Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 53

“Nɠɵạı ŧìиɧ?” Lý Hàn Trạch thật không biết Bạch Nguyệt Minh đang suy nghĩ vẩn vơ cái gì, hắn khó hiểu hỏi, “Ai nói với em là anh nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Vậy hôm nay anh đi đâu? Làm gì?” Bạch Nguyệt Minh vươn tay ra, “Đưa điện thoại cho em xem.”

“Em xem điện thoại anh làm gì?” Lý Hàn Trạch xê dịch sang bên cạnh, lấy thân mình che lại cái điện thoại.

Kể từ lần Bạch Nguyệt Minh lấy điện thoại của hắn gọi về nhà, hắn đã sửa lại mật khẩu, cũng xóa luôn vân tay của Bạch Nguyệt Minh.

“Anh hết yêu em rồi.” Bạch Nguyệt Minh ngồi dậy mở đèn lên, “Điện thoại cũng không cho em xem, anh không giống như trước nữa.”

Lý Hàn Trạch: “… Không có gì để xem thật mà, hôm nay anh ra ngoài gặp một người bạn, không phải như em nghĩ đâu.”

“Anh gặp bạn nào? Em có quen không? Tên là gì?” Bạch Nguyệt Minh quyết không buông tha cho hắn.

“Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Tóm lại là anh không có nɠɵạı ŧìиɧ.” Lý Hàn Trạch tắt đèn, vươn tay kéo Bạch Nguyệt Minh, “Khuya rồi, đừng quậy nữa.”

“Em muốn quậy lắm sao?” Bạch Nguyệt Minh tức giận chui vào trong chăn, tay chân dùng hết lực đẩy Lý Hàn Trạch té xuống giường, xong xuôi lập tức cầm lấy điện thoại của hắn. Cậu xoay người nhảy xuống giường, đi tới bên cửa sổ, mở khóa điện thoại bằng khuôn mặt của mình, “Em khuyên anh không nên đến đây, nếu không em sẽ nhảy xuống đấy.”

“Đừng.” Lý Hàn Trạch bị động tác của cậu dọa đến ngu người, “Em cài khóa điện thoại bằng khuôn mặt của em hồi nào vậy?”

“Không chỉ là mặt, mười ngón tay mười ngón chân của em cũng đều có thể mở khóa điện thoại của anh đấy.” Bạch Nguyệt Minh không có đẩy cửa sổ ra mà là dựa vào mặt kính sau lưng mình, mở ứng dụng mạng xã hội của Lý Hàn Trạch ra.

Lý Hàn Trạch thở dài, đi qua ngồi kế bên Bạch Nguyệt Minh, không ngăn cản cậu xem. Hắn biết nếu hôm nay không cho cậu xem điện thoại thì cả đêm đừng hòng ngủ, “Sau khi công ty đóng cửa, những nhân viên của anh chưa có công việc, anh muốn giải quyết việc làm cho bọn họ nên chuẩn bị mở lại công ty.”

“Không phải không được bán thuốc ức chế nữa sao?” Bạch Nguyệt Minh kéo danh sách xem, có bốn năm nhóm lớp, hai nhóm dành cho công việc, còn có một nhóm ký túc xá. Nhóm lớp không có gì để xem, nhóm của công ty thì đúng là đang bàn về chuyện công ty mới, nhóm ký túc xá cũng không có gì để xem, bọn họ chỉ đang nói về mấy chuyện bát quái này nọ. Cậu không ngờ Lý Hàn Trạch mỗi ngày lại có thể cùng với mấy người này tám chuyện xuyên lục địa…

“Không bán thuốc ức chế nữa.”

“Vậy bán cái gì? Mở nông trại hả? Bán sữa bò hả?” Bạch Nguyệt Minh tiếp tục kéo xuống, ngoại trừ những người bạn chung ký túc xá lúc trước ra thì hình như cũng không có bạn bè gì mấy, những người nói chuyện với hắn đều chỉ nói chuyện công việc.

“Anh đáng thương ghê, ít bạn bè quá.”

“Xem xong chưa?” Lý Hàn Trạch nhích lại gần muốn lấy lại điện thoại, Bạch Nguyệt Minh né tránh, “Chưa xong! Anh cách xa em một chút đi.”

“Không phải em nói mang thai không thể thức khuya à, bây giờ là 11 giờ rồi đó.” Lý Hàn Trạch chỉ cái đồng hồ nhắc nhở Bạch Nguyệt Minh.

“Anh chột dạ cái gì?” Bạch Nguyệt Minh trừng mắt với Lý Hàn Trạch, “Nếu vì anh mà cục cưng xảy ra chuyện gì thì em liều mạng với anh. À không, nếu cục cưng có chuyện gì thì anh sẽ tự trách bản thân, sau đó ân hận không kịp, ngày đêm say xỉn cuối cùng bị ngộ độc rượu rồi tèo luôn.”

“...” Lý Hàn Trạch giật giật khóe miệng, “Được thôi, em cứ từ từ xem.”

Bạch Nguyệt Minh trở mình, đột nhiên nhận được một tin nhắn, hình đại diện là một người nam ăn mặc cực kỳ gợi cảm.

Bạch Nguyệt Minh vừa thấy cái hình đại diện này lông tơ đều sắp dựng ngược hết cả lên, “Ai đây? Còn hỏi anh có đó không nữa. Biết chọn thời gian quá nhỉ, biết em ngày nào cũng đi ngủ trước 10 giờ nên cố tình chọn giờ này để nói chuyện với anh có phải không?”

“Không phải mà.” Lý Hàn Trạch nhìn tấm hình đại diện kia, “Anh không có add cậu ta, cậu ta là bạn cấp ba của anh, hẳn là tìm được anh trong nhóm chat. Đừng để ý đến cậu ta.”

“Đúng vậy, add mới nguy hiểm, không add thì nói chuyện xong liền xóa, an toàn hơn nhiều, sẽ không bị em bắt được có phải hay không?”

Bạch Nguyệt Minh mở khung chat ra, trả lời cho người kia, “Tôi đây, có việc gì sao?”

Lý Hàn Trạch bị cậu làm cho tức không có chỗ xả, “Được, em nói chuyện với cậu ta đi, anh ngủ.”

“Không được!” Bạch Nguyệt Minh kéo tay áo hắn để hắn ngồi cạnh mình, “Anh ngồi đây nhìn.”

“... Anh có thể dùng cái thẻ xóa bỏ cơn giận không?” Lý Hàn Trạch hỏi cậu.

“Không cho! Tụi mình đâu có cãi nhau đâu, dùng cái đó làm gì?” Bạch Nguyệt Minh dẩu miệng mở tường nhà người kia ra, phát hiện cậu ta đã tải lên rất nhiều ảnh tự chụp, ăn mặc phải nói là vô cùng thiếu vải, đến Bạch Nguyệt Minh xem mà cũng phải đỏ mặt. Cậu quay đầu nhìn Lý Hàn Trạch, “Anh nhìn cái gì? Anh thích như vậy phải không?”

“Chẳng phải em bảo anh ngồi đây xem sao?” Lý Hàn Trạch quay mặt qua một bên, “Anh không thích kiểu như vậy.”

“Vậy anh thích kiểu gì nói đi, em nói cho cậu ta.” Bạch Nguyệt Minh đang nói thì vị bạn học kia đã gửi thêm một tin nhắn.

“Tôi ly hôn rồi.”

Bạch Nguyệt Minh đưa tin nhắn cho Lý Hàn Trạch xem, “Cậu ta ly hôn mắc gì kể với anh? Hai người các anh có phải có cái gì mờ ám không? Bây giờ chuẩn bị nối lại tình xưa ha gì?”

“Không phải mà, anh với cậu ta là bạn cùng lớp, hơn nữa cậu ta kết hôn với anh của anh. Anh có đến mấy người anh lận, người anh này không thân với anh lắm, lâu rồi không nói chuyện với nhau.” Lý Hàn Trạch nhẫn nại giải thích cho cậu, hắn sợ mình chỉ cần biểu hiện ra một sự mất kiên nhẫn thôi sẽ bị Bạch Nguyệt Minh nói rằng thái độ không đúng đắn.

“Anh dâu à? Sao anh không nói sớm? Đợi em hỏi anh mới nói không thế?” Bạch Nguyệt Minh nhéo cánh tay hắn một cái, “Không gì ngon bằng sủi cảo, không gì vui bằng chơi chị dâu, hai người…”

Lý Hàn Trạch che miệng cậu lại, “Nói bậy.”

Bạch Nguyệt Minh trừng hắn một cái, quay đầu tiếp tục gõ chữ, “Sao lại ly hôn?”

Người kia gửi qua một đoạn tin rất dài, Bạch Nguyệt Minh nhìn lướt qua, đại khái là cậu ta bị chồng cắm sừng trong thời gian mang thai, bọn họ cãi nhau một trận, cậu ta còn bị chồng mình đánh một vố đến sinh non. Bác sĩ nói sau này cậu ta không thể mang thai được nữa, cho nên chồng cậu ta mới đòi ly hôn. Bây giờ cậu ta không có nhà để về nữa, hỏi Lý Hàn Trạch có thể cho cậu ta mượn ít tiền không.

“Má ơi, anh của anh có còn là người không vậy?” Bạch Nguyệt Minh đọc thôi cũng thấy tức, “Nếu em không kiểm tra điện thoại của anh, bóp chết ý định nɠɵạı ŧìиɧ của anh thì chắc em cũng phải có kết cục lang thang như thế này.”

Nói xong cậu lại vươn tay ra với Lý Hàn Trạch.

Lý Hàn Trạch nhìn tay cậu, “Anh chỉ có một cái điện thoại thôi. Hơn nữa anh không nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không có ý định đó.”

“Không phải muốn điện thoại của anh, anh đưa hết tiền đây cho em, nếu anh dám đi ăn vụn thì người bị đá ra đường chính là anh, xem anh có dám hay không!”

“Em cứ làm như anh thật sự nɠɵạı ŧìиɧ ấy.” Lý Hàn Trạch đứng dậy lấy ví tiền đến, bực bội lấy hết thẻ trong đó ra, nhét vào tay Bạch Nguyệt Minh, “Cho em hết đấy, yên tâm chưa?”

“Này cũng hơi ít.” Bạch Nguyệt Minh nhét hết vào túi mình, “Bây giờ mình phải làm sao đây? Chuyển cho cậu ta ít tiền hả?”

“Không cần phải quan tâm cậu ta.” Lý Hàn Trạch block tài khoản của người nọ, “Cậu ta đã sinh ba đứa con rồi, chẳng đứa nào là con của anh anh cả. Hơn nữa sau khi ly hôn anh ấy cũng đã cho cậu ta một số tiền. Giả vờ đáng thương là thủ đoạn của người này, chuyên môn dùng để câu dẫn người khác.”

“!” Biểu cảm của Bạch Nguyệt Minh trở nên bối rối vô cùng, “Thật ạ? Lỡ như cậu ta thật sự không có nơi để về…”

“Vậy thì cũng không liên quan gì đến chúng ta hết, có rất nhiều người đàn ông thay nhau tranh giành cậu ta, vay tiền chỉ là một trong những thủ đoạn của cậu ta mà thôi.”

“Thủ đoạn gì?”

“Sau khi vay tiền thì sẽ muốn cảm ơn anh, mời anh ra ngoài ăn một bữa đúng không? Còn nợ là còn liên hệ với anh, lỡ như một lần không trả hết thì phải trả nhiều lần, vậy chẳng phải muốn liên hệ với anh nhiều lần à?”

“A! Anh biết rõ quá vậy!” Bạch Nguyệt Minh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lý Hàn Trạch, “Lúc trước cậu ta có câu dẫn anh rồi à?”

“Lúc trước cậu ta quả thật có ý đồ câu dẫn anh, nhưng thất bại rồi. Anh thấy cậu ta dùng cách này để câu dẫn người khác.” Lý Hàn Trạch bình tĩnh nói xong liền bế Bạch Nguyệt Minh từ cửa sổ lên, “Bây giờ đã an tâm đi ngủ chưa?”

Bạch Nguyệt Minh ôm cổ hắn, ra sức dụi dụi vào cổ hắn, “Vẫn là anh tốt nhất.”

“Biết vậy là được, sau này không được suy nghĩ bậy bạ nữa.”

“Không được, lần tới em vẫn phải suy nghĩ kĩ chút, không thể quá tín nhiệm anh, vì để có thể giữ anh thật lâu em phải đề cao cảnh giác!” Bạch Nguyệt Minh trở lại giường, lấy hai quyển sách từ ngăn tủ ra, “Anh nhìn nè, từ khi em viết truyện tự do yêu đương thì xuất hiện rất nhiều sách về thể loại này.”

Bạch Nguyệt Minh mở hai quyển sách ra cho Lý Hàn Trạch xem, chỉ vào một quyển nói, “Quyển này kết thúc không có hậu, thụ trong quyển này rất ngoan rất nghe lời nhưng chồng của cậu ấy không cho cậu ấy đi làm, ông chồng này đi nɠɵạı ŧìиɧ cậu ấy cũng tha thứ cuối cùng phải chịu kết cục rất bi thảm. Còn quyển này thì khác, thụ trong đây hay so đo trách cứ nhiều chuyện, ngày nào cũng cãi nhau với chồng nhưng cậu ta càng tra tấn thì người chồng càng yêu cậu ta.”

“Vậy thì?” Lý Hàn Trạch có dự cảm xấu.

“Vậy nên em cảm thấy em quậy chưa đủ, em phải để anh yêu em nhiều hơn mới được!”

“Không cần đâu.” Lý Hàn Trạch ngoài cười nhưng trong không cười, đem hai quyển sách nhét vào trong ngăn kéo, “Em bây giờ đã đủ tốt rồi, không được mù quáng học theo người ta. Tình huống của chúng ta không giống như vậy.”

“Vậy thôi.” Bạch Nguyệt Minh lưu luyến nhìn thoáng qua ngăn kéo, nằm xuống chuẩn bị ngủ. Mới vừa nằm xuống đã bị đống thẻ trong túi làm cộm eo, cậu móc hết thẻ ra đưa cho Lý Hàn Trạch, “Anh còn phải mở công ty nữa, không có tiền là không được đâu.”

“Vừa rồi em muốn thử anh à? Xem anh có đưa hết tiền của anh cho em không hả?” Lý Hàn Trạch bỏ đống thẻ lên bàn, ôm lấy Bạch Nguyệt Minh từ sau lưng, “Tất cả những gì mà anh có đều thuộc về em.”

Bạch Nguyệt Minh mân mê cái gối đầu, “Không phải thử, chỉ là không có cảm giác an toàn mà thôi. Kinh tế không độc lập, em chỉ có thể dựa vào anh, nếu một ngày nào đó chúng ta kết thúc thì em liền mất hết tất cả. Hy vọng sau khi em tốt nghiệp có thể nghênh đón một đế chế mới.”

“Rồi sẽ đến thôi.” Lý Hàn Trạch xoa đầu cậu, “Cho dù không có đi nữa thì anh cũng sẽ để em thừa kế nông trại của anh.”

Bạch Nguyệt Minh phụt cười một tiếng, “Ai thèm vắt sữa bò!”