Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 16: Thăm bệnh

Cô đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì bỗng nhiên có tiếng bước chân đi đến. Tiếng bước chân ngày càng lớn dần,lớn dần làm cô có phần hơi hoảng hốt. Các cô gái trong phòng đã đi tập luyện,chỉ còn một mình cô trong phòng. Không thể nào mà bọn họ lại về giờ này được,tiếng bước chân ấy cũng không thể là của bọn họ được. Bước chân ấy rất lạ,rất mạnh mẽ của một người đàn ông. Chẳng lẽ là cậu của cô? Mà giờ này ông ấy rảnh đến thế à?

Cánh cửa đột nhiên mở ra làm cô giật mình. Một người đàn ông bước vào,dáng người cao lớn,uy nghiêm. Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Âu Diệc Phong ngay ở cửa, mặt cô liền biến sắc,trở nên vô cảm.

-"Anh đến đây làm gì? Ra ngoài,tôi không tiếp!"

Hắn đóng cửa lại ngồi xuống cạnh giường cô. -"Tôi đến để thăm bệnh."

Thăm bệnh cái quần què gì? Chẳng phải anh là người làm cho cô phải nằm liệt giường thế này à? Muốn cấu chết hắn quá đi!

Cô lạnh nhạt nói: -"Tôi đây không cần anh đến thăm,mời về cho!"

-"Trông cô không giống người bị bệnh lắm nhỉ?"

-"Anh im đi! Chẳng phải vì anh nên tôi mới nằm ở đây nữa à?"

Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào cô khiến cô phần ngượng ngùng,lúng túng.

-"Anh nhìn tôi hoài làm gì thế? Tôi biết tôi đẹp mà nên không cần anh xem xét gương mặt đâu nên làm ơn lượn nhanh hộ cái,thấy mặt của anh chắc bệnh của tôi lại trở nặng quá!"

-"Tôi chỉ muốn xem mặt cô dày mấy lớp thôi,không có ý khen cô đâu?"

Ôi trời! Đây chẳng phải là đang chế giễu Lâm Như cô đây sao. Cô bây giờ vô cùng tức giận,trong lòng gào thét, thật muốn túm tóc anh ta rồi đấm mấy phát vào cái gương mặt chết tiệt đó.

-"Anh đến đây để thăm bệnh hay đến để chọc điên tôi thế? Nếu mà đến để chọc điên tôi thì xin chúc mừng anh đã thành công rồi đấy! Giờ thì quay xe về dùm cho!"

Hắn vẫn cứ nhìn cô,trầm trọng nói: -"Chính xác là tôi đến đây để thăm cô và tôi cũng không rảnh đến mức đến để trêu chọc cô."

-"Thăm bệnh thế là được rồi đấy,không cần cầu kì tốn thời gian đâu!"

-"Tôi cũng xin lỗi vì không biết cô cơ thể ốm yếu như thế,thành thật xin lỗi."

Khoan,dừng khoảng chừng là hai giây. Bộ anh ta bị điên hay bị gì rồi vậy,tự mình gây ra rồi tự nhận lỗi luôn à? Trúa hề thật đấy! Nếu không phải vì hắn liệu cô có thành ra thế này không.

-"Âu Diệc Phong,bộ anh tính tự biên tự diễn xong rồi tự điên luôn à?"

-"Tôi xin lỗi!"

Cô nhìn vào mắt hắn,suy ngẫm một hồi lâu rồi nói: -"Haizz! Được rồi, lời xin lỗi thì tôi tạm thời chấp nhận nhưng có điều này tôi muốn hỏi,mong anh hãy trả lời thật lòng nhé?!"

-"Ừm,cứ hỏi đi?"

-"Sức khoẻ của anh dạo này vẫn tốt chứ,tôi thấy anh dạo này không được ổn cho lắm,cảm thấy anh hơi kì lạ đó?! Nếu cảm thấy không khoẻ thì nên đi bệnh viện khám đi!"

Nghe cô quan tâm lo lắng về tình hình sức khỏe của mình thế hắn cũng có phần cảm động,e ngại liếc mắt sang chỗ khác.

-"Tôi không sao đâu, vết thương bữa trước cũng không nặng nên cô không cần lo,cô nên lo cho bản thân mình trước thì hơn!"

Lâm Như nghiêng đầu,ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. -"Anh bị ảo à,tôi đâu có ý hỏi về vết thương bữa trước của anh. Ý tôi ấy là anh có bị gì về não không đấy, tự nhiên đến đây rồi mấy lời xin lỗi điên điên khùng khùng ai mà tin cho nổi là anh đến để thăm bệnh. Có bệnh gì về não bộ thì làm ơn đến bệnh viện mà khám hộ cái,đừng có ở đó mà điên dại gây ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác."

Hắn nghe đến đây mặt liền tối sầm lại,giọng lạnh tựa như băng,nghe thôi là nổi da gà rồi.

-"Cô nói lại lần nữa xem,có tin là tôi bóp chết cô luôn không!"

Cô vẻ mặt ngang ngược,không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ mẹ mắng mà thôi. Cô nhìn hắn,nói lớn: -"Tôi nói là anh nên đến bệnh viện khám lại não đi kẻo làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác!"

Hắn bị cô chọc tức thật rồi,ai bảo hắn dám dở trò với cô,mấy lời này của cô cũng đâu bằng việc khiến cô ngất xỉu chứ. Hắn đứng dậy,quay lưng đi ra ngoài, trước khi đi còn buông một câu "Cẩn thận cái miệng cô đấy!"

-"Đi đi,bà đây không tiễn!"

Thấy hắn đã rời đi cô liền phì cười, chọc tức tên này đúng là vui thật mà. Mới nói được có vài câu đã nổi điên rồi! Cô biết rõ ràng hắn sẽ chẳng dám làm gì cô đâu vì đã có ông cậu bảo vệ rồi cơ mà. Haha.

Hắn tức tối đi về phòng làm việc,mỗi lần gặp Lâm Như khiến hắn phải nổi điên lên. Điều này khiến hắn chẳng muốn nhìn mặt cô lần nào nữa. Định đến để thăm bệnh,xin lỗi thì lại bị chọc tức thế này. Đồng thời tiên đoán trước rằng tương lai sau này của hắn sẽ vô cùng tối tăm đây!

****HẾT CHƯƠNG 16****

┗(•ˇ_ˇ•)―→ Nhấn sao để ủng hộ tui nha