"Tưởng Nhạc... Đồng?" Phó Diệc Sâm lau miệng bằng khăn ăn, có chút không chắc chắn hỏi.
Nghe thấy cái tên này, Thịnh Tư Hạ sao có thể không nhớ đến?
Mùa đông hai năm trước, cô sợ lạnh mà trốn học hôm đó, ở trong ổ chăn ngủ nướng.
Weibo liền xuất hiện tin tức – người thừa kế tập đoàn Càn Vũ Phó Diệc Sâm sẽ đính hôn cùng con gái ông trùm tài chính Tưởng Nhạc Đồng.
Loại tin tức bắt gió bắt bóng này luôn nửa thật nửa giả khó phân biệt, tay Thịnh Tư Hạ run lên, ma xui quỷ khiến nhấn vào.
Tin tức này trong một thời gian ngắn liền đứng đầu danh sách hot search, trên ảnh là Phó Diệc Sâm một thân tây trang màu đen, tham dự quỹ từ thiện do hai tập đoàn Phó gia và Tưởng gia đồng sáng lập.
Tưởng Nhạc Đồng một thân lễ phục màu đỏ đứng cạnh hắn, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Thật đúng là xứng đôi vừa lứa.
Lúc ấy cô đã nghĩ như thế.
Không ngờ một tháng sau kể từ lúc tin tức đính hôn lan truyền trên mạng nhanh chóng liền biến mất vô cớ chỉ sau một đêm.
Khi tên của Phó Diệc Sâm xuất hiện trên tin tức một lần nữa là bởi vì Phó chủ tịch vừa qua đời.
Sau đó, không ai nhắc đến việc Phó gia và Tưởng gia đính hôn với nhau.
Theo như trên mạng bát quái suy đoán, vì để che giấu sự thật rằng Phó chủ tịch đột ngột qua đời vì bệnh tật, nội bộ hội đồng quản trị của tập đoàn Càn Vũ đã quyết định thay đổi phương hướng nhằm ổn định giá cổ phiếu, tin tức Phó Diệc Sâm đính hôn chỉ là giả để che mắt thiên hạ.
Chờ đến khi Phó Diệc Sâm hoàn toàn tiếp quản công ty, cục diện được ổn định, tin đồn sai lệch tự nhiên biến mất.
Mặc kệ chân tướng vụ việc ra sao đều khiến Thịnh Tư Hạ trầm cảm trong một thời gian dài.
Trong khoảng thời gian đó, cô không dám xem tin tức trên Internet, không muốn thấy tin tức kết hôn của Phó Diệc Sâm.
Tận mắt thấy Tưởng Nhạc Đồng, so với trong tưởng tượng của cô càng xinh đẹp hơn, lớp trang điểm hoàn hảo, toát lên sức sống căng tràn, chỉ cần đi ở trên đường cũng khiến người khác phải ngoái lại nhìn.
Kì lạ chính là Thịnh Tư Hạ vậy mà không cảm thấy đố kị hay ghen tị với cô ấy, cô vô thức cảm thấy Phó Diệc Sâm sẽ không thích người như vậy.
Nó giống như đối tượng để kết hôn.
Thịnh Tư Hạ nhìn cô ấy, trong mắt chỉ có sự tò mò, vì thế nên không nhận ra sự chú ý của Phó Diệc Sâm vẫn luôn ở trên người mình.
"Đúng vậy, là tôi, anh làm sao vậy, lâu ngày không gặp liền quên tôi mất?" Tưởng Nhạc Đồng khẽ cười một tiếng, "Vẫn là nói, có bạn gái, liền không nhận người quen?"
Ánh mắt của cô ấy, như có như không nhìn về phía Thịnh Tư Hạ.
Bạn gái? Thịnh Tư Hạ nghĩ cô gái Phó Diệc Sâm tặng viên kim cương xanh kia mới là bạn gái của hắn, chỉ là, Tưởng Nhạc Đồng này vì cái gì mà nhìn cô như vậy? Bộ dáng giống như đang hiểu lầm cái gì?
Phó Diệc Sâm không đáp lại, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Ngược lại Clint lại tự ý xen vào, "Cậu ấy từ trước đến nay chưa bao giờ nhận người quen, em lại không phải ngày đầu tiên quen biết cậu ấy."
Thịnh Tư Hạ ngại vóc dáng anh ta quá lớn, chiếm không gian, đẩy anh ta ra khỏi ghế, hỏi, "Anh không phải đi tìm bạn gái nhỏ à, tìm được rồi sao?"
Đây là tử huyệt của Clint, không thể nhắc đến, nhắc đến liền biến thành một bãi bùn lầy.
Anh ta không chút sinh khí nói, "Đừng nói nữa, người đã tìm thấy, nhưng lại không chịu gặp anh."
Thịnh Tư Hạ buồn cười trong lòng, nhưng vẫn khuyên nhủ anh ta, "Theo đuổi con gái cần phải kiên trì, để cô ấy thấy được sự chân thành của anh."
"Anh từ Mỹ chạy đến nơi này, còn chưa đủ chân thành sao?"
"Có phải chân thành hay không cũng không do anh quyết định." Thịnh Tư Hạ lắc lắc đầu.
Anh ta buồn bã ỉu xìu mà vẫy tay chào tạm biệt Phó Diệc Sâm cùng Thịnh Tư Hạ, kéo Tưởng Nhạc Đồng lên rời đi.
"Này, đi ngay bây giờ sao? Tớ chưa nói xong, cậu đừng kéo..." Tưởng Nhạc Đồng thở phì phì mà bị lôi ra đến cửa nhà hàng, lúc này Clint mới buông tay ra.
Anh ta nói, "Không thấy ánh mắt của Phó đang muốn gϊếŧ người sao? Còn ở đó sắm vai bóng đèn à?"
Tưởng Nhạc Đồng không để bụng mà nghịch tóc, "Thú vị thật đấy, tớ chưa bao giờ thấy Phó Diệc Sâm quan tâm một ai như vậy, còn có Thịnh Tư Hạ! Tớ còn chưa nói chuyện với cô ấy!"
Cô ấy thở dài một tiếng đầy oán trách.
"Cậu muốn qua môn, tự trách mình học hành không giỏi, tìm con gái của Thịnh giáo sư cũng vô dụng."
Tưởng Nhạc Đồng lấy điện thoại ra, đắc ý nói, "Có thử mới biết được, mau chóng cho tớ số điện thoại của Hạ Hạ, nữ hoàng xã giao ta đây muốn ra tay."
"Cậu quen biết gì cô ấy mà gọi Hạ Hạ? Da mặt thật dày..."
"Kẻ thua cuộc như cậu đến bạn gái cũng không theo đuổi được không có tư cách nói chuyện với tớ."
"......"
Một bữa cơm trưa bị gián đoạn vì hai người đột nhiên đến rồi đi một cách vô cớ, Thịnh Tư Hạ trầm mặc một lúc, không có cách nào để tiếp tục nói chuyện được tự nhiên.
Cô rất muốn biết, ban đầu viên kim cương xanh mà Phó Diệc Sâm dự định sẽ đưa cho cô, rốt cuộc là tặng cho ai?
Trong thời đại bùng nổ tin tức Internet này như cô lại rất ít khi thấy scandal của Phó Diệc Sâm, muốn suy đoán cũng không có bất cứ manh mối nào.
Sau khi bữa cơm trưa vội vàng kết thúc, Phó Diệc Sâm đưa cô trở lại công ty truyền thông Ngự Điển.
"Sau khi tan tầm, tôi sẽ bảo thư kí giúp em chuyển nhà, một số nhu yếu phẩm hằng ngày đã được chuẩn bị sẵn, em chỉ cần vào ở là được."
Nói xong, Phó Diệc Sâm lấy ra một thẻ từ mới tinh đưa cho cô.
Hắn suy nghĩ thật chu đáo, nhìn ra cô không chịu về nhà dì nhỏ liền cố ý chuẩn bị cho cô.
Thịnh Tư Hạ đành phải giấu tâm sự trong lòng, xuống xe, đứng trước cửa công ty cười tủm tỉm vẫy tay tạm biệt Phó Diệc Sâm.
Còn chưa kịp quay người lại, bên cạnh liền có một bóng đen đi ngang qua, là Lưu Tư Minh.
Anh ta nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom dần khuất xa mà nói, "Là tôi nhìn nhầm, đồng nghiệp tiểu Thịnh."
"Cái gì?"
"Tôi còn tưởng rằng cô và thư kí Phó Diệc Sâm yêu nhau, hóa ra sau lưng còn có một người khác, không đơn giản, không đơn giản nha." Ánh mắt anh ta nhìn cô đầy sự tán thưởng, "Khó trách lão Chu đem cuộc phỏng vấn giao cho cô, thật có tầm nhìn xa trông rộng."
Thịnh Tư Hạ liếc anh ta một cái, bước vào tòa nhà, nói, "Tôi và Phó Diệc Sâm là bạn bè quen biết đã nhiều năm."
"Ồ, tôi hiểu, là loại bạn đưa thẻ từ vào nhà, có xe đưa đón sao?"
Ánh mắt Lưu Tư Minh đầy vẻ mỉa mai.
Anh ta từ trước đến giờ luôn là một kẻ nhiều chuyện, ở văn phòng sớm đã nổi danh, so với phụ nữ càng lắm chuyện hơn, ngay cả lão Chu cũng từng bị anh ta độc mồm độc miệng, Thịnh Tư Hạ hung hăng mà trừng mắt liếc anh ta một cái.
Anh ta không quan tâm, dùng sức vỗ vai Thịnh Tư Hạ, "Một ngày là đồng nghiệp, cả đời là anh em, khi nào kết hôn nhớ mời tôi."
Cô hừ lạnh một tiếng, hất tay anh ta xuống.
Thang máy chậm rãi đi lên, lên đến văn phòng, bọn họ sóng vai bước vào hành lang.
"Tốt bụng nhắc cô một câu, lão Chu đem công việc này giao cho cô, có người rất bất mãn." Lưu Tư Minh đút tay vào túi quần, nheo mắt nhìn cô, "Nếu nghe được cái gì khó nghe thì làm lơ, không đáng để tâm."
Nói xong, anh ta liền đến bàn làm việc của mình.
Thịnh Tư Hạ hoàn toàn không có chút phản ứng, trước hết cô đến văn phòng của lão Chu báo cáo công việc của mình, sau đó ra ngoài để sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn. Cho đến khi công việc hôm nay gần như hoàn thành, cô bị phân tâm khi nghĩ về những lời của Lưu Tư Minh.
Ai bất mãn với cô?
Nói chuyện cũng không nói xong, Thịnh Tư Hạ đứng dậy rót nước, sẵn đó nhìn xung quanh bốn phía, đa số trên mặt mọi người đều chỉ thấy vẻ mỏi mệt kiệt sức, cô thực sự không đoán được là ai.
Khi mọi việc đã xong, đến lúc tan tầm, thư kí Elsa của Phó Diệc Sâm gửi tin nhắn tới cho cô, bảo ở dưới lầu chờ cô.
Thịnh Tư Hạ không dám chậm trễ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo túi xách chạy xuống dưới.
Sự thật chứng minh, giục tốc bất đạt, cô từ thang máy xuống tầng trệt rồi ra cửa lên xe, Elsa chạy được một nửa đường Thịnh Tư Hạ mới nhớ ra vừa rồi mình không lấy thẻ từ, còn để trên bàn, đành phải quay lại.
Thời gian tan tầm, trên đường đã bắt đầu kẹt xe, lần này quay về liền chậm trễ nửa giờ.
Cô vội vàng trở lại văn phòng, tới bàn làm việc của mình tìm được thẻ.
Đang muốn rời đi, lại thấy Từ Tử Nhiễm mở cửa văn phòng lão Chu đi ra.
Cô ta cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, thấy Thịnh Tư Hạ còn ở chỗ này, Từ Tử Nhiễm có chút kinh ngạc, càng cảm thấy bất bình mà tức giận.
Thịnh Tư Hạ có chút mơ hồ.
Người với người có đôi khi không nhất định phải dựa trên câu từ ngôn ngữ mà giao tiếp, thích hay ghét chỉ cần hít thở là cảm giác được.
Vào ngày đầu tiên đi làm, Từ Tử Nhiễm đối với cô rất thân thiện, còn chủ động giúp cô làm quen công việc, chia sẻ cho cô những nhà hàng bình dân gần đó.
Lần sau, khi cô ta nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Thịnh Tư Hạ, âm dương quái khí mà phán xét, "Có tiền như vậy còn chịu khổ cực đi làm thực tập sinh sao, cho người khác chút cơ hội đi."
Từ đó về sau, quan hệ giữa hai người trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.
Thịnh Tư Hạ không rõ nguyên nhân, cũng không để bụng.
Cô ta từ văn phòng của lão Chu đi ra, rõ ràng đã khóc.
Lão Chu từ trước đến giờ luôn ôn hòa, thỉnh thoảng nghe thấy các đồng nghiệp sau lưng cười mái tóc Địa Trung Hải của anh ta, đều không tức giận, Từ Tử Nhiễm làm việc trước giờ đều không rớt chỉ tiêu, tại sao lại khóc thành như vậy?
Lúc đi ra khỏi thang máy, cô nghĩ có lẽ việc này liên quan đến những lời Lưu Tư Minh nói.
Thịnh Tư Hạ và dì nhỏ đã mấy ngày không liên lạc, mặc dù cô không muốn về, nhưng chuyển nhà là chuyện lớn, xuất phát từ lễ phép, cô vẫn muốn gặp mặt bà tạm biệt một tiếng.
Elsa lái xe đưa Thịnh Tư Hạ trở về biệt thự, dì nhỏ lại không có ở nhà, mọi lo lắng thấp thỏm của cô đều trở nên uổng phí.
Trên bàn trà trong phòng khách có một cái gạt tàn thuốc, trên sofa cũng có một chiếc thắt lưng.
Có vẻ như người nên đến cũng đã đến.
Cô vào phòng mình đóng gói hai thùng quần áo, lấy hộp lưu trữ phía dưới gầm giường, để lại một tờ giấy đặt trên bàn trà.
Lúc trước khi chuyển đến đây, là tuỳ tiện, hiện tại phải rời khỏi, Thịnh Tư Hạ không nghĩ tới lại phải miễn cưỡng như vậy.
Trong lòng chỉ có thể thầm chúc dì nhỏ có một cuộc sống hạnh phúc, hy vọng lần này, bà ấy có thể được như ước nguyện.
Có Elsa hỗ trợ, việc chuyển nhà tiến hành tương đối suôn sẻ.
Chưa đến 8h tối đã thu dọn hết toàn bộ, đúng như lời Phó Diệc Sâm nói, trong căn hộ có đầy đủ mọi thứ đồ dùng sinh hoạt, không cần cô phải tự mua sắm một mình, quả thật là xách giỏ vào ở.
Thịnh Tư Hạ mời Elsa cùng đi ăn tối.
Thật ra Elsa không ngại đi cùng cô, ngoại trừ quan hệ công việc, cô ấy cùng tuổi với Thịnh Tư Hạ, lại có cùng sở thích, đề tài nói chuyện cũng rất nhiều, nhưng cô ấy hiểu phạm vi làm việc của mình, cũng không kết giao với đồng nghiệp, huống chi là làm quen với bạn gái của sếp.
"Thịnh tiểu thư không cần khách khí, người nhà tôi vẫn còn đang đợi tôi trở về cùng ăn cơm." Elsa khéo léo từ chối, hỏi, "Có cần tôi giúp cô gọi món không?"
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, khách khí tiễn cô ấy ra cửa.
Có người nhà, thật tốt.
Cô và Thịnh Uyển Văn không thường xuyên liên lạc, nhưng giờ phút này, cô bỗng nhiên rất nhớ mẹ, muốn gọi một cuộc điện thoại để làm nũng.
Vừa lấy điện thoại ra lại sực nhớ tới bên kia nước Mỹ còn chưa đến rạng sáng, cô đành thất vọng từ bỏ suy nghĩ này.
Thịnh Tư Hạ đặt một phần cơm hộp, ăn xong, cô muốn xắn tay áo lên để dọn dẹp, lại phát hiện trong nhà sạch sẽ đến không có một hạt bụi, ngay cả đèn chùm trong phòng khách cũng sạch bóng như mới.
Phó Diệc Sâm quả thực vẫn không giữ lại cho cô không gian phát huy làm gì đó.
Lúc này, Thịnh Tư Hạ nhận được điện thoại của Tần Duệ.
Cô có chút do dự.
Sau khi ra về hôm đó, bọn họ không có liên lạc gì với đối phương.
Vòng tròn bạn bè của Tần Duệ được cập nhật rất thường xuyên, một ngày đăng rất nhiều bài viết, không phải tự chụp thì cũng chính là một ít tấm ảnh như lọt vào trong sương mù, ám chỉ rất mạnh về từ ngữ.
Có thể thấy rằng là để cho cô xem.
Chỉ là cô muốn mặc kệ chúng.
Chỉ cần không yêu một người, quả thực có thể xuống tay tàn nhẫn.
Tiếp điện thoại, bên kia có chút ồn ào, giống như đang ở trong quán bar.
Một lúc lâu Tần Duệ không nói nửa lời, nếu không phải còn nghe được tiếng anh ta hít thở, Thịnh Tư Hạ còn nghĩ rằng anh ta đã gọi nhầm người.
Cô lên tiếng trước, "Tần Duệ?"
Anh ta "Ừm" một tiếng, giọng điệu mơ hồ, "Hạ Hạ, tôi say rồi, em có thể tới đưa tôi về nhà được không?"
Thịnh Tư Hạ không nói lời nào, muốn từ chối.
Trong điện thoại trầm mặc vài giây, Tần Duệ bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, "Ảnh chụp tôi có mang theo trên người, sẵn tiện trả lại cho em."
Cô bị anh ta nhìn thấu tâm tư, nhưng trong lòng trái lại không có chút gợn sóng, "Ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi."
Tần Duệ cười một tiếng, có chút tự giễu.
Nửa giờ sau, Thịnh Tư Hạ bắt xe đến nơi, là quán bar lần trước Tần Duệ cùng cô đi, do bạn anh ta mở.
Cô ở ngoài cửa thấy xe của Tần Duệ.
Sau khi tiến vào, cô dạo qua một vòng vẫn không tìm thấy Tần Duệ, đành phải đến quầy bar hỏi.
Người pha chế rượu bảo cô chờ một lát rồi đi vào phía sau quầy, không bao lâu sau, Tần Duệ từ bên trong đi ra, kéo cô đến một góc của băng ghế dài.
Anh ta uống chút rượu, bộ dáng không tỉnh táo như bình thường.
"Đi thôi, tôi giúp anh thanh toán." Thịnh Tư Hạ nhìn anh ta, không có ngồi xuống, giữ khoảng cách gần đó.
Tần Duệ đưa tay vuốt mặt, "Để tôi nghỉ một lát, em nóng lòng muốn rời đi sao?"
Thịnh Tư Hạ cảm thấy không được tự nhiên nhưng đành ngồi xuống, bảo người phục vụ mang một ly nước ấm để anh ta uống một chút.
"Cảm ơn." Tần Duệ liếc nhìn cô một cái, lấy ảnh chụp từ trong túi ra.
Lần này anh ta không sử dụng bất kì một mánh khóe nào, trực tiếp đặt trước mặt Thịnh Tư Hạ.
Lần này đến lượt cô nói, "Cảm ơn."
Tần Duệ đột nhiên ý vị thâm trường hỏi, "Chỉ mới vài ngày không gặp, chúng ta liền trở nên xa cách như vậy sao?" Thịnh Tư Hạ ngập ngừng, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta là bạn bè, nói cảm ơn là chuyện nên làm."
"Em biết rõ tôi không coi em là bạn bè." Tần Duệ lắc đầu, "Quên đi, là tôi quá lo trước lo sau, không đủ quyết đoán."
"Cái gì?"
Anh ta thay đổi ngữ khí, nghiêm túc nói, "Tuy rằng giả thiết này vô nghĩa, nhưng tôi vẫn muốn biết, nếu trước đây tôi chính thức tỏ tình với em, liệu có cơ hội không?"
Dù xung quanh ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Tần Duệ vẫn nổi bật vô cùng đẹp đẽ, anh ta đương nhiên có sức quyến rũ của một người đàn ông, Thịnh Tư Hạ không thể không thừa nhận.
Cô hướng mắt xuống dưới, nhìn chăm chú bức ảnh trên bàn.
Đeo mắt kính gọng vàng, trong ánh nắng chiều lúc hoàng hôn là sườn mặt mờ ảo, không thấy rõ toàn cảnh, như lại là hình ảnh khắc sâu nhất trong lòng cô.
Thịnh Tư Hạ lắc đầu.
"Đoán được, đi thôi." Tần Duệ đứng lên, mặt đầy hờ hững.
Bọn họ ra khỏi quán bar, còn chưa tới cửa, Tần Duệ dừng lại, bảo cô đợi một chút, anh ta muốn tạm biệt bạn bè một tiếng.
Thịnh Tư Hạ buồn chán, đứng tại chỗ chơi di động.
Trên WeChat, cô nhận được một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là một con mèo Ragdoll xinh đẹp, cô đồng ý.
Trước tiên vào xem trang cá nhân, đây là thói quen của cô.
Lúc vào xem, liền thấy Tưởng Nhạc Đồng đeo kính râm che hết nửa khuôn mặt, mặc bộ bikini màu hồng nhạt nằm trên bãi biển phơi nắng.
Như thế nào lại là cô ấy?
Thịnh Tư Hạ xem hết từng cái một đến mức quá chăm chú, trong lúc nhất thời không chú ý đến tình hình bên ngoài.
Đột nhiên có tiếng chiếc ly vỡ tan tành, vô cùng thanh thúy, lúc này cô mới ngẩng đầu, là một người khách bàn bên kia uống say gây sự.
Ly rượu rơi đầy đất, bàn cũng bị đẩy lên.
Trong quán bar, hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng thét chói tai.
Cô không thích xem náo nhiệt, chỉ muốn ra ngoài tránh đi, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Bên cạnh có người chen lấn, cô không cẩn thận vấp vào thứ gì phía dưới mặt đất, lảo đảo ngã xuống, rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, nóng rát đau đớn, trên tay đầy máu.
Tần Duệ lúc này mới chạy đến, lập tức đỡ Thịnh Tư Hạ từ trên mặt đất, bảo bạn mình lái xe nhanh nhất có thể đưa cô đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu.
Hai tay đều có mảnh vỡ thủy tinh, sau khi bác sĩ xem qua, nếu lấy ra sẽ rất đau, phải tiêm thuốc tê vào tay mới có thể bắt đầu.
Tay đứt ruột xót, Thịnh Tư Hạ có chút sợ hãi.
Sau khi trải qua lần nhổ răng đó, cô có chút sợ hãi với việc gây tê.
"Rất xin lỗi, đều do tôi." Tần Duệ vô cùng áy náy, "Nhưng những mảnh thủy tinh này phải lấy, em ráng chịu đau một chút có được không?"
Thịnh Tư Hạ gật đầu, cũng chỉ còn cách đó.
Cô đưa điện thoại và túi xách giao cho Tần Duệ, để anh ta ở ngoài phòng giải phẫu chờ đợi.
Đột nhiên xảy ra sự cố này, Tần Duệ đang say rượu đã tỉnh hơn phân nửa, khó chịu mà đi tới đi lui bên ngoài phòng cấp cứu.
Bạn bè gửi tin nhắn đến, bảo những kẻ gây sự đã bị cảnh sát bắt đi, nhất định sẽ bồi thường tiền thuốc cho Thịnh Tư Hạ.
Tần Duệ càng khó chịu, đây chỉ là vấn đề tiền thuốc sao?
Lần này gặp mặt, anh ta đã đoán được đây sẽ là lần cuối cùng, tuy rằng hai người không phải là người yêu, nhưng cũng có chút cảm tình, cảm giác tiếc nuối không thua kém một cuộc chia tay.
Không nghĩ tới sẽ trở nên như vậy, không phải lỗi của anh ta, anh ta cũng vô cùng áy náy.
Trên điện thoại Thịnh Tư Hạ hiện lên một tin nhắn từ WeChat.
Phó: [Ngủ rồi sao? Tôi ở dưới nhà em, mang cho em chút đồ ăn khuya.]
Tần Duệ không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là người theo đuổi cô giống anh ta.
Qua 5 phút, điện thoại có gọi tới, là người tên "Phó" lúc nãy.
Anh ta tiếp điện thoại, đối diện quả nhiên vang lên tiếng của một người đàn ông.
Khi Tần Duệ mở miệng, bên kia có chút ngoài ý muốn, "Anh là ai?"
"Tôi là Tần Duệ, bạn của Hạ Hạ." Anh ta đem sự việc ngắn gọn kể cho đối phương, sau đó nói, "Cô ấy đang lấy mảnh vỡ thủy tinh ra, nếu anh biết người nhà của cô ấy có thể giúp tôi liên lạc không?"
Bên kia chỉ trả lời ngắn gọn, "Gửi địa chỉ cho tôi."
Có chút kiêu ngạo, như thể đang ra lệnh, khiến Tần Duệ hơi khó chịu.
Nhưng trước mắt là tình huống khẩn cấp, anh ta nén giận, gửi địa chỉ cụ thể cho hắn.
Phó Diệc Sâm mang bữa ăn khuya của Thịnh Tư Hạ, kêu xe quay lại đường cũ.
Hắn vừa ra khỏi một bữa tiệc, uống rượu xong nên không thể lái xe, chỉ có thể không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh một chút.
Áp khí rất thấp, khiến cho tài xế nhiều năm đi theo Phó Diệc Sâm cũng vô cùng khẩn trương, cố gắng lái xe nhanh nhất có thể mà không vi phạm luật giao thông.
Đến bệnh viện, Phó Diệc Sâm xuống xe, nhanh chóng đi vào tòa nhà về phía của phòng cấp cứu.
Tần Duệ còn đang ở ngoài cửa, thấy người tới, liền phát giác hóa ra là hắn.
Khó trách vừa rồi giọng nói trong điện thoại quen tai như vậy.
Phó Diệc Sâm cũng nhận ra anh ta.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Duệ đi tới, lãnh đạm xa cách mà nói, "Đưa đồ đạc của cô ấy cho tôi, Tần tiên sinh có thể đi trước."
Ồ, thật thú vị.
Tần Duệ vẫn như cũ cầm lấy điện thoại Thịnh Tư Hạ, nhấn mạnh, "Tôi muốn thấy Hạ Hạ bình an ra ngoài mới có thể yên tâm."
Phó Diệc Sâm nhíu mày, "Hai người có quan hệ gì?"
"Tôi đang theo đuổi cô ấy." Tần Duệ cười mỉa mai, "Tôi cũng rất tò mò, Phó tiên sinh và cô ấy là quan hệ gì?"
"Anh ở bên cạnh mà đến bảo vệ cô ấy cũng không được." Phó Diệc Sâm lắc đầu, ngữ khí khinh miệt, "Anh căn bản không có tư cách theo đuổi cô ấy."
"Tôi không có, chẳng lẽ anh có tư cách?"
Phó Diệc Sâm không để lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tần Duệ vào mắt, ngữ khí bình đạm lại vô cùng chắc chắn, "Không ai có tư cách hơn tôi."
Hơn nữa, nhất định chỉ có tôi.