Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 45: Truy tìm

Kể từ lúc Lâm Như mất tích đến giờ cũng đã năm ngày rồi. Ở phía bộ phận cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì từ cô,hoàn toàn sạch bóng thứ gọi những dấu vết mà cô để lại. Âu Diệc Phong đang ngồi trong phòng làm việc,trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng,hắn cũng đã cố gắng hết sức tìm cô nhưng không được. Cũng đã mấy ngày rồi hắn chưa được ngủ một giấc ngon,vừa mới chợp mắt thì liền bừng tỉnh dậy,hắn mơ thấy tiếng gọi cầu cứu của Lâm Như kèm theo tiếng khóc nức nở muốn hắn nhanh đến cứu cô. Hắn lòng cứ bồn chồn đứng ngồi không yên.

Cạch!

Tiếng mở cửa. Trần Đại uý chạy vội vào,thở hồng hộc. Âu Diệc Phong thấy thế đứng bật dậy.

-"Trần Đại uý,có tin tức gì rồi à?" Hắn vội vàng hỏi.

-"Vẫn...vẫn chưa...thưa ngài." Trần Đại uý dường như chạy đến đây mất hơi sức nói không nên lời.

Âu Diệc Phong có chút hụt hẫng ngồi lại xuống ghế.

-"Thế có việc gì mà cậu lại chạy đến đây?"

-"Thưa ngài,không hiểu kho vũ khí của chúng ta vì sao càng ngày lại càng cạn kiệt theo đó là là số lượng ma tuý mà chúng ta đã tịch thu bây giờ cũng đã trống không."

-"Sao lại có chuyện này được,tôi nhớ là tôi đã kiểm tra vào ngày hôm trước kia mà. Được rồi theo tôi đến kho vũ khí xem nào."

Hắn đứng dậy bước đi ra khỏi phòng thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên,đây là một số lạ chẳng biết là của ai.

-"Ai?"

-"Chào!" Đầu dây bên kia vang lên một giọng lạ.

-"Quen sao? Có gì nói nhanh."

-"Bình tĩnh đừng nóng chứ. Nào! Muốn biết cô bạn gái của anh đang ở đâu chứ?"

-"Mày biết cô ấy ở đâu sao? Nói nhanh đi!"

-"Tôi sẽ nói cho anh biết nhé,Lâm Như đang bị tôi bắt cóc muốn giải cứu bạn gái thì địa chỉ nhà XX. Đến thì nhớ phải đi một mình,tay không không vũ khí nếu không cô bạn gái xinh đẹp của anh kết cục như thế nào thì tự hiểu nhé."

Nói xong tên kia liền cúp máy. Âu Diệc Phong vội vàng sải bước đi.

-"Uầy,Thượng tướng nhà kho vũ khí ở hướng bên này mà!"

-"Chuyện đấy tính sau giờ trước mắt phải đi cứu người đã."

-"Cứu người? Chẳng lẽ có tin tức gì của cô Lâm Như rồi sao?"

-"Ừ. Tôi nhờ cậu chút nhé,cậu huy động một đội cảnh sát đi theo tôi à mà không tôi sẽ đi trước rồi gửi địa chỉ cho cậu biết. Tôi đi đây."

-"Nhưng mà..."

Âu Diệc Phong lái xe chạy nhanh đến địa chỉ mà tên lạ lạ lúc nãy nói. Cuối cùng cũng biết được cô đang ở đâu rồi. Nhưng mà tình hình có vẻ không ổn lắm,có chút kì lạ chắc chắn bọn chúng đã gài bẫy trước để hắn đến,không thể chủ quan được. Nhưng rốt cuộc là ai chứ? Là ai đã bắt cóc Lâm Như đã thế còn biết được cô là bạn gái của hắn. Chuyện cô là bạn gái của hắn vẫn chưa bị truyền ra ngoài chỉ có những người họ hàng,những người trong gia tộc họ Âu mới biết được nhưng tại sao...

Nghĩ ngợi một hồi thì đã đến nơi,hắn đi ra khỏi xe cẩn bước vào ngôi nhà. Ngôi nhà này trông rất lớn. Hắn liếc nhìn xung quanh đến cửa thì có mấy tên chặn hắn lại.

-"Chúng tôi muốn lục soát."

Thế là những tên đấy lục soát khắp người Âu Diệc Phong khi đã chắc chắn không có bất cứ vũ khí hay khả nghi gì thì mới cho vào.

Điện thoại hắn vang lên tin nhắn. "Đi đến căn phòng ở phía cuối hành lang."

Hắn thấy thế liền đi đến căn phòng ở phía cuối hành lang theo chỉ dẫn. Nguy hiểm đang ngày càng rình rập.

Đến căn phòng ấy,hắn trực đẩy cửa vì nó không bị khoá lại. Căn phòng chỉ toàn là một màu đen sì. Hắn bước vào sâu bên trong vừa gọi tên cô không biết mấy là lần nhưng vẫn chả nghe động tĩnh gì. Đèn vụt sáng,tiếng nổ súng liên tục vang lên đoàng đoàng. Âu Diệc Phong bị trúng đạn một phát ở bên vai. Hàng chục tên cầm súng ở phía sau hắn liên tục nổ súng. Tình hình này quả thật không ổn rồi.

Hắn lập tức đến hạ gục một tên gần đó rồi cướp súng bắn về phía những tên còn lại. Tiếng súng tiếng đạn vang chói cả tai. Bây giờ chỉ còn lại Âu Diệc Phong và một gã khác,cả hai bên súng đã hết đạn. Hắn cứ như con hổ lao nhanh đến quật ngã tên kia xuống đất,hắn hung tợn cầm lấy cổ áo hắn hét lớn vẻ mặt toát lên sát khí.

-"Lâm Như,cô ấy đâu rồi?"

Tên kia run sợ chỉ im lặng. Âu Diệc Phong cho hắn ăn ngay một cú mặt.

-"Nói!"

Tên kia vẫn chỉ im lặng. Quá tức tối hắn lại đấm vào mặt tên kia mấy cú khiến tên kia nằm bất tĩnh. Phía sau lưng hắn vang lên giọng cười hả hê.

-"Hahahahaa! Hay lắm hay lắm không hổ là Âu Diệc Phong."

-"Âu Nhất Trị,là cậu sao?"

-"Không ngờ là anh còn nhớ tên tôi đó cũng khá lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ,nhìn anh bây giờ trông thê thảm thật đó."

Âu Nhất Trị cười mỉa,hắn nhìn Âu Diệc Phong mà khinh bỉ.

-"Tại sao cậu lại làm vậy? Muốn gì?"

-"Muốn gì à? Để xem nào tiền tài tôi không muốn đâu nhưng mà tôi muốn anh phải chết."

-"Muốn gϊếŧ tôi bằng cách hèn hạ này sao,cậu còn non lắm Âu Nhất Trị à."

-"Hèn hạ thì sao chứ chỉ cần gϊếŧ được mày thì dù làm gì tao cũng sẽ làm."

-"Được rồi ngưng lảm nhảm và thả cô ấy ra đi."

-"Nếu tao nói không thì sao?"

Mặt Âu Diệc Phong tối sầm hắn đến gần Âu Nhất Trị cho hắn ăn một đấm. Âu Nhất Trị Không chịu thua liền ôm nhau vật lộn. Cứ hễ mà Âu Diệc Phong động thủ thì Âu Nhất Trị sẽ lập tức đáp trả lại.

-"Lâm Như đang ở đâu?"

-"Haha! Ai mà biết được,thử đánh thắng tao đi rồi tao sẽ nói cho mày biết."

Rồi hai người cứ thế mà đánh đấm,ai nấy đều thương tích máu thấm cả người. Âu Nhất Trị hắn vớ lấy cây súng gần đấy bắn vào đùi của Âu Diệc Phong. Âu Diệc Phong liền ngã khuỵ,máu ở chân hắn không ngừng chảy ra.

-"Hôm nay chính là ngày tàn của mày Âu Diệc Phong."

-"Tại sao cậu...lại muốn...gϊếŧ tôi?"

-"Vì gì à? Vì mày đấy,vì mày mà tao luôn bị bẽ mặt trước mặt ông nội và họ hàng,chính mày chính mày kẻ đã cướp mất hào quang của tao giờ thì tao sẽ gϊếŧ chết mày!"

ĐOÀNG!!!

Âu Diệc Phong cầm súng bắn hắn một phát vào bụng.

-"Mày...mày...sao..."

-"Cậu định gϊếŧ tôi với cái trình cỏn con này sao,haha muốn gϊếŧ tôi thì nên luyện tập nhiều đi."

Âu Diệc Phong để mặc Âu Nhất Trị tự mình lết thân đi tìm cô hắn chắc chắn rằng cô đang ở một nơi nào đó trong nhà này. Hắn đau điếng,ngã xuống rồi lại cố gắng chống tay vào tường đứng dậy đi tiếp. Sau khoảng hai mươi phút hắn đã tìm thấy cô. Lâm Như thấy hắn thì sững sờ,toàn thân hắn đều nhuốm máu,chân hắn khập khiễng đi từng bước đau đớn đến chỗ cô từ từ tháo dây thừng ở cổ tay và cổ chân cô. Hắn mệt mỏi ngã vào người cô,đầu dựa vào vai cô thở hồng hộc.

-"Lâm Như..."

****HẾT CHƯƠNG 45****

nhớ nhấn sao để tiếp tục ủng hộ hawn nhé