Vào một buổi sáng sớm,cô đang chuẩn bị mọi đồ dùng để nấu nướng thì nghe thấy tiếng của ai đó hét lớn ở ngoài sân,nghe như đang quát tháo ai đó. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền vội chạy ra xem thì thấy có một người phụ nữ đang đứng đó quát tháo những người quân nhân. Lâm Như thấy tình hình không ổn liền tới ngăn cản người phụ nữ đó lại.-"Này cô gái,cô có chuyện gì sao? Sao lại đến doanh trại làm gì,đã thế còn ở đây quấy rối trật tự doanh trại,hét lớn với mọi người?!"
Người phụ nữ đó quay lại nhìn cô,vóc dáng của cô ta rất đẹp,gương mặt thì sắc sảo nhưng lại vô cùng nham hiểm.
-"Con nhỏ kia! Mày nghĩ mày là ai,có tư cách gì mà đứng đây dạy đời tao?"
Cô ta với Lâm Như bốn mắt nhìn nhau,đằng đằng sát khí. Lâm Như bỗng nhiên nhếch môi cười nhẹ.
-"Tôi có là ai đi chăng nữa cũng không liên quan gì đến cô và dù cô có là ai đi chăng nữa cũng không có quyền lớn tiếng ở đây! Cô hiểu chưa?"
Cô ta bỗng dưng cười lớn,giễu cợt Lâm Như,giọng điệu mỉa mai: -"Tao nói cho mày biết,tao chính là Bạch Nhược Phi,là vị hôn thê của Âu Diệc Phong và cũng chính là Thượng tướng phu nhân tương lai. Sao nào,câm nín không nói được câu gì rồi à? Tao chỉ muốn đến đây để gặp anh ấy thôi nên bảo anh ấy ra đây gặp tao thì tao sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Tất cả mọi người ở đó vẻ mặt đầy sợ hãi,mặt cúi xuống không ai dám ngước lên chỉ có mình cô ngơ ngác nhìn rồi vội vàng ôm bụng bật cười.
-"Hahaha! Chắc tôi cười chết mất! Cô là Bạch Nhược Phi thì đã sao? Có hôn ước với Âu Diệc Phong thì đã sao? Trúa hề thật đấy!"
Cô ta tức giận hét: -"Mày có biết Âu Diệc Phong chính là Thượng tướng không thế hả? Chỉ cần tao nói một câu thôi thì lập tức anh ấy sẽ cho mày sống không bằng chết đấy!"
-"Có Thượng tướng chống lưng nên muốn nói gì thì nói,làm gì thì làm cũng được à? Là vua chắc?"
-"Mày..."
-"Mà giờ tôi mới nhớ lại thì ra cô chính là cái cô ảnh hậu mới nổi 3 năm mà đã chìm xuống nè! Không biết có phải không ta?"
Ả ta mặt tối đen như mực, thẹn quá chẳng dám ngẩng đầu lên. Cứ thế mà Lâm Như nhà ta được đà mà tiến tới,tiếp tục chọc tức ả ta. Trêu chọc người khác là việc mà cô thích nhất,nó ngấm tận trong máu của cô.
-"Ây ya! Tôi cũng chỉ nhắc tí cho cô nhớ cái vị trí của cô hiện giờ thôi,không có ý cà khịa cô đâu nên là cút về nhà của cô đi đây là doanh trại chứ không phải là phim trường tình yêu!"
Bạch Nhược Phi nghe thế hăm doạ cô: -"Mày im mồm nếu không Âu Diệc Phong,anh ấy sẽ không tha cho mày đâu!"
Cô cười giễu cợt: -"Haha! Sợ thật đấy! Có giỏi thì kêu hắn ra đây bảo vệ cho cô đi.Nói cho cô biết nhé,dù có 10 Âu Diệc Phong thì bà đây cũng chẳng sợ đâu,nên là đừng lấy hắn ra làm lá chắn nhé kẻo bà đây đánh cho không trượt phát nào bây giờ!"
-"Mày dám!..."
Ả ta định giơ tay lên tát cô thì bỗng có tiếng bước chân đi tới. Chính là hắn,Âu Diệc Phong cùng Trần Đại uý. Hắn nghe thấy tiếng ồn ở dưới liền hỏi Trần Quốc Hải xem có chuyện gì,hoá ra chính là Bạch Nhược Phi.
Bạch Nhược Phi liền vội chạy tới,ôm lấy tay hắn. Cô quay đầu lại nhìn hắn,cười nhẹ. -"Cuối cùng thì nhân vật nam chính cũng tới rồi cơ à,anh đến rất đúng lúc đấy tôi còn đang định đi tìm anh đây!"
Hắn gương mặt vẫn như mọi ngày,như một tảng băng,lạnh lùng hỏi:
-"Có chuyện gì vậy,các người có biết phép tắc trong doanh trại không?"
Tất cả mọi người đều rùng mình,lạnh cả sống lưng không ai dám lên tiếng gì. Bạch Nhược Phi lắc nhẹ tay hắn mà nũng nịu: -"Phong~chính là cô ta,cô ta dám xem thường,lăng mạ em. Anh nhất định phải làm chủ cho người ta đó~"
Kinh thật đấy,từ hành động đến sắc mặt,cử chỉ trạng thái đều thay đổi 360 độ. Đúng là có tối chất diễn viên,rất hợp với mấy vai nữ phụ trà xanh phản diện.
Lâm Như mỉa mai: -"Eo ơi,kinh phết! 2 phút trước còn lớn tiếng mắng chửi mà 2 phút sau biến thành bạch liên hoa. Bà đây tưởng cô có cái gì to tát lắm ai dè cũng chỉ là một con đĩ quốc dân thôi!"
Âu Diệc Phong trừng mắt nhìn ả tỏ vẻ khó chịu. Thường thường đã mắc bệnh sạch sẽ thế mà cô ta lại dám ôm tay hắn,đúng là không muốn sống nữa rồi mà!
-"Bạch Nhược Phi,cút ra!"
Cô ta run rẩy thả tay hắn ra! Âu Diệc Phong hướng mắt về phía cô,hỏi: -"Chuyện gì đã xảy ra?"
Cô bình thản đáp: -"Đi mà hỏi cái cô "Thượng tướng phu nhân tương lai" của anh ấy! Cô ta đòi gặp anh rồi sau đó làm loạn ở đây chứ còn gì nữa! Làm ơn dẫn vợ về dạy lại cái nết hộ cái kẻo người ngoài nhìn vào lại đánh giá là có sắc chứ đéo có cái nết!"
Âu Diệc Phong dần hiểu được phần nào,quay qua lớn tiếng với Bạch Nhược Phi. -"Cô cút về ngay cho tôi,đât là doanh trại chứ không phải là nhà của cô!"
-"Phong! Em..."
-"Cô không nghe tôi nói à.cút về ngay!"
Lâm Như thấy hoàn cảnh bây giờ bật cười nói: -"Ối zồi ôi! Cứ tưởng là Âu Thượng tướng đây sẽ ra bảo vệ ai kia cơ đấy ai dè... Haizz! Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà có chịu nghe đâu,tự làm tự chịu thôi!"
-"Mày..." Cô ta bức xúc,tức giận không nói nên lời.
Âu Diệc Phong trừng mắt: -"Bạch Nhược Phi,đừng để tôi nói lại lần ba!"
Cô ta vừa tức giận vừa ấm ức rời đi. Cô lần này đã chiến thắng trong chiến dịch này,đắc ý cười.
Âu Diệc bỗng dưng ra lệnh cho cô: -"Lâm Như,đi theo tôi!"
Cô đang cười thì bị hắn gọi,có phần ngơ ngác:
-"Hả? Tôi á? Đi theo anh làm gì?"
****HẾT CHƯƠNG 18****
(。◕‿◕。)➜Nhấn sao để ủng hộ tui nha