Dương Gia Lập lắc đầu ngao ngán.
Cậu luôn biết rõ tửu lượng của mình, vì thế trên bàn tiệc luôn tự biết khắc chế, luôn cố duy trì một tia tỉnh táo.
Nhưng hôm nay, rượu này có vẻ không đúng lắm, thời điểm uống vào thì không có cảm giác gì, tác dụng chậm như lại vô cùng mạnh.
Cậu cho rằng bản thân cũng không uống nhiều như thế, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút chóng mặt.
Cậu lặng lẽ đưa tay lên sờ mặt, bên trong lòng bàn tay đã nóng hổi rồi.
Ông chủ bên cạnh vẫn đang tiếp tục rót cho cậu: “Nào, uống thêm một ly nữa.
Hôm nay cậu nhất định phải uống cho tôi vui.”
Dương Gia Lập gắng sức chống mí mắt lên, có chút nói không nổi.
Cậu khẽ cắn môi uống thêm một ly, ông chủ béo kia còn định rót thêm ly nữa, Dương Gia Lập liền dơ tay vội vàng xin tha, cậu lảo đảo đứng lên, tìm cớ đi vệ sinh để trốn rượu.
Men theo mặt tường đi vào phòng vệ sinh, cậu chống cả người lên trước bồn rửa tay.
Rượu ngấm chậm, bây giờ mới bắt đầu trào ra, hết cơn này đến cơn khác, mỗi một lần đều dữ dội hơn lần trước.
Dương Gia Lập dựa lưng vào tường, thân thể nhũn ra, cậu cố gắng giữ một tia ý thức cuối cùng, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, cậu run rẩy tìm số điện thoại của Lý Đại, quay số điện cho hắn.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Dương Gia Lập cũng không quan tâm Lý Đại có nghe hiểu hay không, cậu mơ mơ hồ hồ nói với đối phương: “Lý Đại, là tôi.
Tôi đi không nổi nữa, cậu mau đến đây đón tôi đi, tôi ở…tôi ở Quân Đình…..”
Cúp điện thoại, Dương Gia Lập dựa vào tường chậm rãi rời khỏi phòng vệ sinh, cậu muốn quay lại phòng tiệc để lấy áo khoác, sau đó mới ra cửa khách sạn chờ Lý Đại đến đón cậu.
Ai ngờ mới đi được một nửa, chân không biết bị vướng vào cái gì.
Hai chân Dương Gia Lập mềm nhũn, cả người không khống chế được muốn ngã nhào xuống đất, đột nhiên có người ôm cậu vào lòng, đỡ lấy cậu, không cho cậu ngã xuống.
Giọng nói của người đàn ông phía trên đỉnh đầu vang lên: “Em nhìn em kìa, tại sao lại uống say như thế này?”
Dương Gia Lập khó nhọc nâng mí mắt lên nhìn, là tên ông chủ béo ban nãy trên bàn tiệc luôn tay rót rượu cho cậu.
Dương Gia Lập cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, cậu nắm lấy tay áo của ông chủ béo kia, uốn đầu lưỡi nói: “Nhức đầu quá, muốn về nhà, tôi muốn về nhà.”
Ông chủ béo còn rất kiên nhẫn, thân mật nói: “Được được được, em đừng vội, bây giờ anh liền đưa em về, nào chúng tôi đi thôi.”
Dương Gia Lập khẽ lắc đầu: “Không cần, cửa, sẽ có người, đón tôi…”
Động tác lắc đầu cùng với âm thanh mềm nhũn do uống quá nhiều rượu khiến cậu giống như đang làm nũng ở trong ngực ông ta, chọc đến gương mặt của ông chủ béo đó lập tức nóng lên, giọng nói không khống chế được mà trầm xuống, tầm mắt dính lên làn da trắng nõn của Dương Gia Lập, làm thế nào cũng không chịu dời đi.
Hắn đảo đảo mắt, ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài kẹt xe rồi, em muốn đợi bạn thì phải đợi rất lâu, trước tiên anh đưa em đi nghỉ ngơi trước, chờ bạn em lại thì anh đỡ em lên xe về nhà, được không?”
Dương Gia Lập híp mắt lại như chú gấu nhỏ, gật gật đầu.
Ông chủ béo vòng lấy eo cậu, ôm cậu đến trước cửa phòng tiệc.
Đầu tiên là đưa cậu cho người phục vụ đỡ hộ, sau đó tự mình đi vào trong phòng dọn dẹp đồ đạc, nói xin lỗi với mấy tên ông chủ khác rồi hai mắt sáng rực bước nhanh ra khỏi phòng, giống như vội vàng đi làm cái gì đó.
Nhϊếp Duẫn ngồi bên cạnh Diệp Đình, thân mật rót rượu cho hắn, nói: “Diệp tổng uống rượu nào, rượu này tác dụng chậm nhưng lại mạnh, hiện giờ tôi cảm thấy cả người mình mềm nhũn luôn này.”
Cho nên có thể nói rằng, cậu ta bây giờ đang giống như thật sự đã say rượu, nhích lại gần bên người Diệp Dình.
Những người còn lại trên bàn tiệc còn đang trò chuyện về các đề tài khác nhau, Nhϊếp Duẫn nhìn thấy xung quanh không có ai để ý tới, một bàn tay lặng lẽ đặt lên đùi Diệp Đình, cách một lớp quần tây, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Cậu ta cố ý hạ thấp giọng, cười khẽ: “Diệp tổng, không phải là ngài cố ý đấy chứ?”
Diệp Đình nở nụ cười.
Hắn từ từ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười lấy lòng của Nhϊếp Duẫn, chậm rãi nói: “Cút ra.”
Nụ cuời trên mặt Nhϊếp Duẫn lập tức cứng đờ: “Diệp tổng?”
Diệp Đình bắt lấy cánh tay của Nhϊếp Duẫn đang để trên đùi mình, không chút lưu tình ném sang một bên.
Hắn phủi sạch quần áo mình, gật đầu với các nhà đầu tư khác: “Có một số chuyện cần xử lí gấp, mọi người cứ thoải mái uống, tôi xin phép đi trước.”
Bước nhanh ra khỏi phòng tiệc, bên ngoài có mấy người trông như vệ sĩ lập tức vây quanh lại.
Gương mặt Diệp Đình không chút biểu cảm: “Người đâu?”
Một người vệ sĩ lên tiếng đáp: “Đang ở trên lầu 4, hình như đã say mèm rồi, bị người ta bế lên đó.”
Diệp Đình gật đầu, nhìn về phía lầu trên, nói: “Đi thôi.”
…..
Ông chủ béo ôm Dương Gia Lập đi lên lầu 4.
Ngay khi lão ta đang dùng chìa khoá để mở cửa, Dương Gia Lập lại có chút không thành thật, hai đôi tay nhỏ không yên ổn mà quơ qua quơ lại.
Ông chủ béo vất vả mới đỡ được cậu, vừa mới mở cửa, một bàn tay liền lặng lẽ thâm nhập vào bên trong áo sơ mi của Dương Gia Lập.
Ông ta nhịn không được mà sờ loạn bên hông Dương Gia Lập một phen, người thiếu niên dáng vẻ gầy gò, nhưng vòng eo lại rắng chắc, sờ vào làn da non mịn này khiến l*иg ngực ông ta như căng ra, suýt nữa thì hít thở không nổi.
Cửa được mở ra, hai tay ông chủ béo đỡ lấy Dương Gia Lập, ghé vào tai cậu thì thầm: “Bảo bối, không cần gấp đâu, đợi lát nữa anh cho em nếm thử món ngon.”
Ông ta ôm Dương Gia Lập vào bên trong, đặt cậu nằm lên trên chiếc giường rộng rãi.
Hô hấp của ông chủ béo trở nên dồn dập, nhìn khuôn mặt và thân hình của Dương Gia Lập, ông ta kích động đến mức thở không ra hơi.
Lão ta nôn nóng tháo khoá thắt lưng của mình, vừa định tiến lên một bước thì đột nhiên cửa phòng bị người khác dùng sức gõ mạnh hai lần.
Ông chủ béo lập tức cau mày lại: “Ai?”
Người ngoài cửa không trả lời, nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập hơn.
Ông chủ béo mắng một tiếng, cau mày lại, không kiên nhẫn mà đi đến trước cửa phòng, đột ngột mở cửa ra: “Ai gõ đang cửa phòng ông đây, mẹ nó tôi còn có việc phải…..”
Lời này còn chưa nói xong, lão ta ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Đình, nhất thời không nói nên lời.
Diệp Đình không nói gì, yên lặng đi đến bên người ông chủ béo, ngay trước khi ông chủ béo kịp phản ứng, hung hăng đá một cái thật mạnh vào bụng lão ta, lão ta lập tức té ngã xuống mặt đất.
Ông chủ béo trở nên kinh hãi: “Diệp tổng, anh làm gì vậy?”
Diệp Đình đứng từ trên cao nhìn xuống lão ta, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải sợ hãi: “Ban nãy bàn tay nào của ông sờ eo em ấy?”
Ông chủ béo trợn tròn hai mắt: “Cái gì?”
“Tôi hỏi ông, ban nãy, bàn tay nào của ông, sờ eo em ấy?”
Ông chủ béo trừng mắt, không kịp trả lời, Diệp Đình dường như đã mất kiên nhẫn.
Hắn nâng chân lên, đôi giày da đen bóng lưỡng tàn nhẫn đạp mạnh xuống mu bàn tay trái của lão ta, không một chút lưu tình, tức khắc bàn tay bụ bẫm của lão bị giẫm đến nát, máu từ trên tay chảy xuống mặt đất.
Diệp Đình cúi đầu, nhìn ông chủ béo đang che miệng gào thét, hắn mỉm cười nói: “Bảo bối của tôi, ông cũng xứng chạm vào sao?”
Diệp Đình đưa mắt nhìn về phía tên vệ sĩ.
Mấy tên nghệ sĩ kia đều ngầm hiểu nhau, tóm lấy ông chủ béo kéo ra ngoài, nhân tiện đưa tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, bên trong lập tức khôi phục sự yên tĩnh.
Diệp Đình đi đến bên cạnh chiếc giường lớn, nhìn Dương Gia Lập say khướt đang nhỏ giọng hừ hừ.
Dương Gia Lập nhắm nghiền hai mắt, đôi chân mày nhíu lại, tựa như có chút bất an, nhỏ giọng thì thào: “Về nhà, tôi phải về nhà….”
Diệp Đình không nói chuyện, hắn chỉ nhìn chằm chằm Dương Gia Lập, bên trong đôi mắt hắn ngập tràn sự điên cuồng giống như ẩn chứa một cơn cuồng phong bão tố.
Hắn cúi người xuống, siết chặt cổ tay của Dương Gia Lập, mang theo vẻ áp lực cùng thành kính, trước tiên như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Dương Gia Lập vài cái.
Tiếp theo, hắn bình tĩnh gỡ chiếc đồng hồ nạm kim cương màu đen trên cổ tay mình xuống, sau đó nới lỏng cà vạt, từng chút từng chút cởi bỏ cúc áo ở cổ mình ra.
Hắn kề sát vào bên tai Dương Gia Lập, khẽ than thở: “Tại sao lại muốn chọc giận tôi?”
Hắn lấy từ trong túi quần ra một hộp bαo ©αo sυ đã chuẩn bị từ trước, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Bé cưng, những thứ này đều là trừng phạt em.
Đêm nay, em nghe lời một chút, tôi sẽ đối với em tốt một chút, phải ngoan ngoãn, hiểu không?”.