Ra khỏi khách sạn, đèn đường sáng rọi, phân tán chiếu sáng như ban ngày, phủ lớp vàng mật lên tường trắng ngói đen. Lâm Sinh Vi bước trên mặt đường lát đá, đi vào trong ngõ nhỏ.
Triệu Tứ An dẫn Lâm Sinh Vi đi ăn bún, hắn đã tìm hiểu tỉ mỉ xung quanh, phát hiện một quán bún qua cầu[1] chánh tông rất tuyệt.
Đây là một khu phố cổ, nhà cửa san sát nhau, đi bộ chưa đến 10 phút đã đến quán. Bên trong khá vắng vẻ, cả hai tìm một chỗ sát gốc ngồi xuống, Triệu Tứ An cầm thực đơn đưa cho Lâm Sinh Vi.
Sau khi nghe nhân viên giới thiệu, Lâm Sinh Vi gọi món được quán đề cử, Triệu Tứ An nghía mắt nhìn, nói: "Món này có măng, anh nhớ hình như em không thích ăn măng phải không."
Lâm Sinh Vi lại lật thực đơn, chọn một món bún khác.
Có vẻ Lâm Sinh Vi ít nói hơn so với trước, hoàn toàn không giống hình ảnh vui vẻ cùng nhau ăn tối Triệu Tứ An tưởng tượng. Hắn cố gắng bắt chuyện với cậu, chỉ là bên ngoài Lâm Sinh Vi như có lớp giáp bao bọc, Triệu Tứ An muốn đến gần, nhưng chạm tới chỉ là khối sắt lạnh giá.
Món bún thơm ngon giờ nhạt như nước ốc, ăn được vài miếng Triệu Tứ An đã buông đũa, Lâm Sinh Vi nghe tiếng, ngẩng đầu dậy. Triệu Tứ An đang yên lặng nhìn cậu, cậu nghe âm thanh của hắn, nặng nề như chiều hoàng hôn, mờ mịt đầy mây giăng kín chân trời.
"Lâm Sinh Vi, em ghét anh đến thế sao?"
Lâm Sinh Vi khựng người, từ từ đặt đũa xuống, cậu dời tầm mắt, nhìn mấy cọng bún trắng chìm nổi trên lớp váng dầu đỏ, đột nhiên mất hết khẩu vị.
Đầu cậu hiện tại tắc nghẽn, cậu không hiểu tại sao Triệu Tứ An đột nhiên hỏi vậy.
Ngặt nỗi trong mắt Triệu Tứ An, hành động nghiêng mặt đi của Lâm Sinh Vi, ánh mắt lãng tránh và đôi môi mím chặt, đều như thay cho câu trả lời, "đúng, tôi cực kỳ ghét anh".
Không khí căng thẳng bao trùm bàn ăn, Triệu Tứ An kiềm chế lại kiềm chế, ghìm cái tính nóng nảy của mình lại, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy trả tiền, Lâm Sinh Vi cũng đứng lên, đi theo cạnh hắn.
Triệu Tứ An nghiêng đầu nhìn cậu, đèn trong quán rất sáng, khuôn mặt Lâm Sinh Vi dưới ánh sáng trông thật hoàn mỹ, chỉ là biểu cảm rất lạnh nhạt.
Mặt cậu không chút cảm xúc, đuôi mắt, khóe môi, đường nét cằm dưới đều toát lên vẻ xa cách. Triệu Tứ An chăm chú nhìn lại cẩn thận tìm kiếm, nhưng không phát hiện bất kỳ biểu cảm nào.
Cái người tên Lâm Sinh Vi đã từng yêu hắn, dường như thật sự đi rồi.
Bên ngoài đổ mưa tầm tã, Lâm Sinh Vi đứng dưới mái hiên, nhìn mưa rơi.
"Mưa rồi."
Giọng Triệu Tứ An nặng trĩu từ sau truyền tới, Lâm Sinh Vi quay đầu lại, đột nhiên bị nhét một cây dù vào tay, trong lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì, Triệu Tứ An đã lướt qua người cậu, lao mình vào màn mưa.
Lâm Sinh Vi nắm chặt cây dù, tiếng Triệu Tứ An cùng tiếng mưa hòa lẫn vào nhau, cậu mơ hồ nghe được, "Lâm Sinh Vi, xin lỗi, cho dù em ghét anh, anh vẫn. . . sẽ tiếp tục đến tìm em."
"Lãng vãng trước mặt em đến khi em đồng ý quay lại bên anh mới thôi."
Dù trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất, dưới ánh sáng mờ tối, cơ thể Lâm Sinh Vi khẽ rúng động.
Trời mưa như trút nước, Triệu Tứ An vẫn đứng đó, cả người bị màn mưa ôm trọn, hắn tuyên chiến với Lâm Sinh Vi, khơi lại cuộc chiến mà ngay từ đầu đã biết mình là kẻ thua cuộc.
Lâm Sinh Vi không đáp, cứ thế nhìn Triệu Tứ An xoay người, bóng lưng cùng đêm mưa dung hòa thành một, qua vài giây ngây ngốc, cậu bung dù ra, lê bước đi trong mưa.
Triệu Tứ An vẫn giống như trước đây.
Mạnh liệt như lửa, tươi đẹp như cảnh xuân, tràn trề sức sống như vùng nhiệt đới, từ đầu chí cuối đều sống trong sự cháy bỏng.
Hắn không thay đổi, nhưng Lâm Sinh Vi đã khác xưa nhiều lắm.
Từ trong ra ngoài, thậm chí cái thân xác này cũng chẳng còn là của riêng Triệu Tứ An.
Lâm Sinh Vi chưa từng bận tâm đến sự việc kia, giờ phút này cư nhiên cảm thấy đáy lòng trống rỗng dường như bị thứ gì đó đυ.c mở, mang theo vô số chua xót lẫn đau đớn ùa ra.
Cậu chậm chạp phát hiện, bị người xa lạ xâm phạm như vậy, đáng lý cậu nên phẫn nộ mới đúng.
Thế nhưng, phẫn nộ là cảm xúc thế nào?
Là cảm giác trái tim bị xé nát như bây giờ sao?
Lâm Sinh Vi xếp dù lại, ngẩng đầu lên, nhìn mưa rơi như trút nước.
Trái tim một mảnh cằn cõi, hoa hồng Triệu Tứ An vun trồng đã héo úa từ lâu.
***
Lâm Sinh Vi trở về khách sạn, trợ lý đứng chờ ngoài cổng, thấy người ngợm cậu ướt nhẹp mà giật mình, lật đật dẫn cậu về phòng, "Lâm lão sư à, sao ngài không bung dù?"
Lâm Sinh Vi dụi đôi mắt ướt mưa, lắc đầu, đưa thẻ phòng cho trợ lý.
Trợ lý mở cửa, Lâm Sinh Vi bước vào, thời điểm trợ lý đưa tay toan lấy dù trong tay cậu, Lâm Sinh Vi vội lùi về sau, giấu dù ra sau lưng.
Trợ lý đơ người, cười giả lả: "Lâm lão sư, tôi chỉ định giúp ngài cất dù thôi."
Lâm Sinh Vi không ừ hử, cúi đầu nhìn đỉnh dù đang nhỏ nước ra mặt sàn, một lát sau đáp: "Tôi tự cất được."
Trợ lý không nán lại bao lâu liền về phòng, quần áo Lâm Sinh Vi đều ướt đẫm, khí lạnh dán vào cơ thể, cậu run cầm cập, cởi đồ ướt, đi vào buồng tắm.
Sau khi Triệu Tứ An cùng Lâm Sinh Vi tách ra, hắn không về khách sạn mà đến cửa hàng tiện lợi mua hai gói thuốc lá, đốt một điếu, mặc kệ cả người ướt nhẹp, ngồi xổm dưới mái hiên trước cửa hàng, ngửa mặt hút thuốc nhìn mưa rơi.
Riết rồi sao thấy mình giống mấy đứa ăn mày hay mấy con cún bị ruồng rẫy vậy chời, Triệu Tứ An thầm sỉ vả chính mình, hắn nhả một làn khói, lại cười tự giễu.
Nhớ tới Lâm Sinh Vi, Triệu Tứ An khẽ thở dài, dụi thuốc.
Vất vả lắm mới được chung phòng với Lâm Sinh Vi, ở đấy mà ngồi hút thuốc.
Triệu Tứ An trở về khách sạn, nấn ná ngoài phòng giũ bớt phần nào khí lạnh, lại nhai hai ba viên kẹo cao su khử mùi thuốc lá mới dám mở cửa đi vào.
Bước vào trong, hắn không thấy Lâm Sinh Vi đâu, trái lại thấy một cây dù dài cực kỳ bắt mắt, hắn ngẩn người.
Đúng lúc này, cửa gỗ đối diện hắn hé mở, hơi nước từ trong tràn ra.
Triệu Tứ An nheo mắt lại, chờ hơi nước tản bớt, một cơ thể trắng nõn đập vào mắt, đồng tử hắn co rút lại, chăm chú nhìn Lâm Sinh Vi - đang không một mảnh vải che thân.
Không còn hơi nước ấm áp, Lâm Sinh Vi run run, nhưng khuôn mặt cậu không có vẻ gì là lúng túng khi rơi vào tình huống khó xử này, trái lại bình thản lướt qua người Triệu Tứ An.
Triệu Tứ An lập tức quay đầu dõi theo, nhìn tấm lưng trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh cùng cặp mông yêu kiều kia. Lâm Sinh Vi dường như thật sự không phát hiện sự có mặt của hắn, tự nhiên cầm lấy qυầи ɭóŧ mặc vào, lúc cậu khom lưng co chân, gậy thịt hồng nhạt giữa hai chân như ẩn như hiện trước mặt hắn.
"Lâm Sinh Vi. . ."
Triệu Tứ An gọi khẽ, âm thanh đầy khô khốc. Lâm Sinh Vi đang mặc qυầи ɭóŧ, quay đầu lại nhìn hắn, cái nhìn im lặng không chút cảm xúc ấy làm Triệu Tứ An như phát điên.
Lòng hắn đầy kiềm nén bước về trước, vươn tay đẩy vai Lâm Sinh Vi.
Môi Lâm Sinh Vi khẽ nhếch, thân thể ngã trên giường, qυầи ɭóŧ mới mặc bị Triệu Tứ An lột phăng đi, sau đó hắn tựa như mãnh thú áp tới, đôi môi nóng rực đè ép lên môi cậu.
Sự sống giờ khắc này đã trở lại, huyết dịch khô kiệt lại tuần hoàn, trái tim mệt nhoài nay như muốn nhảy khỏi lòng ngực.
Từng mảnh chân tình bị giày xéo trên chiến trường từ từ gom góp lại, kỳ tích xuất hiện , trái tim đầy thương tích bê bết máu. . . đang đập rộn ràng.
Cậu còn sống. . . . .
Trong vòng tay Triệu Tứ An.
Cầu xin Triệu Tứ An đừng bận tâm cậu, đừng nhẫn nhịn nữa, cứ tức giận với cậu, thô bạo tàn nhẫn chiếm giữ cậu đi.
***
[1] Bún qua cầu: Một món ăn độc đáo và ý nghĩa ở tỉnh Vân Nam. khi ăn bún cũng nên lưu ý cho các nguyên liệu theo đúng trình tự. Đầu tiên, bạn phải cho trứng vào bát nước dùng trước rồi mới cho thịt vào. Bạn chờ vài phút cho thịt chín rồi tiếp tục cho nấm, rau vào. Lúc này, bát nước dùng vẫn còn nóng đến mức tái chín được trứng lẫn thịt và rau. Và bún sẽ là nguyên liệu được cho sau cùng để nước dùng giữ độ nóng lâu hơn.