Viết Thư Tình Cho Chuột Đồng Tiên Sinh

Chương 11: Trưởng thành

Ninh Thời Khiêm trầm mặt ngồi bên cạnh Ngụy Vị.

Xe lăn bánh, Ngụy Vị nhìn anh, lại nhìn về chiếc xe phía sau, tỏ vẻ kinh ngạc,

“Ninh đội trưởng, sao anh không cùng chị dâu ngồi chung một xe?”

Lại thấy Ninh Thời Khiêm ngồi bên cạnh đen mặt, anh ta còn không biết sống chết mà thêm vào một câu,

“Ninh đại, anh cũng thật là thẹn thùng quá đi?”.

“Câm miệng” Ninh Thời Khiêm không kiên nhẫn tức giận quát, nhăn mi lại, “Các cậu còn dám nói hỗn!”

Nghĩ một lúc, mặt còn đen thêm chút, “Ta cảnh cáo các cậu, cấm làm trò trước mặt Tiêu Y Nhiên, càng không được nói hươu nói vượn trước mặt cô ấy! Càng không được gọi cô ấy là chị dâu!”

Ngụy Vị trơ mặt cười, “Thế sau lưng chị dâu là có thể gọi như thế phải không?”

Ninh Thời Khiêm lườm cho một cái, Ngụy Vị theo bản năng co rụt lại, nói thầm, “ Yêu người ta đến thế là cùng, chính bản thân mình đã biểu hiện rõ như vậy…”

Bình thường có ai kêu Ninh đội trưởng là “Lão tứ” đâu, lại còn bực tức khi không ngồi cùng một chiếc xe…

Từ Tây Trì tiến vào đường núi ước chừng hơn một giờ, nơi ở của gia đình nghi phạm Từ Mỗ ở tại ngọn núi này. Đến ngọn núi này, tất cả mọi người phải xuống đi bộ.

Vì ẩn nấp, nên đội trinh sát hình sự cũng không đi theo đường mòn lên núi, mà phải leo đường gập ghềnh, cả đội dường như đã rất quen với các nhiệm vụ khó khăn gian khổ, nên tất cả uyển chuyển nhẹ nhàng xuyên qua rừng, lặng yên không một tiếng động.

Càng lên cao càng khó đi, phía trước còn có mặt thanh gỗ dài tránh lối đi, tốc độ Ninh Thời Khiêm chậm lại, mặc thanh chỉ huy đồng đội tiếp tục đi tiếp, anh đi thẳng về hướng Tiêu Y Nhiên, vươn tay đỡ cô, ai ngờ, cô lại dắt Bảo Bảo, liếc mắt nhìn anh, liền tự đi qua được.

Bàn tay vươn ra đỡ cô nhất thời rút về, lắc đầu mà cười.

Còn nhớ rõ, một lần Tết âm lịch, anh dẫn cô đi ra ngoài dạo hội chùa, khi đó cô vẫn còn là cô nhóc con, ăn mặc quần áo mới, vui mừng nhảy nhót, mà lúc đó đông người quá, cô ở trong đám người nhảy lên nhảy xuống, do quá lùn, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Anh lúc đó đang bắt đầu trưởng thành, lại lớn lên mau, vóc dáng lúc này đã giống như một người trưởng thành, vì thế đưa cô ngồi lên cổ anh. Cô một tay là kẹo hồ lô, một tay giữ lấy tai anh, hai chân nhỏ giẫy giẫy, vui sướиɠ.

Nhưng vui vẻ được một lúc, phía trước đột nhiên phóng lên pháo đốt, đám người xung quanh liền né tránh pháo phóng lên, sức lực của anh lúc đó vẫn còn nhỏ, bị đùn đẩy nên đứng không vững, ngay lúc đó hai người đều bị té ngã xuống đất, anh còn đè lên trên người cô, nghe thấy cô ở dưới khóc rất lớn, lúc đó anh rất sợ hãi.

Lúc này đám đông vẫn loạn như cũ, thậm chí có người còn dẫm lên mu bàn tay anh, đau đến mức anh cũng muốn khóc, nhưng vì nghe thấy tiếng khóc của cô ở phía dưới, anh còn sợ người khác dẫm lên cô hơn, vì thế cứ ngây ngốc chắn phía trên cho cô, đám người vẫn không ngừng hỗn loạn, vẫn nhiều người dẫm lên tay chân của anh, nhưng anh cắn răng, không kêu than tiếng nào.

Sau đó, trên người anh rất nhiều viết thương, quần áo còn bị rách, trở về còn bị mắng một trận, cô còn chạy đến xem anh, vẫn oa oa khóc lớn, nhìn cô khóc anh liền đưa vào miệng cô một viên kẹo đường.

Anh cho rằng cô vẫn còn sợ hãi, kéo lấy tay cô bảo đảm: Về sau lúc nào cũng che chở cho cô, nhất định sẽ không làm cô té ngã.

Chuyện cũ tự dưng hiện lên trong đầu anh.

Từ khi nào, tiểu nha đầu luôn bám theo anh đã thực sự trưởng thành…..

“Ninh đội trưởng! Anh không khỏe sao?” Cảnh sát Kim thấy anh thất thần một lúc liền hỏi anh.

“Không có! Đi!” Làm sao anh có thể cho phép mình trạng thái không tốt chứ! Chỉ là bây giờ anh đang loạn tâm mà thôi!