Đây là lần đầu tiên Thịnh Tư Hạ đi vào nhà của Phó Diệc Sâm.
Cửa sảnh rất cao, tầm nhìn trong nhà cũng rất tuyệt. Dọc theo phòng khách là ghế sofa màu nâu sẫm, xung quanh là thảm hoa văn dưới sàn.
Cả gian phòng bày trí theo phong cách hiện đại mà đơn giản, không có một chi tiết nào dư thừa. Ánh sáng có thể chiếu sáng vào căn phòng và nghe được tiếng sóng biển vỗ vào đá.
Trên bức tường trắng treo hai bức tranh của Modigliani.
Thịnh Tư Hạ không nghiên cứu về các tác phẩm nghệ thuật, sở dĩ biết được vì từng tham gia khóa học mỹ thuật.
Bức họa này được in trên sách giáo khoa mỹ thuật và được cho rằng là một tác phẩm kinh điển với giá bán lên đến 10 triệu bảng, nay lại được treo trong phòng khách nhà hàng xóm của cô.
"Modigliani?" Cô chỉ vào bức họa, vô cùng tò mò: "Đây là thật hay giả?"
Phó Diệc Sâm đóng cửa lại, giọng điệu bình thản: "Tôi không treo đồ giả ở nhà."
Lúc đó, Thịnh Tư Hạ không phát hiện ra, hiện tại nhớ tới mới biết được khi đó hắn mỉm cười sẽ mang theo nét ngạo mạn, một khi thả lỏng liền sẽ biểu hiện ra ngoài.
Đàn ông 23 tuổi, không thể tự kiềm chế bản thân là điều bình thường.
Cô không nhìn chằm chằm bức họa nữa, quay đầu cùng hắn mặt đối mặt: "Chú còn nhớ rõ tên tôi, trí nhớ thật tốt."
"Chỉ là ba chữ, sẽ không quên."
Hắn còn đứng ở cửa, đôi mắt nhìn cô mà lại quay người về cửa chính, tựa hồ mở ra phòng chừng để mời cô đi ra ngoài.
Thịnh Tư Hạ làm lơ hành động đó của hắn, lại hỏi: "Phó tiên sinh, tôi nên gọi chú là anh, hay vẫn là chú?"
Phó Diệc Sâm hơi nhíu mày, có vẻ cảm thấy hai cách xưng hô này đều không ổn, nhưng hắn sẽ không so đo với cô những chi tiết này.
"Đều có thể."
Gương mặt hắn quá trẻ, kêu một tiếng "chú" thực kì quái, hắn lại không có giây phút nào không giữ khoảng cách, không thể thân thiết mà gọi "anh". Thịnh Tư Hạ trực tiếp hỏi hắn: "Tôi có thể gọi tên của chú không?"
"Có thể." Hắn hình như không nghĩ ngợi gì mà trả lời.
Lấy vị thế của hắn, gọi thẳng họ tên, ngược lại tương đối tự nhiên, cũng sẽ không làm hắn cảm thấy không lễ phép.
"Cảm ơn chú đã cho tôi vào nhà lánh nạn." Thịnh Tư Hạ nhìn hắn mỉm cười, trong mắt có tia sáng xẹt qua, "Tôi có thể hay không ở đây trốn một lúc? Chờ anh ta đi khỏi, tôi sẽ rời đi."
Rõ ràng là cô không mời mà đến, lại hiểu được bản thân đang tự biên tự diễn, làm người khác không còn cách mở miệng cự tuyệt.
Quả thật, Phó Diệc Sâm nói: "Đến sofa ngồi đi, muốn uống cái gi?"
Đôi mắt Thịnh Tư Hạ nhìn qua, trong mắt đầy sự non nớt không có phòng bị. Hắn suy nghĩ, lại nói thêm: "Trong nhà chỉ có mỗi sữa bò."
Cô thật không tin, trong nhà của một người đàn ông chỉ có mỗi sữa bò nhạt nhẽo như vậy để uống.
Cô đoán, hắn nhất định có một quầy rượu rất lớn toàn các loại rượu ngon, nhưng nhất định không muốn lấy ra chia sẻ với cô.
Thịnh Tư Hạ gật đầu: "Tôi muốn uống sữa."
Giọng điệu có chút miễn cưỡng, có lẽ hắn cũng nghe được, nhưng không thành vấn đề.
Phó Diệc Sâm rời khỏi phòng khách, Thịnh Tư Hạ nghe được tiếng va chạm của ly thủy tinh, cô có chút không thể tin được mình đang ngồi trên sofa trong nhà người lạ.
Làm bằng da mềm, cô từ từ dựa vào, hơi ngả về sau một chút.
Đương nhiên khi hắn mang theo sữa bò đến, cô lại ngồi thẳng lưng, không thì thật khó coi.
Phó Diệc Sâm đem ly thủy tinh để trên bàn trà, lót một miếng khăn giấy, nhắc nhở cô: "Có chút đá trong đó."
"Không sao, tôi thích uống lạnh."
Cô nâng ly lên, đầu ngón tay bám trên thân ly, đáy cốc dày ngăn cách với nhiệt độ bên ngoài, nhẹ nhàng uống một ngụm, sữa bò có vị ngọt nhẹ.
Cô liếʍ môi, tránh để lại dấu vết.
"Có muốn ăn gì không?" Hắn nói, lại chuẩn bị rời đi.
Điều này đột nhiên làm Thịnh Tư Hạ nhận ra, hắn coi cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ biết ăn với uống liền trở nên ngoan ngoãn.
Điều này làm cho cô có chút không vui.
Nhưng cô chưa nói gì cả, nếu nhảy dựng lên, lý lẽ hùng hồn mà nói rằng mình không phải là trẻ con thì không khác nào người say rượu bảo bản thân đang tỉnh táo.
Điều đó chỉ chứng tỏ thêm sự trẻ con của cô.
Thịnh Tư Hạ thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Không cần, tôi ăn no rồi, cảm ơn."
"Vừa rồi tôi thấy em ăn hoa, tôi cho rằng em đang đói bụng."
Nếu không phải hắn nghiêm túc nói, Thịnh Tư Hạ sẽ cho rằng hắn đang nói đùa.
Nhưng với dáng vẻ của hắn, thật sự không phải là loại người có thể tùy tiện đùa giỡn với người khác.
Thịnh Tư Hạ không muốn ăn cái gì, hắn liền ngồi xuống, dù bận vẫn thong thả đối diện với cô.
Lúc này Phó Diệc Sâm khiến cô cảm thấy, ngoại trừ vẻ ngoài kinh diễm, hắn còn có khí chất điềm tĩnh của con nhà giàu.
Hắn có quỹ đạo sống của riêng mình, người khác không có cách nào lay động được.
Đương nhiên không thể phân biệt, hắn đối xử tốt như thế là xuất phát từ lễ tiết hay là từ tấm lòng.
Không như ngày đó, cô ở phòng ăn trong nhà dì nhỏ tâm trạng bất ổn.
Có dì nhỏ bên cạnh, Phó Diệc Sâm lại là khách quý trong nhà, cô đương nhiên có thể làm một đứa trẻ nhỏ, đối mặt với "trưởng bối", nhiều nhất là cảm thấy nhàm chán, không có chút nào lo âu.
Hơn nữa, Phó Diệc Sâm cũng không phải loại trưởng bối không khách khí dò hỏi thành tích học tập của cô, hoặc là khuyến khích cô thi vào trường danh giá. Hắn nhất định sẽ buồn rầu không biết nên cùng một đứa trẻ 15 tuổi nên nói cái gì.
Vào lúc đó Thịnh Tư Hạ hiểu rõ, dượng vì lý do gì lại tiếp đón hắn nhiệt tình như vậy.
Hắn nhất định là người rất khó để lấy lòng.
Thịnh Tư Hạ trả lời Phó Diệc Sâm: "Loại hoa ấy có thể ăn được, khi kéo cuống hoa xuống có thể hút được vị mật ngọt, đáng tiếc lại có quá ít để ăn."
Cô lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Điều này làm cho Phó Diệc Sâm bỗng nhiên lộ ra ý cười: "Loại hoa này tên là gì?"
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, cô chỉ biết ăn, lại không có hứng thú biết tên món ăn.
May mắn thay cô không phải Đại Ngọc[*], nếu không khi những đóa hoa vô tội hy sinh, muốn chôn cất, đều phải lập mồ mả vô danh.
[*]: Lâm Đại Ngọc - một vị mỹ nhân nổi tiếng trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.
"Tôi không biết đó là hoa trước nhà chú, chú hẳn sẽ biết rõ điều này?"
"Tôi đã lâu không ở đây, còn tưởng rằng đó là hoa dại, chuẩn bị tìm người làm vườn giúp tôi dọn dẹp."
Hắn rõ ràng không có biểu hiện gì, lại làm Thịnh Tư Hạ cảm thấy so với điều hòa trong nhà lại còn lạnh hơn.
Cô có chút lo lắng, nhấn mạnh nói: "Không cần bỏ đi, ăn chúng rất ngon!"
Phó Diệc Sâm nhớ đến một mảng hỗn độn kia, thực không khách khí mà nói: "Cho dù có ngon cũng bị em ăn mất rồi."
"Chỉ cần anh không cắt bỏ đi, chúng sẽ mọc lên thêm." Cô nói đến cổ họng khô khốc, uống một ngụm sữa bò, chờ hắn trả lời.
Chưa chờ được Phó Diệc Sâm nói chuyện, cô đã nhận được cuộc gọi của Diêu Giai Đình.
Tiếng chuông vang lên đột ngột trong không gian lặng yên.
Phó Diệc Sâm không quấy rầy cô tiếp điện thoại, đứng dậy tránh đi, đi lên lầu không biết vội cái gì.
Cô nghe điện thoại, Diêu Giai Đình ở bên kia làm nũng với cô: "Tiểu Hạ! Cậu khoan hãy nổi giận, nghe tớ giải thích...."
Thật ra, Diêu Giai Đình cũng không phải cố ý làm cô xấu hổ.
Cô ấy muốn ra khỏi nhà, người bạn trai hiện tại lại hỏi cô. Cô ấy một mặt không muốn bỏ Thịnh Tư Hạ lại một mình, mặt khác lại muốn gặp bạn trai, liền nhớ đến bạn học cũ thời sơ trung Đổng Dương, ý tưởng tồi tệ đột nhiên nảy ra.
"Tớ sai rồi, tớ sai rồi! Ngày mai tớ mang đồ ăn vặt xin lỗi cậu, lần này Giản Tuấn đi Nhật, mua cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon!"
Thịnh Tư Hạ lười nhác đáp lại, căn bản là cô tức giận, nhưng lại đang ngồi trên sofa nhà hàng xóm, có máy lạnh thổi, được uống sữa bò vô cùng thoải mái khiến cô không có tâm trạng mà tức giận.
Diêu Giai Định không rõ tình hình nhưng thấy mọi việc chuyển biến tốt liền nói tiếp: "Cậu thấy Đổng Dương thế nào? Có phải khá đẹp trai hay không, tại sao cậu lại không đi xem phim với cậu ấy?"
Ngoài miệng Thịnh Tư Hạ nói: "Tớ là người nông nổi như vậy sao?"
Trong lòng lại suy nghĩ, đẹp hay không còn phải xem so với ai.
"Được rồi, cậu không phải, cậu ấy mới gọi điện cho tớ, nghe rất tủi thân."
Thịnh Tư Hạ cảnh giác hỏi: "Cậu ấy chưa rời đi sao?"
Diêu Giai Đình trả lời: "Đi rồi, Đổng Dương không phải biếи ŧɦái, cậu ấy nói cậu bị người lớn trong nhà giữ lại, cậu ấy không đi thì có thể làm gì?"
Ồ? Đổng Dương thật sự tin một cách tự nhiên như vậy?
Quả thực đơn thuần đến đáng yêu.
Lúc này, Phó Diệc Sâm từ trên lầu đi xuống, cô nghe thấy tiếng bước chân của hắn.
Cô lớn tiếng nói: "Cái gì? Cậu nói cậu ta còn chưa đi? Còn ở gần đây chờ tớ? Đến trời tối mới đi?"
Cô rất ít khi nói dối, không biết liệu bản thân có làm quá khoa trương hay không, nhưng Phó Diệc Sâm đã nhìn qua, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Diêu Giai Đình không thể hiểu được: "Thịnh Tư Hạ tai cậu bị điếc sao? Tớ nói cậu ấy đã đi..."
Cúp điện thoại, Thịnh Tư Hạ chỉnh di động thành chế độ im lặng, để vào túi, vẻ mặt bình tĩnh.
"Có chuyện gì?"
Thịnh Tư Hạ ra vẻ vô tội mà nhún nhún vai, đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm: "Vừa rồi bạn tôi nói cậu nam sinh kia còn chưa đi, giống như đang chờ tôi đi ra ngoài. Tôi có thể ở đây lâu hơn một chút không? Tôi bảo đảm sẽ không làm phiền đến anh."
Đến giờ cô mới biết, lúc người ta nói dối, nội tâm tuy hoảng loạn nhưng bề ngoài ngược lại sẽ trấn tĩnh đến gần như quỷ dị, càng không né tránh ánh mắt người khác vì muốn chắc chắn rằng đối phương có tin tưởng hay không.
Phó Diệc Sâm dạo bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài xung quanh.
Hắn quay đầu lại phía Thịnh Tư Hạ nói: "Tôi không thấy cậu ta, có cần tôi gọi cho người lớn trong nhà đến đón em không?"
Thịnh Tư Hạ khó nén nỗi thất vọng, cô đứng dậy và nói: "Không cần, tôi tự về được."
Hắn nhìn ra được cảm xúc của Thịnh Tư Hạ, chần chừ một lát, ngữ khí thoáng thả chậm.
"Lát nữa tôi có việc cần phải ra ngoài, em chắc chắn cậu ta vẫn còn ở đây?"
Phó Diệc Sâm không biết Thịnh Tư Hạ đang né tránh điều gì, nhưng hắn cũng không hỏi, cũng không phải bởi vì hắn vô tâm, chỉ là hắn không thèm để ý đến những việc vặt của trẻ con.
Thịnh Tư Hạ im lặng không nói.
Cô đã nói dối một lần, lần đầu tiên, cô còn có thể tự gạt mình rằng do sofa quá mềm mại, mới làm cô tham lam ở lại. Cô không có đủ can đảm để nói dối lần thứ hai.
Phó Diệc Sâm lấy ví tiền cùng chìa khóa xe, nói với cô: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Từ nhà hắn đến nơi của dì nhỏ không xa, dọc theo đường đi, bọn họ cũng không có gì để nói.
Tâm tình cô phức tạp, không thể nói là mong rằng đoạn tình cảm này sẽ dài lâu một chút hay là ngắn một chút, miên man suy nghĩ.
Chính Phó Diệc Sâm chủ động nhắc đến, cô mới biết được hóa ra hắn đã từng đến học lớp của mẹ cô.
Thịnh Tư Hạ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn: "Anh là học sinh của mẹ tôi?"
Phó Diệc Sâm cười: "Không tính, tôi không ở Princeton đi học, chỉ là từng dự thính một lần."
"Vậy chuyên ngành của anh là gì?"
"Tôi ở Worton học kinh doanh, vừa mới tốt nghiệp một năm."
Thịnh Tư Hạ nhìn nụ cười nhẹ nhàng của hắn, ngây người một lát, mới nói: "Tôi còn cho rằng anh thích nhất là toán học, thật đáng tiếc."
"Vì sao lại cho rằng như vậy?"
Vẻ mặt cô thực nghiêm túc, bước chân dừng lại, hơi ngẩng đầu lên: "Trông anh có vẻ rất giống một nhà toán học."
Phó Diệc Sâm không hiểu rõ, nhướn mày kiên nhẫn chờ cô giải thích.
"Những người học toán nhìn qua đều toát lên sự thông minh, vóc dáng cao ráo, kiệm lời, mang thêm mắt kính sẽ rất đẹp."
Phó Diệc Sâm cảm thấy buồn cười: "Đây là logic gì thế? Nếu ai đó lùn liền là người học toán không tốt sao?"
Hơn nữa hắn cũng không đeo kính.
Thịnh Tư Hạ chỉ vào bản thân: "Đúng vậy, giống như tôi, vóc dáng thấp nên học toán rất tệ."
Nói xong, cô có một loại xúc động, muốn cùng hắn đứng chung một chỗ, nhìn xem bản thân so với hắn cao đến đâu.
Lần trước kiểm tra sức khỏe, cô vừa cao qua 1m6. Bác sĩ nói cô đã 15 tuổi, có thể phát triển chiều cao nữa không là do may mắn.
Cô còn không cao đến bả vai Phó Diệc Sâm, điều này khiến cô cảm thấy thất vọng.
Không biết từ lúc nào đã đi đến ngã tư, đi một lúc nữa chính là nhà của dì nhỏ.
Cô không nói rõ nguyên nhân, chỉ là không muốn bị người khác biết được.
Giống như khi còn nhỏ, cô đã ăn vụng trước khi đi ngủ, không ngờ đến bị người lớn phát hiện.
"Em sẽ còn cao thêm, lần tới gặp lại, hy vọng em học toán tốt hơn một chút." Hắn nói một lời hai ý, tạm biệt cô.
Về đến nhà, Thịnh Tư Hạ vẫn luôn suy nghĩ, lần tới là khi nào?