muốn nghe không phải sao? Trong đêm tối ánh trăng bị mây che lấp đi, cô từng vô cùng xấu hổ lẫn giận dữ mà chạy như điên, ngay cả vương miện cũng ném xuống, ngay cả gió đêm cũng như thể đang giễu cợt cô lại chật vật như vậy.
Cô muốn nghe, nhưng đó đã là tất cả.
Đã từng bị rút cạn nhan sắc, tình yêu đơn phương sâu trong tâm chưa bao giờ gượng dậy nổi, còn tưởng rằng chúng đều đã sớm theo thời thiếu nữ đi xa.
Nhưng hiện tại, cô và Phó Diệc Sâm, chỉ cách một cánh cửa.
Thịnh Tư Hạ dường như thấy mình đang đứng trước cửa nhà hắn, hồn nhiên vô lo, mỗi cuối tuần đều sẽ đợi hắn vì mình mà mở cửa.
Chỉ là lúc này, quyền chủ động lại nằm trong tay cô.
Cô có thể để hắn đứng đợi ngoài cửa, cũng có thể chọn cách mở cửa, nhào vào trong l*иg ngực của hắn.
Chỉ là...
Cô siết chặt tay nắm cửa trong tay, muốn vặn ra, lại đứng yên bất động.
Bên trong toilet không chút tiếng động, Phó Diệc Sâm không khỏi lo lắng.
"Tôi biết rõ bạn gái là có ý tứ gì, em không cần phải lo lắng về trình độ tiếng Trung của tôi." Hắn nghiêm túc hỏi, "Lần này, em có sẵn lòng không?"
"Cứ như vậy đồng ý, có phải quá qua loa hay không?" Thịnh Tư Hạ cắn môi, mũi chân vô thức vẽ lên trên sàn nhà những vòng tròn, có chút kiêu mà nói, "Cao nhị năm ấy, có một nam sinh cố chấp theo đuổi tôi, anh còn nhớ rõ những gì đã nói với tôi chứ?"
Phó Diệc Sâm kinh ngạc, nhớ lại một chút, giây tiếp theo liền cười khổ, "Nhớ rõ, tôi nói, không nhất thiết nhanh như vậy liền đáp ứng người đàn ông theo đuổi mình, không chỉ để kiểm chứng sự chân thành của anh ta, càng để cho bản thân có thời gian tự hỏi, chính mình có muốn người đàn ông này hay không?"
Bên trong có người gật gật đầu, tuy rằng biết rõ Phó Diệc Sâm căn bản không nhìn thấy.
"Nói rất đúng, cộng mười điểm." Cô tiếp tục hỏi, "Còn gì nữa? Làm thế nào để biết rằng anh ta xứng đáng để mình chấp nhận?"
"..... Có ngoại hình, có mắt thẩm mĩ, có trí tuệ, có giới hạn." Phó Diệc Sâm mỉm cười bất lực.
Hắn cảm thấy như thế nào, có phải như lấy đá tự đập vào chân mình? Số mệnh đưa đẩy, rốt cuộc cũng đến lượt hắn.
"Vậy anh cảm thấy, tôi có nên kiểm chứng anh một chút hay không?" Giọng cô từ trong cửa vang ra, có vẻ buồn bã, còn có chút cố tình nghịch ngợm, "Nếu nhanh vậy đã đồng ý, chẳng phải là không nghe lời thầy dạy bảo sao?"
Cũng không phải thật sự muốn làm khó dễ Phó Diệc Sâm.
Chỉ là một vấn đề nghiêm trọng phút chốc trở nên nhẹ nhàng, giống như đang chạy vội vã trên đường đua lại đột ngột nhìn thấy đích đến, cô ngược lại sẽ chạy chậm lại, không chút nóng vội mà chạy về đích đến.
Sau khi Phó Diệc Sâm rời đi, cô rốt cuộc cũng mở cửa. Thò đầu ra nhìn, không thấy ai, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng bếp được phủ một tấm khăn trải bàn đơn sắc có vài món ăn được đặt lên, dùng dĩa nhỏ che lại, khi mở ra mùi thơm nóng hổi bay lên.
Trước khi đi hắn còn nói với cô một câu gây choáng váng, "Tùy em kiểm chứng, dù sao, tôi sớm muộn gì cũng là của em."
Thịnh Tư Hạ véo véo tai mình, còn tưởng rằng cô đã nghe lầm.
Cô là bị ăn vạ sao?
Cái gì mà sớm hay muộn cũng là của cô, như thể cô đã làm gì đó với hắn...
Bốn mặn một canh, ban đầu là cho hai người ăn, hắn đi rồi, một mình Thịnh Tư Hạ ăn, một bàn đều là món cô thích, lại đột nhiên trở nên vô vị.
Điện thoại để trên bàn trà trong phòng khách đột nhiên vang lên, âm báo tin nhắn, cô buông đũa xuống, vội vã chạy đến, không phải là của Phó Diệc Sâm.
Nhưng tin nhắn này lại có liên quan đến Phó Diệc Sâm.
Tưởng Nhạc Đồng: [Xin chào Hạ Hạ, tôi là Tưởng Nhạc Đồng, cô có thể gọi tôi là Đồng Đồng, chỉ cần đừng gọi là Nhạc Nhạc, trùng tên với con chó nhà tôi.]
Tưởng Nhạc Đồng: [Tôi biết một bí mật độc nhất vô nhị của Phó Diệc Sâm, chắc chắn cô sẽ cảm thấy hứng thú, buổi tối thứ 5, gặp mặt ở Halo Lounge & Bar, tôi và cô trao đổi.]
_____________
*Tác giả có lời muốn nói:
Phó tổng: Bị cự tuyệt, ủy khuất.
Hạ Hạ: Bị ăn vạ, càng ủy khuất hơn.