Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 59

Làm thai phu cũng khoảng ba tháng trời, đột nhiên nói với Bạch Nguyệt Minh là cậu không có mang thai, nhất thời cậu có hơi khó tiếp thu, theo bản năng cứ hay sờ bụng mình.

Hóa ra điều khiển tâm lý đáng sợ đến vậy, thứ mà ngay từ đầu vốn dĩ không tồn tại, nếu mình nghĩ nó có thì dường như nó cũng thật sự có.

Bạch Nguyệt Minh ngây ngốc vuốt bụng của mình, sắp đến tết rồi, nhưng hôm nay Lý Hàn Trạch không biết đã chạy đi đi đâu.

Hôm đó Lý Hàn Trạch đã nói với cậu là muốn kể toàn bộ kế hoạch của hắn cho cậu nghe, rốt cuộc thì sao, lăn giường xong cả hai đều quên mất, không có đề cập đến chuyện này nữa.

Cậu không biết có nên chủ động đi hỏi hắn hay không, hắn đã đủ mệt mỏi rồi. Vẫn là thôi đi, kẻo lại cãi nhau làm lãng phí thời gian nữa.

....

"Con biết ta lấy những thứ này từ đâu ra không?" Đức vua ném một chồng tài liệu tới trước mặt Lý Hàn Trạch, ngoại trừ gãy xương ra thì vết thương của ông ta gần như đã lành. Tuy trông có vẻ già nua hơn trước vài phần nhưng vẫn không ảnh hưởng đến uy nghiêm của ông ta, "Từ chỗ Lý Hàn Thần đấy, con có biết nó muốn đưa những thứ này cho ai không?"

Lý Hàn Trạch mở tài liệu ra, trên đó ghi chép lại toàn bộ chứng cứ hắn phạm pháp bán thuốc ức chế, còn đính kèm thêm một số tài khoản và hóa đơn. Những việc này là Lý Hàn Trạch và Lý Hàn Thần cùng nhau làm, đương nhiên phần lớn là hắn làm, Lý Hàn Thần chỉ giúp đỡ thôi. Nhưng trong tệp tài liệu này, Lý Hàn Thần lại đem chính mình tẩy trắng sạch sẽ.

Lý Hàn Trạch siết tay, hắn biết sớm muộn gì Lý Hàn Thần cũng xuống tay với hắn, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hắn còn tưởng rằng anh ta sẽ đợi qua năm mới hành động.

"Nó vốn muốn tố cáo con, ta giúp con ngăn lại rồi."

"Người giúp con?" Lý Hàn Trạch nhìn người ba ruột của hắn, "Thứ cho con không hiểu được ý của người là gì."

"Con đừng có giả ngu với ta, nhiều năm như vậy, con muốn làm gì ta có ngăn cản con sao?" Đức vua lắc đầu, "Ta nói rồi, ta muốn truyền ngôi cho con là sự thật, không phải muốn lừa con."

Lý Hàn Trạch nâng mi, hạ giọng hỏi, "Ba, có một việc con vẫn luôn băn khoăn từ rất lâu, con muốn hỏi..."

"Ngoại trừ con ra, những người anh kia của con đều là con ruột của ta." Đức vua nhìn chằm chằm Lý Hàn Trạch, "Con nghĩ ta đoán không được con đang nghĩ gì sao? Mỗi một đứa trẻ sau khi sinh ra đều phải được xét nghiệm ADN, không phải con ta thì chắc chắn không thể sống đến bây giờ."

"Vậy con cũng không có gì để hỏi nữa." Lý Hàn Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, "Từ nhỏ đến lớn, chuyện người ngăn cấm con làm cũng không ít, cho đến giờ phút này, người vẫn đang ép con làm chuyện mà con không muốn."

"Không muốn ngôi vị này à? Con mất tự do như bây giờ chính là con không biết đem quyền lợi của mình đặt trong tầm tay, chuyện mình muốn làm vẫn là tự mình làm thì hơn, giao cho bất cứ ai cũng đều tồn tại mối nguy hiểm." Đức vua vẫn xem hắn như một đứa trẻ, "Ta chỉ cần thử nhẹ một cái thôi, người con tín nhiệm đã lộ nguyên hình vốn có của nó, con cảm thấy con vẫn yên tâm giao toàn bộ đất nước này cho nó hay sao?"

Lý Hàn Trạch nhăn mày, "Người cảm thấy người có thể khống chế lòng người sao?"

"Ta đã khống chế được đó thôi." Đức vua cười cười, "Nếu con muốn đặt tính mạng của người con thương vào trong tay người khác thì cứ tiếp tục."

Lý Hàn Trạch thở dài, "Nếu đã nói đến nước này rồi, con cũng không cần ngụy trang thêm nữa. Rốt cuộc hết thảy những việc con làm người đều biết, trong mắt người con chỉ là một tên ngốc không hơn không kém. Nhưng dù cho con có ngốc cũng không thể tin được người sẽ truyền ngôi cho con, người lấy con làm bia hấp dẫn sự chú ý của người khác đến tột cùng là muốn bảo vệ ai?"

....

Ăn xong cơm chiều, Bạch Nguyệt Minh chạy ra vườn tìm cái ghế nằm, gọi mấy con mèo chơi đùa cho bớt no.

Lý Hàn Trạch đã cho người làm một cái nhà kính trong sân, trồng một số loài hoa và cây cỏ, đồng thời bắt những con thú nhỏ bỏ vào đó để qua mùa đông. Bạch Nguyệt Minh rất thích nơi này, vừa ấm áp xinh đẹp lại còn rất thơm.

"Tiểu Trạch à, hình như gần đây mày mập lên đó nha." Bạch Nguyệt Minh xoa cái bụng tròn vo của con mèo, "Làm mèo sướиɠ ghê nhỉ, béo cũng đáng yêu, không cần giảm béo làm gì."

Tiểu Trạch meo một tiếng, lăn qua lăn lại, tỏ vẻ bất mãn với Bạch Nguyệt Minh vì ba tháng không thèm để ý đến nó.

"Mày nói xem tao nên làm gì đây, khai giảng xong nói với bạn học là lúc nghỉ đông tao bị sảy thai à? Hay là cứ nghỉ ở nhà như thế này?"

Lý Hàn Trạch bảo với cậu là tạm thời đừng nói cho bất cứ ai chuyện trong bụng cậu không có đứa nhỏ, nếu phải đi học thì sẽ bị bạn bè thấy cái bụng xẹp lép này.

Nhưng nếu không đến trường thì tương đương với lãng phí một năm, học nửa năm cũng coi như không.

Cậu có hơi tiếc nuối...

"Bảo bảo, em ở đâu vậy?"

Bạch Nguyệt Minh bị tiếng gọi của Lý Hàn Trạch cắt ngang suy nghĩ, bực bội rống lên, "Làm gì có bảo bảo mà kêu?"

"Không phải bảo bảo ở đây à." Lý Hàn Trạch đi đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống ôm eo cậu, dán mặt vào bụng Bạch Nguyệt Minh.

Bạch Nguyệt Minh ngửi được mùi rượu rất nồng trên người hắn, Lý Hàn Trạch không thích uống rượu, cậu thường hay dọa hắn, nói nếu như Lý Hàn Trạch nɠɵạı ŧìиɧ thì cậu sẽ khiến cho hắn phải mượn rượu giải sầu, sau đó hắn sẽ ngộ độc rượu mà chết.

Đó đều là nói đùa mà thôi, nhưng hôm nay không biết hắn gặp chuyện gì buồn lòng mà phải mượn rượu để giải sầu thế này?

Cậu không hỏi mà lấy tay đặt lên đầu Lý Hàn Trạch, vuốt ve từng cái một để trấn an hắn.

"Anh có hơi mệt mỏi." Lý Hàn Trạch nhẹ giọng nói.

Giọng nói của Lý Hàn Trạch chưa từng yếu ớt như vậy, thật không giống hắn chút nào. Bạch Nguyệt Minh nghĩ nhất định hắn đã gặp chuyện gì đó ở ngoài kia rồi, chi bằng thừa dịp hắn đang say hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ai ngờ cậu còn chưa mở miệng, Lý Hàn Trạch đã tự nói, "Rốt cuộc anh nên tin tưởng ai đây?"

Bạch Nguyệt Minh sửng sốt, hắn nói vậy là có ý gì? Là đang băn khoăn giữa anh trai và ba nên tin tưởng ai, hay là hỏi thế giới mênh mông ngoài kia nơi nào hắn có thể tìm được người hắn có thể tin tưởng, cùng hắn hoàn thành những chuyện hắn đã ấp ủ bấy lâu?

Bạch Nguyệt Minh vẫn vuốt tóc hắn như cũ, "Rồi sẽ có thôi, mọi người đều mong ngóng một ngày mà AO có thể sống bình đẳng."

Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Ông ta nói đúng, đem hy vọng của mình đặt vào tay người khác quá nguy hiểm. Điều đó tương đương với lấy tính mạng ra đánh cược."

Hắn không muốn lặp lại sai lầm của thế hệ đi trước, cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ tinh cầu này đều sẽ diệt vong, tựa như tầng lớp beta đã biến mất trước đó vậy, omega cũng sẽ biến mất, và cuối cùng là đến lượt alpha.

"Anh phải làm chút gì đó." Lý Hàn Trạch liên tục lẩm bẩm câu này.

Bạch Nguyệt Minh mở to hai mắt, hỏi hắn, "Anh phải nghe lời ba anh kế thừa ngôi vị sao?"

"Không, anh sẽ không đem hy vọng của mình đặt vào trong tay bất cứ ai nữa, ông ta không đáng để anh tin tưởng. Hơn nữa anh cũng sẽ không kế thừa vị trí đó, mà là đoạt lấy." Lý Hàn Trạch kéo tay Bạch Nguyệt Minh, dùng sức nắm thật chặt, "Hứa với anh, phải tự chăm sóc mình thật tốt."

"Ý anh là sao?" Bạch Nguyệt Minh nghe hắn nói xong liền luống cuống, "Anh lại muốn tự mình đối mặt với tất cả phải không?"

Cậu không nghe được câu trả lời của Lý Hàn Trạch, hắn đã ngủ rồi.

"Ui, đừng ngủ ở đây chứ." Bạch Nguyệt Minh lắc cánh tay của hắn, cả buổi trời cũng không vực dậy được Lý Hàn Trạch. Cậu đành phải cố gắng kéo hắn từ dưới đất lên ghế nằm, nhìn chăm chăm bộ dáng chật vật sau khi say rượu của hắn một lúc, sau đó ra ngoài gọi người đến đỡ Lý Hàn Trạch về phòng.

Lý Hàn Trạch quá nặng, cậu không đủ sức, hắn nằm bất động như vậy cậu cũng không tài nào giúp hắn tắm rửa gì được, đành phải lấy khăn lông lau cho bớt mùi rượu.

"Nếu em sinh ra sớm mấy năm thì tốt rồi, như thế thì em sẽ có năng lực bảo vệ anh."

....

Đêm đó Bạch Nguyệt Minh ngủ vô cùng sâu, lúc tỉnh lại tự nhiên thấy bầu trời hôm nay xanh một cách kỳ lạ, cậu mơ màng một hồi lâu mới phản ứng được, đây không phải là cửa sổ nhà cậu, mà là cửa sổ máy bay!

Sao cậu lại ở đây? Lý Hàn Trạch đâu rồi?

Ngày hôm qua Lý Hàn Trạch nói "phải chăm sóc bản thân thật tốt" là muốn đưa cậu đi sao?

Cái tên khốn nạn này!

"Tôi phải về!" Bạch Nguyệt Minh xốc chăn lên, la hét đòi về, đi cùng cậu còn có quản gia và những người giúp việc thân cận.

Bọn họ nghe Bạch Nguyệt Minh nói vậy cũng vô cùng khó xử, thay nhau vây quanh khuyên nhủ cậu, nói máy bay sắp hạ cánh rồi không về được nữa đâu. Bạch Nguyệt Minh yêu cầu hạ cánh rồi quay lại ngay lập tức nhưng đều bị bọn họ dùng đủ mọi lý do để từ chối.

Bạch Nguyệt Minh biết, cậu bị đưa đi rồi thì không có khả năng quay về nữa, nản lòng buông xuôi hỏi bọn họ rằng phải đến đâu, quản gia nói là đi sang một tinh cầu gần đó. Lý Hàn Trạch không chỉ sắp xếp cho cậu chỗ ở mà còn tìm cho cậu một ngôi trường, chuyên ngành vẫn như cũ.

Bạch Nguyệt Minh học chuyên ngành đó ở đất nước họ cũng không được coi trọng, trừ Lý Hàn Trạch có đặc quyền mở một công ty bán thuốc ức chế như người nước ngoài, còn lại bất cứ ai buôn bán loại thuốc này đều là vi phạm pháp luật.

Cơ hội việc làm thiếu thốn, sinh viên ít, trường học cũng không coi trọng chuyên ngành này, giảng viên cũng không bằng ở tinh cầu khác. Cậu đi qua tinh cầu này học xác thật có tương lai hơn so với ở trong nước nhiều.

Nhưng Bạch Nguyệt Minh làm gì còn tâm tư để học tập nữa, trong lòng cậu chỉ nghĩ về Lý Hàn Trạch.

Lý Hàn Trạch có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Vì sao lại gấp gáp đưa cậu đi như vậy, là sợ cậu kéo chân hắn hay là sợ cậu bị liên lụy?

Bạch Nguyệt Minh càng nghĩ càng phiền muộn, dựa vào bên cửa sổ khóc mãi cho đến khi máy bay hạ cánh.

Cậu lau khô nước mắt trên mặt, gọi điện thoại cho Lý Hàn Trạch, không kết nối được, nghĩ đến khả năng hắn đã chặn cậu nên Bạch Nguyệt Minh không nhịn được khóc òa lên.

Đến nơi ở xong, cậu nhận được điện thoại của Lâm Thiếu Ngải.

"Anh vẫn ổn chứ?"

"Em biết rồi?" Bạch Nguyệt Minh nghe y an ủi mình trong điện thoại, liền biết Lý Hàn Trạch nhất định đã nói với Lâm Thiếu Ngải.

Cậu vô cùng bực tức mắng Lý Hàn Trạch với Lâm Thiếu Ngải, nói hết tủi hờn trong lòng mình ra, càng nói càng uất ức, cuối cùng lại không nhịn được khóc tức tưởi, hai mắt đều sưng hết cả lên.

Cậu nhớ, lúc trước khi cậu khóc, Lý Hàn Trạch sẽ ở bên cạnh ôm cậu vỗ về cậu, hôn mắt cậu, dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói chuyện với cậu, nhưng bây giờ cái gì cũng không có!

"Anh đừng khóc mà, ba làm như vậy cũng có nỗi khổ riêng..."

"Nỗi khổ riêng cái gì? Rốt cuộc anh ấy có xem anh là người nhà hay không?" Bạch Nguyệt Minh đang nổi nóng, Lâm Thiếu Ngải càng khuyên cậu càng tức giận, "Anh tình nguyện chết chung với anh ấy chứ không muốn một mình bỏ trốn!"

"Ba sẽ không chết." Lâm Thiếu Ngải thở dài, "Ba chuẩn bị phản công rồi, khả năng sẽ làm rất nhiều chuyện đê hèn ngoan độc, ba không muốn anh nhìn thấy mặt xấu của ba."

"Vậy là ý gì?" Bạch Nguyệt Minh siết chặt điện thoại hỏi.

"Chuyện này không đơn giản để dùng mấy câu là nói rõ được, em đoán, ba sợ bị anh thấy ba dùng thủ đoạn đối phó với đức vua cùng với các anh em trong nhà, sợ rằng nếu anh nhìn thấy bộ mặt hung ác tàn bạo của ba sẽ sợ hãi, sợ một ngày nào đó ba không vui sẽ dùng những cách thức đó để đối xử với anh." Lâm Thiếu Ngải kiên nhẫn giải thích cho cậu, "Ba sợ hình ảnh của ba trong lòng anh trở nên không còn hoàn mỹ như trước."

Bạch Nguyệt Minh cầm điện thoại thẫn thờ hết cả buổi mới thốt ra được mấy chữ, "Đồ ngốc đó, làm sao anh có thể ghét anh ấy được chứ."