Trong lúc cô đang vui mừng trước chiến tích của mình thì bỗng nhiên tên Long Kỳ đó đột nhiên ngồi dậy,cô giật mình quay qua nhìn hắn không nói nổi nên lời.-"Anh...sao anh lại...sao có thể..."
-"Làm cô thất vọng rồi! Tôi đã kiểm tra camera trước đó và thấy được cảnh cô bỏ thuốc mê vào rượu. Hành động lén la lút của cô khiến tôi càng nghi ngờ hơn,cứ nghĩ rằng cô là người của bang nào ai dè lại là gián điệp của bọn cảnh sát đó."
-"Ừm...tôi..."
-"Giờ cô muốn chọn cái chết như thế nào đây?! Muốn ăn đạn hay muốn bị giày vò thân thể?Hửm?!"
-"Tôi..."
Cô chưa kịp nói hết câu hắn đã kéo tay cô,đẩy ngã cô xuống giường.
-"Này! Anh muốn làm gì? Anh điên rồi à?!" Cô hoảng hốt
-"Tôi làm gì à?! Cô sẽ biết sớm thôi! Trật tự đi nào,cô có vẻ đang rất nôn nóng nhỉ?!"
Hắn tháo cà vạt vứt sang một bên. Tay hắn không yên phận mò mẫm trên người cô,lần mò cởi nút cúc áo của cô ra,ghìm chặt hai tay cô xuống giường. Cô hoảng hốt,liên tục giãy giụa.
-"Tên khốn kia! Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra mau lên!"
-"Tôi không thích thả cô ra đấy!"
-"Anh chính là tên khốn,một tên khốn không có học thức!"
-"Ừ! Không có học thực đấy! Thì sao nào?! Cô làm gì được tôi."
Tay hắn sờ soạng xuống dưới đùi cô,cô hoảng sợ đến mức nước mắt tràn ra ngoài,cả người run run không sao kháng cự lại được hắn.
-"Mới thế thôi mà đã khóc rồi à?!"
-"Mau thả tôi ra!"
-"Bình tĩnh nào,cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi mà!"
Ngay lúc cô đang khóc nức bở tuyệt vọng thì nghe một riếng "rầm". Cánh cửa phòng bị mở tung ra,Âu Diệc Phong lúc này đã xuất hiện. Hắn nhanh chóng đến chỗ tên Long Kỳ túm lấy cổ áo hắn,đấm cho hắn mấy phát vào mặt. Âu Diệc Phong ra tay khiến hắn trở đánh không kịp,rơi vào thế bị động. Chỉ khoảng vài phút sau Long Kỳ đã bị Âu Diệc Phong hạ gục,còng tay hắn lại.
Âu Diệc Phong tiến tới chỗ cô,cởi chiếc áo khoác màu xang trên người mình khoác cho cô. Lâm Như thấy hắn liền ôm choàng lấy,khóc nức nở: -"Đồ ngốc nhà anh sao bây giờ mới đến hả?!"
-"Xin lỗi vì đến muộn. Được chưa?"
-"Được chưa cái đầu anh ấy! Anh mà đến muộn chút nữa thôi là xong tôi rồi đó!"
-"Kệ cô. Liên quan gì đến tôi!"
-"Đừng khiến tôi cục sục lên chứ tên kia!"
-"Thôi được rồi! Im lặng và trở về thôi,mấy tên kia sẽ được đưa đến đồn cảnh sát."
-"Ừm!"
Nói rồi hắn nhấc bổng người cô dậy,lẳng lặng bế cô rời đi. Âu Diệc Phong,hắn lại cứu cô một lần nữa rồi! Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại thì hắn cũng không đến mức quá là đáng ghét chỉ là tại cái tính thích sai bảo người khác khiến cô ghét thôi!
Cô bỗng nhỏ giọng nói: -"Này!"
-"Hửm? Có chuyện gì à?"
-"Cảm ơn anh!"
-"Hả?"
-"Cảm ơn nhiều...đồ Cẩu Diệc Phong thối..."
Hắn nghe không lầm chứ,Lâm Như mới gọi tên hắn là "Cẩu Diệc Phong" á. Cô đúng là người ngang ngược,dám nói đọc tên hắn theo kiểu này đấy! Hắn lắc đầu bất lực nhìn cô thì thấy cô đã ngủ thϊếp đi rồi! Haizz! Nếu mà không phải cô bị doạ sợ vì tên Long Kỳ lúc nãy thì đảm bải Âu Diệc Phong sẽ tiếp tục doạ cô giống mấy bữa rồi.
Hắn bế cô lên trên xe,sau đó lái xe đưa cô về quân khu. Mọi việc còn lại thì đã có Trần Đại uý lo rồi!
Sáng hôm sau,cô mơ màng thức dậy,bị những ánh nắng chói chang kia đánh thức. Cô ngồi dậy,nhìn xung quanh thì chẳng thấy mọi người đâu nữa cả. Cô cả người mệt mỏi,đầu óc có chút choáng váng. Cô nhìn lại phía đầu giường vớ lấy chiếc điện thoại ở gần đó,xem thử bây giờ là mấy giờ rồi. Mở ra xem thì cũng đã hơn 8 giờ thế mà chẳng có người nào đánh thức cô dậy.
Điện thoại cô bỗng reo lên,cô thắc mắc rằng giờ này ai mà còn rảnh rỗi để gọi thế không biết. Nhùn lại thì là số máy của Lăng Quân. Cô nhấn nút nghe điện thoại.
-"Alo,em nghe đây! Có chuyện gì không ạ?!"
-"Lâm Như,em cuối cùng nghe máy rồi làm anh lo muốn chết."
-"Lo gì cơ?!"
-"Ôi tiểu nha đầu này! Ngày hôm qua em đi về mà không chờ anh đã thế còn không báo cho anh một tiếng là em đã về rồi. Làm anh cứ lo là em đã xảy ra chuyện gì nữa chứ!"
Trời ơi,đúng là ngày hôm qua cô đi về mà không nói cho Lăng Quân biết. Nhưng mà cũng tại tên Âu Diệc Phong hối về vì có việc gấp nên cô mới quên luôn Lăng Quân.
-"Em xin lỗi nhiều nha! Vì hôm qua em có việc đột xuất nên phải về."
-"Ừm,em không sao là được rồi! Lúc nào em rảnh thì hai đứa mình đi ăn một bữa được không?"
-"Được thôi! Vậy em cúp máy đây! Bye bye!"
-"Ừm,bye!"
Nghe điện thoại với Lăng Quân xong cô vứt điện thoại sang một bên,nằm xuống giường một cái sau đó bật dậy đi đánh răng rửa mặt. Cô không nở rời xa chiếc giường thân yêu đâu nhưng mọi người đều dậy làm việc hết rồi chủ có mình cô là còn ngủ thôi. Thế này thì trông thật khó coi.
Cô vệ sinh cá nhân xong liền đến khu phòng bếp.
-"Chào buổi sáng mọi người! Tôi xin lỗi vì đã đến trễ!"
Cô cúi thấp người xin lỗi. Một cô gái tên Tú Dương chạy lại đỡ cô,tươi cười nói: -"Chị xin lỗi cái gì chứ! Hôm nay chị được nghỉ mà,đáng ra là chị phải ở trên giường nghỉ ngơi đã chứ!"
Cô vẻ mặt ngơ ngác: -"Nghỉ ngơi gì chứ?"
-"Âu Thượng tướng bảo với chúng em là chị sức khoẻ không tốt cần phải nghỉ ngơi nên hôm nay sẽ không đến phòng bếp bếp làm việc." Tú Dương giải thích.
-"Âu Diệc Phong nói thế á?!"
-"Vâng!"
Hắn thế mà lại tốt thế luôn á? Bình thường sẽ là hành hạ,chọc tức rồi chế giễu cô mà! Chắc là đêm qua sợ cô mệt do làm nhiệm vụ nên mới thế. "Dù sao thì cũng cảm ơn cái lòng tốt của hắn nhiều".
-"Giờ chị khoẻ rồi,không sao đâu! Chúng ta làm việc thôi!"
-"Có thật khoing đó?!"
-"Thật mà! Giờ chuẩn bị nấu món gì đây ta!"
****HẾT CHƯƠNG 23***
(☞^o^) ☞Nhớ nhấn sao để add có động lực viết tiếp nha