Es: Một chiếc chương dài gấp hơn 4 lần cho mn đây:))
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tư Hạ đích thân trải nghiệm cảm giác giao thông trong giờ cao điểm vào những ngày làm việc.
Ngừng lại liếc mắt, không thể nhìn được đến điểm cuối, chật như nêm cối, bên cạnh còn có người bóp kèn inh ỏi, càng khiến người khác khẩn trương hơn.
Hôm nay là ngày cô đi thực tập đầu tiên, cô cố ý dậy sớm, trang điểm, gội đầu, tắm rửa, nhưng khi ra cửa vẫn bị trễ giờ.
Thật tốt khi có tài xế đưa.
Không có thời gian ăn sáng, dì nhỏ đã cho cô một chiếc bánh sừng bò mới nướng để cô vừa đi vừa ăn.
"Cố gắng làm việc, nỗ lực kiếm tiền, ngày tháng sau này của người dì già nua này đều trông cậy vào con." Ngồi trong phòng ăn, dì nhỏ mặc áo ngủ bằng lụa tơ tằm, ưu nhã đoan trang mà tận hưởng bữa sáng đầy dinh dưỡng, dì nhỏ cười tủm tỉm mà vẫy tay chào tạm biệt cô.
Giống như một quý bà thanh lịch.
Bánh mì dậy lên mùi thơm của bơ, nhưng Thịnh Tư Hạ lại không có cảm giác thèm ăn.
Thông thường vào lúc này, cô còn ở trong ổ chăn ngủ đến không biết trời đất gì.
Có lẽ nhận ra sự nôn nóng trên mặt cô mà khi qua khỏi con đường lớn đông đúc, tài xế nói, "Tôi sẽ lái nhanh hơn, cố gắng đến đó càng sớm càng tốt."
Trên cổ tay cô đeo chiếc đồng hồ là hôm sinh nhật mẹ tặng, Thịnh Tư Hạ xem một cái, bất lực nói, "Không cần, cứ chạy chậm rãi, dù sao tôi cũng đã đến muộn."
Cũng là lúc này, Thịnh Tư Hạ mới chú ý đến chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của người tài xế.
Nhìn một lúc, giống như chưa từng thấy qua.
Thấy trang sức, cô khó tránh khỏi sẽ nhớ đến buổi tối hôm đó mình ngả bài với Phó Diệc Sâm.
Cuối cùng, Thịnh Tư Hạ bất đắc dĩ mà cầm hộp quà Phó Diệc Sâm tặng về nhà, trước sau cũng không biết câu trả lời của hắn rốt cuộc có đồng ý hay không.
Miễn cưỡng đem quà tặng cất vào trong ngăn kéo, mấy ngày nay cô cũng chưa mở ra.
Lúc đến công ty đã trễ đến 20 phút, Thịnh Tư Hạ nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cô thuận lợi mà đi đến văn phòng của tổng giám đốc, nhìn thấy bạn của mẹ mình, bà Trịnh Trạch Huệ.
Công ty truyền thông Điển Ngự liên kết với tập đoàn Trịnh thị, hiện tại Trịnh Trạch Huệ đảm nhiệm chức tổng giám đốc, xuất bản nhiều ấn phẩm và tạp chí nổi tiếng vừa rồi, là nơi chủ lực của ngành truyền thông trong nước, sáng lập ra nhiều tạp chí thời trang, du lịch, kinh doanh và nhân văn học nổi tiếng.
Trịnh Trạch Huệ chỉ có duy nhất Hứa Nhân Nhân là con gái, nghe nói bữa tiệc tối hôm đó là nhờ có Thịnh Tư Hạ giúp cô ấy giải vây, Trịnh Trạch Huệ có ý gọi điện thoại đến để cảm ơn.
Biết cô học năm ba, đang tìm đơn vị để thực tập, Trịnh Trạch Huệ liền hỏi Thịnh Tư Hạ liệu có muốn đến công ty bà thực tập không.
Một cuộc gọi, lời mời liền được chấp nhận.
Kết hợp với lịch sử chua xót của việc tìm việc làm được chia sẻ bởi những đàn anh đàn chị trên diễn đàn trường cũng như kinh nghiệm tìm việc của những bạn cùng lớp, một công ty lớn như truyền thông Điển Ngự, có thể tiếp xúc trực tiếp vòng tài nguyên, cũng có thể học hỏi thêm kinh nghiệm, trước mắt chính là sự lựa chọn tốt nhất.
"Ngày đầu tiên đã đến trễ, về sau liền khấu trừ vào tiền lương của con." Trịnh Trạch Huệ ngẩng đầu từ bàn làm việc, ánh mắt có ý cười.
Cho dù là người phụ nữ nghiêm túc mạnh mẽ như thế nào, đối mặt với đứa trẻ mình nhìn thấy lớn lên từng ngày càng không thể nghiêm mặt răn dạy, chỉ có thể làm trưởng bối dìu dắt chỉ giáo vãn bối.
Thịnh Tư Hạ lè lưỡi, ngoan ngoãn nói, "Ngày đầu tiên con chưa thể thích ứng được."
"Về sau nếu lại đến trễ, dì sẽ cáo trạng với mẹ của con."
"Thịnh tiến sĩ đang gấp rút làm nghiên cứu khoa học, nếu dì cáo trạng cũng vô ích, chỉ có việc trừ tiền lương mới có thể khiến con sợ."
Trịnh Trạch Huệ cười, "Không ai có thể quản nổi con có phải không? Được rồi, vậy cứ trừ tiền lương đến khi con chừa mới thôi."
"Đừng mà, con sai rồi, tuyệt đối không có lần sau." Thịnh Tư Hạ lập tức trả lời, vì tiền bạc mà phải khom lưng, co được dãn được.
Trịnh Trạch Huệ bảo trợ lí tiến vào, đưa cho Thịnh Tư Hạ một ly cà phê, nhìn vẻ mặt của trợ lí, trong lòng cô biết mình chính là đơn vị liên quan.
Ngồi xuống phía đối diện, cô nhấp ngụm nhỏ cà phê, khói bốc lên, cô thấy Trịnh Trạch Huệ đang đánh giá khuôn mặt của mình.
Làn da khoẻ khoắn trẻ trung, ngũ quan tinh xảo nhưng không còn nét trẻ con ngây thơ, mơ hồ có thể nhận ra bóng dáng của Thịnh Uyển Văn bạn bà.
Tuy rằng phong cách làm việc của bà trước giờ luôn là công tư minh bạch, nhưng vẫn không thể nhịn được mà chiếu cố nhiều hơn.
"Con muốn đến bộ phận nào?" Trịnh Trạch Huệ hỏi, "Ban đầu dì vốn định sắp xếp cho con đến bộ phận tạp chí dành cho phụ nữ, nhưng nhân lực ở đó không thiếu, còn về mảng tài chính và kinh doanh, có thể con sẽ học hỏi được nhiều thứ hơn."
Thịnh Tư Hạ chớp chớp mắt, "Con có thể được chọn sao?"
Trịnh Trạch Huệ cười, "Tất nhiên, dì lại không phải địa chủ, dù sao ở mỗi bộ phận đều có cái khó riêng, con phải chuẩn bị tốt tâm lý."
Cuối cùng, Thịnh Tư Hạ vẫn nghe theo sự sắp xếp của Trịnh Trạch Huệ.
Tạp chí dành cho phụ nữ, nghe có vẻ rất cuốn hút khi được tiếp xúc với mảng thời trang và giải trí, có lẽ người không hiểu biết sẽ cảm thấy rất hấp dẫn, nhưng nó cũng có nghĩa là áp lực công việc cao, đãi ngộ cũng kém, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự cạnh tranh hào quang của mỗi người, quan hệ với mọi người cũng phức tạp.
Kinh doanh và tài chính thương nghiệp cũng không phải là lĩnh vực Thịnh Tư Hạ nắm rõ, đại diện cho cơ hội học tập cải thiện bản thân rộng mở.
Bên cạnh đó, đến đây làm thực tập sinh, vốn dĩ là đem sức lao động đổi lấy cơ hội học tập, khiến cô vô cùng vui vẻ.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Thịnh Tư Hạ vẫn nói với Trịnh Trạch Huệ, "Trịnh tổng, con là nhờ có dì mà vào đây thực tập, có thể giữ bí mật chuyện này không?"
Trịnh Trạch Huệ có chút bất ngờ.
Bà cười gật đầu, "Đương nhiên là có thể."
"Today's Financial Review" là một tạp chí tài chính nổi tiếng trong và ngoài nước. Thịnh Tư Hạ được sắp xếp làm ở mảng nội dung, người phụ trách bộ phận này họ Chu, là một người lãnh đạo giỏi.
Thực tập một tuần, Thịnh Tư Hạ chưa bao giờ thấy anh ta mất bình tĩnh, đối với thực tập sinh nhỏ bé như cô rất thân thiện.
Lúc mới bắt đầu Thịnh Tư Hạ gọi anh ta một tiếng Chu trưởng phòng, sau lại nghe mọi người gọi là lão Chu, cô cũng gọi như vậy.
Trong lén lút, cô lặng lẽ hỏi qua các đồng nghiệp rằng Chu trưởng phòng nhìn qua chỉ mới hơn 30, tại sao lại gọi như vậy?
Bọn họ đều trả lời, "Em xem mép tóc của lão Chu, có phải trông rất nguy hiểm hay không?"
"Chúng ta gọi như vậy chính là nhắc khéo anh ấy làm việc ít giờ hơn, như vậy chúng ta cũng có thể quang minh chính đại được tan tầm sớm một chút."
Tuy rằng cái logic này có điểm buồn cười, nhưng nghĩ lại không phải không có lý, cũng có thể xem như là một loại triết lý văn phòng.
Thịnh Tư Hạ không kìm lòng được mà cọ cọ mép tóc xù xù của chính mình, bất giác lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Đồng nghiệp cười cô, "Em sờ qua một năm nữa, khẳng định sẽ ngắn lại ít nhất 1cm, làm việc ở ngành truyền thông này lúc nào cũng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo."
Thịnh Tư Hạ nghe xong kinh hồn bạt vía.
Có lẽ vì cô đang trong thời gian thực tập, đồng nghiệp trong bộ phận không ép cô quá nhiều. Thịnh Tư Hạ chưa trải qua cảm giác áp lực cao của ngành truyền thông, mỗi ngày làm một số nhiệm vụ vụn vặt, hoặc là cùng nhóm đi phỏng vấn, cho tới bây giờ, ngay cả đề cương cho cuộc phỏng vấn cũng chưa từng chính thức viết qua.
Nếu cứ theo tiết tấu này, mép tóc trong thời gian ngắn này vẫn được an toàn.
Thời gian nghỉ trưa, Thịnh Tư Hạ liền rủ người đang công tác gần đó – Diêu Giai Đình cùng đến cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm trưa.
Thời điểm không đi làm, Thịnh Tư Hạ có yêu cầu rất khắt khe đối với đồ ăn, loại đồ ăn nhanh sản xuất trong dây chuyền sản xuất công nghiệp này căn bản không lọt vào mắt cô, chỉ có trải qua làm việc, đói đến mức bụng kêu thật vang, cô mới hạ thấp tiêu chuẩn, lấp đầy cái bụng mới là điều quan trọng nhất.
Trung bình tiền ăn của một người tại cửa hàng mất khoảng 40 tệ, từ đây nhìn ra ngoài có thể thấy được quang cảnh khu thương nghiệp CBD*, quả thật là nơi phù hợp với kinh tế của khách hàng.
[*]: Central Business District, là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.
Thịnh Tư Hạ và Diêu Giai Đình gọi ba món thịt, hai món chay, chưa đến 100 tệ, Thịnh Tư Hạ quyết định về sau sẽ thường lui tới đây ăn, tự xưng mình là khách hàng trung thành.
"Nhìn bộ dáng không có tiền của cậu, ăn ngủ trong nhà, còn có tiền cho thuê trọ, còn không vui sao? Cậu quá thắt lưng buộc bụng rồi." Diêu Giai Đình lộ ra biểu tình ghét bỏ, gắp lên miếng sườn nhìn qua rất ít thịt, hiển nhiên đối với thức ăn trước mặt không hài lòng.
Thịnh Tư Hạ nói, "Tớ chuẩn bị dọn ra ngoài, đang tìm phòng ở, cậu giúp tớ chú ý một chút."
"Tại sao thế?"
"Tớ không muốn quấy rầy dì nhỏ yêu đương." Hai đêm trước, cô nghe thấy tiếng dì nhỏ đưa bạn trai về nhà, cô nửa đêm khát nước cũng không nghĩ mình dám xuống lầu uống.
Diêu Giai Đình căn bản không tin, "Gạt người, rõ ràng cậu đang sợ gặp phải người kia."
Thịnh Tư Hạ vô cùng bình tĩnh, giống như một cái máy ăn uống vô cảm, "Thật đáng tiếc, đã một tuần rồi tớ chưa gặp người kia."
Không những không thấy, cô cũng không nhận được điện thoại từ hắn, hắn thật sự đáp ứng yêu cầu của cô, biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Nghĩ như vậy, phần quà tặng kia không thể nhận, càng nên tìm cơ hội trả lại cho hắn.
Nào có đạo lí vào ngày sinh nhật lại nhận hai phần quà tặng.
"Hả? Cái này không đi đúng hướng, chẳng lẽ tớ đã đoán sai..." Diêu Giai Đình nhíu mày, "Còn vị luật sư Tần thì sao?"
"Đi công tác chưa trở về." Tuy nói như vậy, như mỗi ngày Tần Duệ đều dành chút thời gian cùng cô nói chuyện phiếm, vô cùng quan tâm đến công việc mà cuộc sống của cô, nhưng không tiến thêm một bước, càng không có lời nói ái muội.
Thịnh Tư Hạ khá bối rối.
Diêu Giai Đình nghe nói chuyện này, hừ lạnh một tiếng, "Đây là đẳng cấp lợi hại của những tên tra nam, cậu đã nghe qua PUA** chưa? Loại người này chuyên gia đi nhắm vào những cô gái trẻ thiếu thốn tình cảm hoặc chưa trải sự đời."
[**]: Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai cải thiện kỹ năng giao tiếp, nhưng sau đó lại thành chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt mục đích tìиɧ ɖu͙©. Từ đó, được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
"Vậy theo ý của câu, tớ có nên cùng anh ta phân rõ giới hạn?" Thịnh Tư Hạ nghe được buồn cười, cố theo ý của cô ấy mà nói.
"Đương nhiên là không! Người đàn ông đáng yêu như vậy, chú ý đến quỹ đạo cuộc sống của cậu thật tốt, cảnh đẹp ý vui, chờ ngày kết hôn, đem thiệp mời cưới đặt lên bàn Phó Diệc Sâm thì mới hả giận."
"..."
Diêu Giai Đình nói xong hai mắt sáng lên, mê muội kịch bản cẩu huyết đến nổi không thể tự thoát ra được.
Thịnh Tư Hạ cảm thấy, cô ấy không hợp làm nhà thiết kế mà nên đi làm nhà biên kịch.
Khối lượng công việc hôm nay hơi vượt quá chỉ tiêu, thẳng đến 7h cô mới làm xong việc của chính mình, chuẩn bị tan tầm.
Lúc này Lưu Tư Minh đến bàn làm việc của cô, gõ gõ lên mặt bàn, thấp giọng phân phó, "Ngày mai có một cuộc phỏng vấn, lão Chu bảo chúng ta đi cùng với ông ấy."
"Đi làm gì?" Cô ngẩng đầu, gỡ mắt kính xuống, xoa xoa cái mũi bị tê cứng.
"Còn có thể làm gì, đi theo người từng trải học hỏi."
Đột nhiên bảo cô tham gia một cuộc phỏng vấn, Thịnh Tư Hạ trong lòng vui vẻ, cô gật gật đầu, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội học hỏi tốt này.
"Ngày mai không cần đến công ty, buổi sáng 10h trực tiếp đến trụ sở của tập đoàn Càn Vũ tập hợp."
Thịnh Tư Hạ vội đến mức nước cũng chưa uống đầy hai ngụm, cô rót nước ấm vào ly, càng nghe càng thấy "tập đoàn Càn Vũ" thực quen tai.
Đợi đã, đây không phải là công ty của Phó Diệc Sâm sao?
"Phỏng vấn ai thế?"
"Phó Diệc Sâm." Lưu Tư Minh nhìn qua rất trông đợi, anh ta nói, "Cuối cùng cũng có một cuộc hẹn, trời biết chúng ta đã dùng ít nhiều tài nguyên cùng quan hệ, bên kia miễn cưỡng mới đồng ý, ngày mai cô chớ có thất hẹn nha."
Không thất hẹn, cô chỉ có thể từ chức ngay lập tức.
"Phó Diệc Sâm?" Thịnh Tư Hạ hấp hối giãy giụa, lặp lại tên hắn một lần nữa, "Anh xác định là phỏng vấn anh ta?"
"Đúng vậy, như thế nào, cô quen anh ta?" Những lời này của Lưu Tư Minh rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Thịnh Tư Hạ lập tức phủ nhận, "Không quen biết, cũng chưa từng nghe nói qua."
Lưu Tư Minh lộ ra ánh mắt khinh bỉ, "Tin tức về Phó Diệc Sâm mà cô cũng không biết, là người tối cổ sao? Trình độ lạc hậu như vậy làm sao cô có thể làm ở ngành truyền thông?"
Lưu Tư Minh trước giờ ăn ngay nói thẳng, thật ra là một người rất nhiệt tình, nếu là ngày thường, Thịnh Tư Hạ có lẽ sẽ cùng anh ta nói đùa vài câu.
Hiện tại làm gì có tâm trạng?
Thu dọn đồ vật, ra khỏi văn phòng, tiến vào thang máy, ấn nút xuống lầu của văn phòng tổng giám đốc.
Trước khi tan tầm, Trịnh Trạch Huệ bảo trợ lí thông báo một chuyến, sau khi công việc kết thúc bà sẽ đến văn phòng của cô để xem gần đây cô làm việc như thế nào.
Thịnh Tư Hạ bước vào cửa văn phòng, thấy một chiếc sofa mềm mại, không kìm lòng được mà muốn ngồi lên.
Nhưng vẫn theo quy củ mà gọi một tiếng, "Trịnh tổng."
Trịnh Trạch Huệ là người nào, sớm đã nhìn thấu tâm tư của đứa trẻ nhỏ Thịnh Tư Hạ, bà cười cười, chỉ vào sofa, "Đừng giả vờ, ngồi xuống đi."
Cầu mà không được, Thịnh Tư Hạ ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, thuận tiện lấy cái gối dựa lót ở sau thắt lưng, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
"Hai tuần này con cảm thấy như thế nào?"
"Chu lão sư là một người lãnh đạo giỏi, vẫn luôn dẫn dắt con học tập..." Ở trước mặt Trịnh Trạch Huệ, cô cần phải gọi là Chu lão sư, "Công việc trước mắt tương đối nhẹ nhàng."
Trịnh Trạch Huệ không nhịn được cười, "Ý của con là ngại công việc quá ít, không có cơ hội biểu hiện?"
"Đương nhiên là không phải!" Cô chột dạ mà cười cười.
"Làm ở ngành truyền thông chính là như vậy, ngày đêm bận rộn, tăng ca là chuyện thường thấy, chờ con sau này chính thức làm việc ở đây, sớm muộn gì cũng phải làm quen với điều này."
Thịnh Tư Hạ thở dài, "Khó trách mẹ con muốn học tiến sĩ, quả nhiên đọc sách là tốt nhất."
Cô suy nghĩ, không biết nên nói thế nào với Trịnh Trạch Huệ, cô không muốn đi cuộc phỏng vấn này, không nghĩ tới Trịnh Trạch Huệ lại chủ động đề cập đến, "Cuộc phỏng vấn ngày mai dì có nghe nói qua, con phải học hỏi cho thật tốt, đây là cơ hội khó tìm."
Trịnh Trạch Huệ nhớ tới, lại cười nói, "Phó tổng tốt xấu gì cũng là hàng xóm của con, ít nhiều có ba phần tình cảm, cho con đi thì quá trình phỏng vấn sẽ càng thuận lợi."
"Về cái này, con chỉ sợ nó ngược lại..."
"Như thế nào?"
Thịnh Tư Hạ lộ ra một tia bất lực, "Thật không may, gần đây con và anh ấy vừa mới tuyệt giao, vẫn là con không nên đi thì tốt hơn."
Cô tất nhiên sẽ không cho rằng, Phó Diệc Sâm là kẻ tính toán chi li, trước tiên cô giải thích rằng mình không phải là người chịu trách nhiệm cho cuộc phỏng vấn, cô nhiều lắm chỉ là tùy hứng, với lại Phó Diệc Sâm cũng sẽ xử lí mọi việc công tư phân minh, sẽ không cố ý làm khó dễ bọn họ bất luận kẻ nào.
Nếu không, hắn không phải là Phó Diệc Sâm.
Chỉ là người nhất thời buông lời tuyệt giao hùng hồn, không ngờ đến lại bị ông trời trêu ngươi, bảo người ta không cần gặp mặt là cô, hiện tại chủ động đưa tới cửa cũng là cô, sự tự vả này cũng thật là quá nhanh chóng.
Trịnh Trạch Huệ bối rối, "Thật sao? Theo dì biết, là bên kia chỉ định con đến mà?"
"Chỉ định?" Thịnh Tư Hạ hoàn toàn không rõ.
"Không sai, buổi chiều cùng trợ lí Phó Diệc Sâm đã xác nhận qua, bên kia chỉ định là muốn con đi." Trịnh Trạch Huệ cười nhìn Thịnh Tư Hạ, "Xem ra việc tuyệt giao này, một người nói không tính."
Thịnh Tư Hạ không nói nên lời.
Ngồi xe về nhà, cô tinh thần bất ổn mà ăn cơm xong đến phim cũng không buồn xem, mệt mỏi nằm trên giường nhìn lên trần nhà đến ngây ngốc.
Trên đường, tiếp điện thoại của Tần Duệ.
Ngày mai anh ta đi công tác trở về, hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm.
"Tôi không chắc, tối mai khả năng có thể sẽ tăng ca." Cô không có cách nào nói cụ thể, tình huống ngày mai như thế nào, chính cô cũng không hiểu.
"Bữa tối không được liền đổi thành ăn khuya, ngày mai gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón em."
Thịnh Tư Hạ chỉ có thể nói đồng ý.
Suốt một buổi tối, cô đều mất ngủ, chỉ có thể đem sự mệt mỏi này đi làm, cố gắng không nghĩ về những điều liên quan đến Phó Diệc Sâm.
Ngày hôm sau thức dậy, cô tự nhiên có thêm hai cái quầng thâm mắt.
Đêm qua trời bỗng mưa xối xả, buổi sáng lại còn tí tách tí tách, nhiệt độ giảm mạnh, giống như lời người tài xế taxi ngày đó nói, còn chưa kịp hưởng thụ mùa thu thì thoải mái thì mùa đông chợt đến.
Trên bầu trời nhiều mây một cách đáng sợ, ngay đúng lúc này trong nhà liền mất điện, cả gian phòng ngủ chỉ có một chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào.
Thịnh Tư Hạ mở đèn pin trên di động, tạm chấp nhận mà rửa mặt, cân bằng cảm xúc, bắt đầu trang điểm nhẹ, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo len thoải mái mặc vào, miễn cưỡng ứng phó với ngày hôm nay.
Dì nhỏ đã đi Tây Ban Nha du lịch, tài xế cũng đi cùng bà, cô chỉ có thể kêu taxi đi.
Thời tiết xấu, lại thêm đúng vào giờ cao điểm, cả con đường chật kín người.
May mắn thay cô đã ra khỏi nhà sớm, tới tập đoàn Càn Vũ tập trung không bị trễ, còn ở dưới lầu gặp được lão Chu và Lưu Tư Minh.
Lưu Tư Minh thấy hôm nay cô trang điểm nhẹ, lắc đầu nói, "Cô đây là đang mặc quần áo của bạn trai sao? Còn có quầng thâm mắt thật lớn, chậc chậc..."
Ở dưới lầu đăng kí xong, một nhóm ba người đi thang máy lên trên.
Thịnh Tư Hạ từ trong gương thấy chính mình.
Lớp trang điểm vẫn xem như hoàn hảo, chỉ là buổi sáng không có điều kiện, không thể che hết quầng thâm, đúng thật ở vành mắt có chút xanh xanh.
Còn chiếc áo len trắng này, mặc vào người cô, đúng thật là có chút rộng, khó trách Lưu Tư Minh nghĩ cô mặc quần áo của đàn ông.
Thịnh Tư Hạ nhìn chằm chằm mình, trong lòng sinh nghi.
Khoan đã, đây là quần áo của cô sao? Thoạt nhìn quen mắt đến đáng sợ, nhưng tuyệt đối không phải là của cô.
Không xong rồi, là của Phó Diệc Sâm.
Cô không nhớ rõ cụ thể khi nào, có lẽ là mùa này mấy năm trước, cô từ trong nhà Phó Diệc Sâm rời đi, bởi vì ăn mặc quá mỏng nên cô mặc quần áo của hắn một cách tình cờ.
Sau đó liền quên trả lại.
Phó Diệc Sâm cũng không tìm cô trả lại.
Quần áo đặt ở nơi đó, lấy sự tùy ý của Thịnh Tư Hạ, khẳng định là ném sang một bên, khi đó người làm trong nhà cho rằng đấy là quần áo của cô, giặt xong cô liền gấp bỏ vào tủ quần áo, không khéo thật sự lại mặc đúng vào lúc này.
Trong lòng cô ảo não không thôi, còn không thể tìm cớ đáp lại lời của Lưu Tư Minh, "Tôi lấy bạn trai ở đâu? Cái này gọi là phong cách bạn trai, năm nay rất thịnh hành."
"Thôi đi, bạn trai còn chưa có một người, gì mà phong cách bạn trai." Lưu Tư Minh khá khinh thường.
Mặc kệ anh ta tin hay không, hôm nay ở đây là vì công việc, ngay cả lão Chu, người luôn dễ tính cũng phải nghiêm mặt, bộ dáng như thể bố trí trận địa sẵn sàng mà đón quân địch.
Lưu Tư Minh chỉ âm thầm mà cùng Thịnh Tư Hạ trao đổi ánh mắt một cách ý vị.
Trong phòng họp, ba người ngồi sang hai bên, có một nhân viên công tác rót nước trà bảo họ chờ một lát.
Không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
Lão Chu lấy ra bản thảo câu hỏi phỏng vấn được chuẩn bị trước, một bên chỉnh sửa lại suy nghĩ, một bên âm thành đánh giá Thịnh Tư Hạ ngồi ở phía đối diện.
Cô mặc một chiếc áo len trắng, viền áo mềm mại càng tôn lên khuôn mặt trẻ trung, sạch sẽ, không giống với các cô gái khác ở bộ phận thời trang, quần áo, giày dép mọi thứ đều phải là hàng hiệu xa xỉ. Trên thực tế, ngay cả tiền lương hàng tháng cũng không chống đỡ nổi suy nghĩ phù phiếm này.
Mà người vừa đến không lâu này, quần áo nhìn không thấy logo, đồng hồ giấu ở trong tay áo, dùng một chiếc bút máy, vừa nhìn vào đã thấy không thu hút, lại không thể so với những thứ hàng hiệu đắt tiền kia.
Mặc dù tạp chí kinh doanh không giống với tạp chí thời trang, có thể mỗi ngày đều diện đồ hiệu, nhưng hàng năm tiếp xúc với các thương vụ cao cấp, tự nhiên cũng luyện thành một mắt tinh tường.
Có thể nhìn ra gia cảnh Thịnh Tư Hạ rất tốt, có thể nhẹ nhàng tiến vào tập đoàn thực tập, nhất định là có bối cảnh tốt.
Ngày hôm qua, lão Chu bị gọi vào văn phòng tổng giám đốc, Trịnh Trạch Huệ hỏi anh ta hai tuần này Thịnh Tư Hạ biểu hiện như thế nào.
Khi đó, anh ta cho rằng mình đã tìm được đáp án, trả lời chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt, còn phải làm bộ chính mình cái gì cũng không biết, "Tiểu Thịnh rất thông minh, có ý thức và làm việc cũng rất kiên định, chăm chỉ, không phải người chỉ biết ngồi hưởng lợi từ người khác."
Đây không phải là một lời nói dối, đúng là thông minh thật, chỉ là không có chí tiến thủ, an phận với những gì mình đang có thì lại rất kiên định.
Cho đến khi Trịnh Trạch Huệ nhắc tới Phó Diệc Sâm, bảo anh ta ngày mai phỏng vấn đem Thịnh Tư Hạ theo, còn nói, "Tiểu Thịnh và Phó tiên sinh là bạn bè, nếu gặp khó khăn có thể hỏi ý của cô ấy."
Anh ta lúc này như người trong mộng tỉnh dậy, không khỏi cảm thán, đúng là hậu sinh khả uý.
Thịnh Tư Hạ đang chờ trong phòng họp, cảm thấy nhàm chán, lại không thể chơi điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại thấy lãnh đạo đang nhìn chằm chằm mình.
Chẳng lẽ cô bị phát hiện mình đang ngây người đến phát ngốc.
Không đúng, ánh mắt kia, không giống như là đang nghiêm túc, như thế nào ngược lại lộ ra một cổ nghiêm nghị cùng một chút cung kính hứng khởi?
Chờ đến 10h rưỡi, một vị nào đó mặc tây trang gõ cửa tiến vào, bảo rằng mình là Diêu Triển, thư kí của Phó Diệc Sâm.
Anh ta nói với bọn họ, chuyến bay của Phó Diệc Sâm đã hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay Toronto vào đêm qua do thời tiết nên kế hoạch phỏng vấn hôm nay bị hủy bỏ.
Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Thịnh Tư Hạ nghe nhắc đến cái tên Diêu Triển này, chính là người đêm đó đã gọi cho Phó Diệc Sâm bàn chuyện công việc.
Cô không nhìn lầm, khi ánh mắt Diêu Triển xẹt qua cô, cũng mang theo chút tò mò.
Lão Chu nói qua, ở ngành truyền thông sẽ phát sinh rất nhiều sự kiện đột ngột, rất nhiều nhân vật lớn rất khó để hẹn gặp mặt được, ngay cả thời gian hẹn cũng thường xuyên bị thay đổi, việc hoàn thành một cuộc phỏng vấn chủ yếu dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nếu hôm nay không được, vậy hẹn lần sau.
"Không biết thứ sáu này Phó tổng có rảnh không?"
Diêu Triển lắc đầu, "Cả ngày thứ sáu lịch trình của Phó tổng đều kín."
Lão Chu không buông tay, "Vậy cuối tuần thì sao?"
"Cuối tuần phần lớn thời gian Phó tổng sẽ không ở trong nước."
Lão Chu hoàn toàn gặp thế khó, cuộc đối thoại này không thể tiếp tục.
Thật ra thái độ của Diêu Triển, không thể nói là kiêu ngạo bức người, chỉ là công việc đòi hỏi thái độ nghiêm chỉnh, lời nói liền mang theo khoảng cách, ngay cả Thịnh Tư Hạ cũng có thể nghe ra, anh ta đang giở giọng của quan, lấp lửng mà từ chối kế hoạch phỏng vấn.
Có lãnh đạo ở đây, Thịnh Tư Hạ nhiều nhất chỉ là lính nhỏ, với số lượng người hiện tại, kế hoạch phỏng vấn thất bại cũng không được tính là lỗi của cô.
Không bằng, hôm nay vẫn là tiếp tục vuốt mông ngựa cho tốt, Thịnh Tư Hạ nghĩ, nói không chừng còn có thể tan tầm sớm, biến bữa khuya thành bữa tối.
Chỉ là, lão Chu làm gì vẫn luôn dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, ánh mắt sáng bừng ấy nghĩa là gì?
Nếu nói không sai, đây chính là hướng cô xin giúp đỡ.
Thịnh Tư Hạ lập tức nghĩ đến những lời ngày hôm qua Trịnh Trạch Huệ đã nói với cô, nếu là Phó Diệc Sâm mời cô đến, như vậy không có gì bất ngờ xảy ra, lão Chu cũng biết điều này.
Thực tập hai tuần đến nay, lãnh đạo với đồng nghiệp đối xử với cô rất tốt, cô ngẫu nhiên sờ cá, lão Chu cũng không quá làm khó dễ cô.
Ngày đầu tiên kì sinh lý, bộ dáng khó chịu của Thịnh Tư Hạ bị lão Chu nhìn thấy, anh ta còn đại phát từ bi, động lòng trắc ẩn mà cho cô về nghỉ ngơi.
Ân tình này, sớm hay muộn cũng phải trả.
Thịnh Tư Hạ ho nhẹ một tiếng, nói với Diêu Triển, "Thư kí Diêu, chúng tôi rất coi trọng lần phỏng vấn này, trước tiên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, hôm nay Phó tổng có việc đột xuất, chúng tôi rất lấy làm tiếc, hy vọng có thể mau chóng hẹn lần tiếp theo phỏng vấn, mong ngài phối hợp một chút."
"Vậy ngày mai đi, buổi chiều 3h có được không?" Diêu Triển ngữ khí hòa hoãn, âm cuối nhẹ nhàng, không còn lạnh lùng như vừa rồi, dường như đang thương lượng với cô.
Lưu Tư Minh nghe thấy, vẻ mặt như không thể tưởng tượng được, anh ta nhìn lão Chu, muốn xem phản ứng, phát hiện vẻ mặt lão Chu bình tĩnh, đối với việc này rất thờ ơ.
Anh ta hoài nghi nhân sinh.
Hẹn một thời gian tốt, bọn họ ra khỏi phòng họp, Diêu Triển lịch sự tiễn bọn họ đến cửa thang máy, tự mình ấn nút mở cửa, "Có lái xe đến hay không? Tôi có thể sắp xếp xe đưa mọi người trở về."
Lão Chu nói, "Cảm ơn, chúng tôi có lái xe đến."
"Thịnh tiểu thư, Chu trưởng phòng, hôm nay chậm trễ thời gian của mọi người rồi, rất xin lỗi." Diêu Triển nhìn qua có vẻ rất ân cần ôn hòa.
"Không thành vấn đề." Thịnh Tư Hạ nói.
Lưu Tư Minh:???Tôi ở đâu? Tôi không có mặt ở đây sao?
Đối diện cửa thang máy là cửa kính trong suốt, có thể thấy cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, cô chỉ là rất cảm ơn thời tiết xấu này, nếu không, cô phải làm thế nào để đối mặt với Phó Diệc Sâm.
Thang máy khép lại, Lưu Tư Minh sắc mặt khó coi, đi xuống hai tầng, một vài người nhân viên bước lên, anh ta đem nghi vấn nghẹn ở trong lòng, cho đến khi vào bãi đỗ xe mới bộc phát ra.
Anh ta huých nhẹ vào cánh tay Thịnh Tư Hạ, "Từ khi nào cô lại quen biết với thư kí của Phó Diệc Sâm?"
Thịnh Tư Hạ không hiểu, "Cái gì?"
"Quần áo của cô, không phải là của anh ta chứ?" Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo len trắng trên người Thịnh Tư Hạ, tự khẳng định rằng không sai, nếu như bọn họ không phải là người quen, thư kí của Phó Diệc Sâm như thế nào mà lại đối với một thực tập sinh tạp chí nhỏ bé mà lịch sự như vậy?
Không đợi Thịnh Tư Hạ nói, lão Chu đã ngắt lời một tiếng, "Nói bừa cái gì? Anh là một nhân viên lâu năm mà nói chuyện một chút cũng không biết suy nghĩ."
"Tôi..." Lưu Tư Minh chạm vào mũi mình, buồn bực gãi gãi đầu.
"Tôi cái gì, lái xe đi!"
Thịnh Tư Hạ nhún vai nhìn Lưu Tư Minh một cách vô tội, ý bảo không liên quan đến cô.
Lưu Tư Minh lái xe, ba người bọn họ rời bãi đỗ ngầm của tòa nhà, đi khỏi tập đoàn Càn Vũ, cô quay đầu lại, liếc nhìn tòa nhà bằng kính mờ mờ ảo ảo đứng cô độc lặng lẽ trong cơn mưa lạnh băng.
Đã lâu không gặp hắn, trong lòng Thịnh Tư Hạ có chút trống rỗng, không thể nói được là thấy may mắn hay tiếc nuối nhiều hơn.
Tập đoàn Càn Vũ có 69 tầng, Diêu Triển đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại.
"Phó tổng, Thịnh Tư Hạ cũng với đồng nghiệp đã vừa mới rời đi, ngài còn có việc gì khác cần giao phó không ạ?"
"Ở Vân Thành cũng mưa, bảo xe đưa cô ấy về chưa?"
Chần chừ một giây, Diêu Triển trả lời, "Đồng nghiệp của Thịnh tiểu thư có xe."
"Tôi hiểu rồi." Trong điện thoại truyền đến tiếng thông báo của sân bay, Phó Diệc Sâm nghe xong chốc lát sau mới nói, "Tôi sẽ lên máy bay ngay bây giờ, đem cuộc họp buổi chiều dời đến ngày mai."
Diêu Triển vội nói, "Phó tổng, tôi đã xác nhận lịch trình của ngài, ngày mai 2h buổi chiều ngài rảnh nên tôi đã hẹn với Thịnh tiểu thư và bên kia một buổi phỏng vấn."
Đây không phải là điều Phó Diệc Sâm phân phó trước đó, rốt cuộc anh ta cũng không đoán trước được hôm nay lịch trình sẽ xảy ra vấn đề đột xuất, dời hẹn đến ngay mai, hoàn toàn là do Diêu Triển dưới tình thế cấp bách mà quyết định.
Nhưng không phải là không có cơ sở.
Là cấp dưới, suy đoán ý của cấp trên là một bài tập bắt buộc, mấy năm nay Diêu Triển luyện EQ gần như hoàn thiện, trong nhiều trường hợp, anh ta giải quyết vấn đề từ xa cho Phó Diệc Sâm, không thể lúc nào cũng hỏi ý trước rồi mới hành động, như vậy hiệu suất quá thấp, những lúc cần thiết, anh ta có thể tiền trảm hậu tấu.
Nếu không nắm chắc 90%, Diêu Triển sẽ không đồng ý với Thịnh Tư Hạ.
Quả nhiên, Phó Diệc Sâm nghe xong cũng không có ý kiến gì.
Sau khi kết thúc cuộc gọi một cách cẩn thận, điện thoại trong văn phòng reo lên, là của Rebecca gọi đến.
Rebecca, ba năm trước được Phó Diệc Sâm thăng chức từ thư kí thành giám đốc điều hành, sau đó, Diêu Triển tiếp nhận công việc của cô ấy.
Cuộc phỏng vấn "Đánh giá kinh tế tài chính hôm nay" bên kia chủ động liên hệ với Phó Diệc Sâm, nói chính xác hơn là thông qua tầng tầng lớp lớp các mối quan hệ khác nhau mới liên hệ được với Diêu Triển.
"Thế nào, có nhìn thấy vị Thịnh tiểu thư kia không?" Ngày thường là giám đốc điều hành kiêu ngạo và lạnh lùng nhưng trước mặt bạn cũ không che giấu nổi sự hoạt bát.
Diêu Triển cười trả lời, "Đã đi rồi."
Bên kia tỏ vẻ tiếc nuối, "Ơ, tôi vẫn còn muốn nhìn thấy tận mắt cô ấy, thật đáng tiếc."
"Cô nói sớm một chút, tôi liền giúp cô đem lời nói truyền đến tai Phó tổng, để ngài ấy biết cô nhận lương cao, còn bàn tán về cuộc sống cá nhân của ngài ấy."
"Chú ý lời anh nói, tôi và Thịnh Tư Hạ giống như những người bạn chưa từng gặp mặt qua, quà sinh nhật mấy năm qua, đều là do tôi phụ trách." Rebecca không để bụng, "Làm thư kí bao nhiêu năm, Thịnh tiểu thư này là người con gái duy nhất trong cuộc sống của anh ta, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ không cảm thấy tò mò?"
Diêu Triển muốn nói, thật ra đây không phải là lần đầu tiên anh ta thấy.
Một đêm mùa đông hai năm trước, Diêu Triển cùng Phó Diệc Sâm trở về Trung Quốc để đi đến nơi thành thị sầm uất phía Nam.
Sau khi xử lí xong, chuyến bay bị hoãn do thời tiết xấu, nhiều nhất lùi thời gian lại nửa ngày, Phó Diệc Sâm phân phó tài xế lái xe tới một khu đại học.
Anh ta không hỏi, nhưng cảm giác chuyến đi này của Phó Diệc Sâm giống như muốn tìm người.
Nhưng anh ta đã đoán sai, Phó Diệc Sâm chỉ bảo tài xế lái một vòng quanh khuôn viên trường đại học. Cuối cùng, khi đi qua cổng của bảo tàng nghệ thuật, Phó Diệc Sâm cuối cùng cũng dừng lại.
Trên cửa dán một tấm poster, đêm đó sẽ có một phiên đấu giá các tác phẩm nhϊếp ảnh.
Sau khi đi vào, Diêu Triển yên lặng mà đi theo sau Phó Diệc Sâm, anh ta không thể hiểu nổi, người thường xuyên đến Christie's*** và các trung tâm đấu giá xa xỉ khác sẽ quan tâm đến cái này.
[***]: một toà nhà đấu giá xa xỉ của Anh được James Christie thành lập năm 1766.
Cho đến khi Phó Diệc Sâm dừng lại trước một bức ảnh chân dung.
Đó là một cô gái, mặc một chiếc váy nhung dài màu xanh đậm, cầm đôi giày cao gót lỏng lẻo trong tay, đi chân trần trước ống kính, khuôn mặt sạch sẽ, ánh mắt chứa đựng đầy ý cười, vừa gợi cảm lại hồn nhiên.
Phần giới thiệu ở bên cạnh viết, "mẫu chụp: Thịnh Tư Hạ".
Anh ta nhớ rõ khi đó ánh mắt Phó Diệc Sâm nhu hòa, lại như bị một tầng sương mù bao vây lấy.
Mang theo chút xa lạ, như là lần đầu tiên hắn thấy cô gái trong bức ảnh.
Cuối cùng, lấy danh nghĩa Diêu Triển, Phó Diệc Sâm đã lấy bức ảnh này mang từ phòng trưng bày nghệ thuật của trường đại học đến căn hộ cao tầng của hắn ở New York mà treo trên vách tường.
Có lẽ vì suy nghĩ nhiều, Diêu Triển không để lại đầy đủ tên mình, chỉ ghi một chữ Diêu.
Chuyện này vẫn luôn là một điều thắc mắc trong lòng Diêu Triển, lại không dám hỏi. Mãi cho đến một ngày buổi chiều Phó Diệc Sâm yêu cầu anh ta điều tra nơi ở của Thịnh Tư Hạ.
Khúc mắc được cởi bỏ, lại xuất hiện câu hỏi lớn hơn.
Cách đây không lâu, tại một bữa tiệc đấu giá từ thiện, Phó Diệc Sâm đã mua một viên kim cương xanh có giá trị cao. Sau đó, Diêu Triển phụ trách việc liên hệ với một nhà thiết kế trang sức hàng đầu. Theo yêu cầu của Phó Diệc Sâm, viên kim cương xanh được đặt trên đỉnh của một cái vương miện.
Vương miện cánh hoa của Boucheron.
Là một người đàn ông đối với trang sức không có chút hiểu biết, sở dĩ làm thế, toàn dựa vào Rebecca.
Cô ấy ở tập đoàn làm việc nhiều năm, nắm bắt tin tức tương đối nhanh, không biết từ nơi nào biết được chuyện này, phấn khích chạy đến nói cho anh ta biết về lịch sử ra đời của chiếc vương miện này.
"Kỳ lạ, món quà này là tôi mang về, cả hộp quà đều là tôi gói, từ một sự kiện năm năm trước đem tặng, như thế nào lại trở về trong tay của Phó tổng?"
Rebecca động não, "Không thể nào, chẳng lẽ Thịnh Tư Hạ nhìn trúng cái công phu gói quà của tôi, lấy hộp bỏ quà?"
Diêu Triển: "Cô nằm mơ đi."
Vì thế bọn họ cho rằng Phó tổng năm đó đau khổ vì bị từ chối, chưa gượng dậy nổi, mới ở Mỹ định cự trong những năm đó, lần này gặp lại, Phó tổng cẩn thận chăm mồi lửa tình, lấy viên kim cương, bình cũ rượu mới lần nữa tiếp tục theo đuổi.
Chẳng qua là sinh nhật hôm đó của Thịnh Tư Hạ, Phó tổng tan tầm trước, mang quà đi tặng, như thế nào ngày hôm sau sắc mặt lại càng kém?
Gần như vùi mình vào công việc, không kể ngày đêm.
Việc trong công ty, cường độ làm việc đã tăng gấp đôi.
Nếu không biết trước Thịnh Tư Hạ thực tập ở "Đánh giá tài chính kinh tế hôm nay", căn bản bọn họ đã sớm từ chối lần phỏng vấn này.
Lần này chính mắt thấy Thịnh Tư Hạ, trừ bỏ ưu điểm của ngoại hình, Diêu Triển tạm thời không nhìn ra gì khác.
Nhưng từ tận đáy lòng, anh ta tin rằng một người có thể dễ dàng khiến Phó tổng rung động, khẳng định không phải là nhân vật đơn giản.
Thịnh Tư Hạ, người được coi là "không đơn giản" hiện đang ôm nửa mặt, trải qua cơn đau răng đầu tiên trong đời.
Sau khi cùng lão Chu và Lưu Tư Minh trở lại công ty, ăn cơm trưa, răng cô bắt đầu hơi đau nhức, cái đầu liền như bị lây bệnh, đau đến không làm gì được.
Cảm giác này làm sao có tâm trạng ăn cơm? Cô chỉ có thể thả chim bồ câu**** Tần Duệ, bắt xe về nhà.
[****]: cho leo cây.
Dì nhỏ vẫn còn đi du lịch, vυ' Trần nghỉ dài hạn chưa trở lại, trong nhà chỉ còn mình cô, ngày hôm sau, cô xin phép lão Chu nghỉ, một mình đi đến bệnh viện nha khoa tỉnh, đăng kí, chụp ảnh, cuối cùng chẩn đoán chính xác là răng khôn bị nhiễm trùng.
Bác sĩ cầm ảnh chụp, nói với cô, "Cô có một chiếc răng khôn bị ảnh hưởng, có thấy nó không, cần phải nhổ đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến răng bên cạnh."
Thịnh Tư Hạ nhìn chằm chằm vào vị trí ngón tay của bác sĩ, "Nhưng cái răng này, giống như nằm sâu trong nướu, làm thế nào để nhổ nó?"
"Đầu tiên cắt nướu sau đó nhổ đi."
Thịnh Tư Hạ khóc không ra nước mắt, "Có thể không cắt có được không?"
Bác sĩ cười, "Có thể, nó sẽ tiếp tục đau kéo dài, sau nửa năm nếu răng khôn bị nướu trùm mọc thẳng thì thôi, nên vẫn là nhổ đi."
Cô cảm thấy sống không bằng chết, đại khái chính là ý này đi.
Nộp xong tiền, cô nằm xuống bàn mổ. Bác sĩ yêu cầu cô mở miệng hết mức có thể, rồi lấy cây kim thon dài gây tê vào nướu, rất nhanh, trong miệng liền không có cảm giác.
Bác sĩ rất nhanh đã xử lí xong, sau khi khâu, y tá đặt một miếng bông gòn lên vết thương, đỡ Thịnh Tư Hạ ngồi dậy, còn cho cô xem chiếc răng kia.
Thịnh Tư Hạ che mặt, chụp ảnh lưu niệm, đeo khẩu trang đã được chuẩn bị trước, lấy cuốn hướng dẫn hậu phẫu thuật do y tá đưa cho cô rồi rời bệnh viện.
Trong nhà không có một bóng người.
Thịnh Tư Hạ kéo khẩu trang xuống, nhìn vào trong gương, bên kia mặt chỗ nhổ răng hơi sưng lên, cô nhổ miếng bông ra, máu đã ngừng chảy, nhưng trong cổ họng vẫn còn mùi máu tươi.
Hướng dẫn sau phẫu thuật viết nên hạn chế đánh răng trong hai ngày, chủ yếu ăn thức ăn lỏng, nếu đột nhiên chảy máu có thể ăn kem.
Điều này khiến tâm tình cô tốt lên một chút.
Hiện tại đã là 3h chiều và cô không biết cuộc phỏng vấn lão Chu tiến hành ở bên kia như thế nào.
Thật trùng hợp, cô vừa nghĩ đến điều này, Lưu Tư Minh liền nhắn tin đến, hỏi cô rốt cuộc là đi nhổ răng hay vẫn là lười biếng.
Thịnh Tư Hạ quá lười để gõ, trực tiếp đem hồ sơ nhổ răng gửi qua.
Lưu Tư Minh:... Cẩn thận với nhiễm trùng hậu phẫu thuật, tốt nhất nên tiêm thuốc chống viêm, coi chừng bị chứng máu khó đông.
Thịnh Tư Hạ chưa bao giờ nghe về thuật ngữ này, cái gì mà chứng máu khó đông, cô chỉ muốn ngủ, hiện tại không sao, chỉ có thể nằm nghiêng một bên, tránh đυ.ng đến miệng vết thương.
Cô ngủ rồi, thuốc mê cũng tan hết, lại mơ mơ màng màng bị đau mà tỉnh.
Chống tay xuống ngồi dậy, Thịnh Tư Hạ thấy ngoài cửa sổ nhuộm màu đỏ thắm của ánh hoàng hôn, trong nhà yên lặng đến đáng sợ, toàn bộ nướu răng, cổ họng và cả đầu của cô đều đau nhức không thôi, cô đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn.
Mùi máu trong cổ họng càng nghiêm trọng, cô có dự cảm chẳng lành, đi đến nhà vệ sinh, quả nhiên thấy chỗ khâu chỉ đen bên ngoài miệng vết thương chảy máu.
Cô ngồi lại trên giường, cố gắng chơi game để phân tán sự chú ý, nhưng không cách nào xua tan đi sự căng thẳng. Cô có thể cảm thấy máu vẫn còn đang chảy, hoảng hốt mà bắt đầu tìm kiếm chứng máu khó đông mà vừa rồi Lưu Tư Minh nói.
Nếu không tìm kiếm, một khi tìm kiếm chính là không phải bệnh nan y thì cũng là bệnh bạch cầu.
Không thể nói cô không sợ.
Thịnh Tư Hạ thậm chí bắt đầu lo sợ không biết liệu mình có nên đi bệnh viện khám gấp nếu máu vẫn chảy không ngừng.
Trời tối, có ai đó bấm chuông cửa.
Không phải dì nhỏ, cũng không phải người chuyển phát nhanh hay giao cơm hộp, hiện tại cảm giác an toàn của Thịnh Tư Hạ cực thấp, cảnh giác mà rón ra rón rén đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo.
Là Phó Diệc Sâm.
Hắn tới làm gì?
Thứ cô đầu tiên nghĩ đến không phải là việc cùng hắn tuyệt giao, mà chính là mặt cô còn sưng, tóc rối, còn đang mặc quần áo ngủ, khẩu trang lúc nảy cũng không biết ném đi đâu.
Cô đầu bù tóc rối, Phó Diệc Sâm lại áo quần chỉnh tề.
Mặt mũi như thế nào, làm sao có thể gặp hắn?
Loại đối lập này, quả thực so với những cái trên mạng như "Ra cửa đổ rác không trang điểm, gặp được người yêu cũ ôm người yêu mới xinh đẹp" càng thảm thiết.
Thịnh Tư Hạ rất muốn làm như mình không có ở nhà, chỉ cần cô không ra mở cửa, Phó Diệc Sâm tự nhiên sẽ không có cách tiến vào, sớm muộn cũng sẽ đi. Chỉ là, bởi vì bệnh tình khiến cô cảm giác càng thêm cô độc, khiến cô không sao khống chế được cảm xúc yếu đuối của mình.
Hóa ra con người rất yếu mềm, chỉ là mất đi một cái răng, liền không kiểm soát được ham muốn được quan tâm chăm sóc.
Vậy thì, cánh cửa trước mặt này, đến tột cùng là để Phó Diệc Sâm đứng ở bên ngoài, hay là cô tự nhốt bản thân mình trong đó?
Thịnh Tư Hạ ấn máy video intercom, thấy gương mặt quen thuộc kia, vài tuần không gặp, hắn khoác một chiếc áo gió màu đen, giống như gầy đi một ít.
"Phó tổng?"
"Là tôi, nghe nói em bị bệnh, mua một ít thuốc và thức ăn đến." Hắn đối diện cái cửa, giơ cao cái túi trong tay, như là biết cô thấy được, "Mở cửa ra."
Thịnh Tư Hạ buộc miệng nói, "Ngày đó sinh nhật tôi đã nói..."
"Tôi có đồng ý sao?" Phó Diệc Sâm cười như không cười.
Cô không nói lời nào.
Hôm đó mọi việc đều tự cô quyết định, Phó Diệc Sâm cái gì cũng chưa nói, chỉ đưa cô món quà ấy, bảo cô trở về ngủ.
Thịnh Tư Hạ đi đến trước cửa, kéo ra một khe nhỏ, chỉ lộ ra hai con mắt.
Tuy rằng chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt mệt mỏi, làn da nhợt nhạt, mày cũng nhíu lại như là đang chịu đựng đau đớn.
Vừa rồi từ bộ đàm nghe cô nói câu đó, có chút không rõ, có lẽ vì mới nhổ răng.
Trong ấn tượng của Phó Diệc Sâm, Thịnh Tư Hạ trước nay đều tràn đầy sức sống, cười đến rực rỡ xán lạn, rất ít khi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt này của cô.
Giọng hắn khẽ dịu lại, "Cho tôi vào, xem em có ổn không liền rời đi, nếu em không muốn nói chuyện với tôi thì không nói, có được không?"
Thịnh Tư Hạ tránh ở cửa, nhẹ nhàng hít hít cái mũi.
Làm sao bây giờ, nhìn thấy hắn, cô liền cảm thấy mình đã sai.
Thân hình hắn cao lớn, che khuất ánh hoàng hôn phía sau, ánh mắt chăm chú mà khẩn thiết, "Please?"