Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 40

Bạch Nguyệt Minh ngây thơ cho rằng Lý Hàn Trạch chỉ đơn giản đòi tắm chung, kết quả cậu bị hắn làm hai lần trong phòng tắm.

Bạch Nguyệt Minh như bị chơi đến hỏng, kỳ động dục của cậu tương đối đặc thù, chỉ cần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền sẽ động dục ngay, đã vậy còn bị tin tức tố của Lý Hàn Trạch khống chế nên lúc sau hoàn toàn không phản kháng lại được nữa.

Lúc ra khỏi phòng tắm thì trời đã sẩm tối, cậu nằm trên giường liên tục làu bàu, "Anh là cái đồ dối trá!"

Lý Hàn Trạch ngồi ở mép giường lau tóc cho cậu, "Mai lại dẫn em đi chèo thuyền."

"Em không nói cái đó!" Bạch Nguyệt Minh ôm gối đầu, giọng nói tràn đầy uất ức, "Anh nói lần thứ hai sẽ không bị đau nữa! Nhưng mà vẫn đau! Sau này không cho anh làm nữa!"

Lý Hàn Trạch mới vừa đề xe, tay non lên đường khó tránh khỏi lạ lẫm làm xảy ra sự cố. Hắn cũng thử học hỏi nhiều kiến thức, rõ ràng thuộc nằm lòng nhưng khi lên lộ liền không khống chế được cảm xúc quá hưng phấn, chỉ biết chạy về phía trước.

Lý Hàn Trạch bỏ khăn lông qua một bên, nơi này thời tiết khá nóng, tóc để một chút sẽ khô không cần phải sấy. Hắn nhích lại gần ngửi mùi hương trên tóc của Bạch Nguyệt Minh, lần trước khi làm xong trên người cậu cũng tản mát một hương vị vô cùng quyến rũ. Nghĩ đến mùi hương này chỉ một mình mình ngửi thấy, tâm trạng hắn rất tốt, nhịn không được ôm Bạch Nguyệt Minh vào lòng, vuốt ve cậu như đang cưng chiều một chú mèo nhỏ, "Người ta luôn tìm ra phương pháp hay nhất trong lúc lâm vào thất bại mà."

"Rồi sao?" Bạch Nguyệt Minh trừng hắn, "Vậy nên anh lấy em làm thí nghiệm à?"

"Anh tìm ra được phương pháp chính xác nhất rồi, lần thứ ba chắc chắn sẽ không làm đau em nữa."

"Hồi nảy đã là lần thứ ba rồi đó!" Bạch Nguyệt Minh giận dỗi véo hắn, "Anh không phải là học bá sao? Ba lần rồi cũng chưa học xong! Em không muốn thử với anh nữa."

Lý Hàn Trạch bị cậu véo làm nổi lên mấy đốm đỏ, nhưng hắn không giận, mặc cho Bạch Nguyệt Minh xả tức, hắn cũng biết vừa rồi Bạch Nguyệt Minh bị đau, coi như hắn đền bù cho cậu vậy, "Sinh con còn đau hơn cái này gấp mấy lần, em không sợ sinh con mà sợ cái này sao?"

"!" Bạch Nguyệt Minh nào biết rằng sinh con sẽ đau đâu! Cậu không có khái niệm gì về việc sinh con cả, chỉ đơn giản nghĩ là mang thai rồi sinh ra thôi, nhưng làm sao sinh được thì chưa từng tìm hiểu.

"Em xem trên TV thấy thai phụ vào phòng sinh, một lát sau thì sinh xong rồi, còn nói không đau chút nào, bọn họ đều cười rất vui vẻ, nếu đau như vậy sao họ còn cười nổi?" Bạch Nguyệt Minh không hiểu lắm, việc đau đớn như thế sao có thể làm người ta cười được?

"Em xem cái gì?" Lý Hàn Trạch hỏi.

"Clip tuyên truyền cổ vũ việc sinh con á, với lại trong phim cũng diễn như vậy mà."

Bạch Nguyệt Minh trở mình nằm nghiêng, quả thật không có đau như lần đầu, hiện tại cậu cảm thấy khá hơn nhiều.

"Hèn gì." Lý Hàn Trạch giúp cậu đắp chăn, "Để hôm nào cho em xem thế nào mới là sinh con thật sự."

"Không xem đâu." Bạch Nguyệt Minh sợ mình không chấp nhận được, "Có phải anh không thích em bé không?"

Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Không phải, chỉ là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, hơn nữa anh cũng không muốn để em mang thai trong khi em còn không hiểu gì, anh sợ em sẽ hối hận."

Bạch Nguyệt Minh lại không hiểu hắn đang nói gì, cũng không hiểu rốt cuộc khi nào mới là thời gian thích hợp, cậu chỉ biết mình đang rất đói bụng, "Chừng nào mới ăn cơm chiều vậy anh? Em muốn ăn sashimi, muốn ăn tôm hùm, nhím biển, cua,..."

Lý Hàn Trạch ngắt lời cậu, "Em quên lần trước em ăn hải sản bị tiêu chảy rồi sao?"

"Em nhớ chứ! Em cũng nhớ đồ biển ngon như thế nào!" Bạch Nguyệt Minh tùy hứng nói, "Em phải ăn, dù sao mông cũng đau rồi, đau thêm cũng chả sao!"

Lý Hàn Trạch: "... Chỉ được ăn một loại thôi, không được ăn nhiều, nếu không thì khỏi cơm chiều luôn, dù sao ban nãy em cũng đã ăn no rồi."

Bạch Nguyệt Minh nhớ lại chuyện trong phòng tắm, trong miệng dường như vẫn còn vương lại hương vị kia, cậu nghiến răng cắn lên tay Lý Hàn Trạch hai cái, "Anh là cái đồ mặc quần vào rồi là biến thành đàn ông thúi! Dám không cho em ăn cơm!"

Lý Hàn Trạch: "......"

Cuối cùng Bạch Nguyệt Minh vẫn được ăn sashimi, dù mỗi món chỉ được ăn một miếng nhưng cũng đủ mãn nguyện rồi.

....

Ký túc xá của Lý Thư là phòng đơn, không gian rộng rãi, sau khi khai giảng dường như đồ đạc đều chuyển đến đây hết, sau này hắn định không về nhà nữa. Dù sao hắn với Bạch Nguyệt Minh cũng học chung trường, muốn gặp mặt lúc nào chẳng được.

Trời nhá nhem tối, hắn nhận được tin nhắn của Lâm Thiếu Ngải, y nói Bạch Nguyệt Minh bị bệnh rồi.

Hắn vội vàng gọi cho Bạch Nguyệt Minh nhưng không được, gọi cho Lý Hàn Trạch cũng thế, điện thoại trong nhà cũng không ai nghe máy. Lý Thư nghĩ Bạch Nguyệt Minh bị bệnh rất nghiêm trọng, mọi người không ai rảnh để nghe điện thoại của hắn hết.

Điện thoại không ai bắt máy, Lý Thư trực tiếp lái xe về nhà, phát hiện Bạch Nguyệt Minh không có ở nhà nên hắn về phòng tìm Lâm Thiếu Ngải, "Bạch Nguyệt Minh đang ở bệnh viện nào thế?"

Lâm Thiếu Ngải ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, "Lại đây rồi em nói cho."

Lý Thư không hề muốn qua nhưng vẫn làm theo, Lâm Thiếu Ngải kéo một cái ghế cho hắn ngồi, "Anh ấy đi nghỉ mát với ba anh rồi."

"Cậu lừa tôi!" Lý Thư đứng lên, tay túm lấy cổ áo Lâm Thiếu Ngải, y nắm lấy cổ tay Lý Thư, cứng rắn nhấn hắn ngồi lại trên ghế, "Anh ấy thực sự bị bệnh, vừa rồi mới trả lời tin nhắn của em là do ăn quá nhiều đồ biển nên bị tiêu chảy, em không lừa anh."

Lý Thư bị chọc tức đến mặt mày đỏ rực, hắn không muốn về nhà chính là vì hắn đánh không lại Lâm Thiếu Ngải, mà Lâm Thiếu Ngải thì luôn ỷ mình mạnh hơn rồi buộc hắn làm những chuyện mà hắn không muốn.

"Bảo bối làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ lên rồi? Có phải nhìn thấy em nên vui vẻ phải không?" Lâm Thiếu Ngải cười, tiến lại gần nhéo cằm Lý Thư, "Đừng gấp, em sẽ thương anh ngay đây."

"Lấy bàn tay dơ bẩn của cậu ra!" Lý Thư nghiến răng nói xong, lấy một quyển từ điển trên bàn nện vào đầu Lâm Thiếu Ngải, y bị đập trúng, sau đó còn bị Lý Thư đá một cú, cả người ngã xuống, ngồi phịch trên mặt đất.

Lý Thư biết đây là cơ hội, trong lúc này chỉ cần chạy khỏi phòng là được. Nhưng hắn còn chưa tới cửa thì đã ngửi thấy một mùi hương rất nồng, như mùi thơm của hoa hồng vậy. Hơn nữa dường như đây là cả một vườn hoa hồng, trong nháy mắt hắn nhận ra hương vị này là gì.

Là tin tức tố! Lâm Thiếu Ngải động dục rồi!

Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Thiếu Ngải, y còn ngồi dưới đất, cả người mềm oặt dựa vào một bên chân bàn, mặt ửng đỏ, không ngừng thở dốc.

Lý Thư ngây ngẩn cả người, không ngờ Lâm Thiếu Ngải cũng có ngày này, cũng có kỳ động dục như những omega bình thường khác.

Vào thời điểm này omega sẽ yếu ớt nhất, không tài nào tự chủ được bản thân, chỉ có thể theo bản năng, dù cho bị một alpha xa lạ cưỡng ép cũng sẽ không phản kháng.

Lý Thư cau mày nhìn y, nếu lúc này báo thù, trả cho Lâm Thiếu Ngải một đấm...

Không được, không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được.

"Anh đi mau đi." Lâm Thiếu Ngải thở dốc, đứt quãng nói: "Nhân lúc em còn tự khống chế được, anh mau đi đi."

"Với tình trạng bây giờ của cậu mà còn muốn uy hϊếp người khác sao?" Lý Thư đi qua, lấy chân đυ.ng chân của y, "Video lần trước ở đâu, để tôi xóa, nếu không bây giờ tôi sẽ quay cho cậu một đoạn."

"..." Lâm Thiếu Ngải kéo cổ áo, gương mặt y vốn dĩ đã rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt xếch lên trên như một con hồ ly chính hiệu, vô cùng câu dẫn. Bây giờ y nhìn càng mê người hơn, "Điện thoại ở trên giường, anh đỡ em lên đi..."

Lý Thư không tin y lại có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình như vậy, nhưng dù sao Lâm Thiếu Ngải cũng là một omega, trong thời kỳ đặc thù này chỉ có thể tùy người sắp xếp.

Lý Thư cau mày suy nghĩ một hồi, nâng Lâm Thiếu Ngải lên, chân y mềm nhũn đứng không vững, loạng choạng nhào vào ngực hắn. Lý Thư bị y cụng đau kêu lên một tiếng, "Cậu nghiêm túc chút đi."

"Em, em cũng hết cách rồi." Miệng Lâm Thiếu Ngải mơ hồ dán lên cổ Lý Thư, lúc thở ra hơi nóng phảng phất như có thể nướng chín làn da của hắn, "Hay anh ôm em đi, như vậy sẽ nhanh hơn."

Lý Thư suy nghĩ một chút, nếu đỡ Lâm Thiếu Ngải qua đó thì sẽ phải chạm eo y, hơn nữa y còn đang dính chặt lên người hắn, ôm thì đi nhanh hơn, mà nhanh hơn thì bớt việc, cũng bớt tiếp xúc thân thể. Hắn không tình nguyện lắm, nhưng cũng bế Lâm Thiếu Ngải lên, đi vài bước liền ném y lên giường, "Điện thoại."

"Ừm." Lâm Thiếu Ngải lấy điện thoại dưới gối nằm ra, ngửa đầu nhìn Lý Thư, "Anh tới đây lấy đi, em không ngồi dậy nổi."

Lý Thư nhíu mày đến gần lấy điện thoại, mới vừa cầm được thì đã bị Lâm Thiếu Ngải ôm eo ấn lên giường.

Cái người mới vừa nói không còn sức nháy mắt như tràn đầy tinh lực, ép hắn đến nỗi không thể đánh trả dù chỉ một chút.

...

Bạch Nguyệt Minh nằm trên thuyền, nước biển dập dềnh trong suốt. Nếu không phải một bàn tay của cậu đang để trong nước thì cậu còn tưởng mình đang bay lượn trên không trung.

Cứ mặc cho thời gian trôi như vậy cũng rất tốt, đặc biệt là đối diện còn có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, mà người đàn ông này cũng là bạn đời của cậu...

Bạch Nguyệt Minh lười biếng ngáp một cái, "Em không muốn về nữa rồi."

"Được thôi." Lý Hàn Trạch đi qua, nằm bên cạnh cậu, "Anh mua một ngôi nhà ở đây, sau này tụi mình làm ngư dân kiếm sống."

"Làm ngư dân cái gì." Bạch Nguyệt Minh dựa đầu vào vai hắn, "Đánh cá cực lắm, anh làm hướng dẫn viên đi, mỗi ngày dẫn người ta đi chơi là được."

Lý Hàn Trạch cười hỏi cậu, "Vậy còn em? Em làm cái gì?"

"Em làm phu nhân của hướng dẫn viẻn!" Bạch Nguyệt Minh nhìn lên bầu trời, ánh mắt như đang tan ra, có vẻ như sắp ngủ, "Em ở nhà đợi anh về, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, đánh bài với mấy anh trai chung xóm..."

Lý Hàn Trạch nhéo cằm cậu lắc qua lắc lại, "Em nói gì đó?"

"Anh đẹp trai sát vách mình cũng là omega mà, anh sợ gì chứ?" Bạch Nguyệt Minh cười, sáp lại gần nhìn biểu cảm của Lý Hàn Trạch, "Anh ghen hả?"

"Omega với omega cũng có thể ở bên nhau mà." Lý Hàn Trạch kéo tay Bạch Nguyệt Minh, "Em mà nɠɵạı ŧìиɧ thì sẽ bị ngộ độc rượu đó."

"Haha." Bạch Nguyệt Minh nhớ đến ngày đó mình nói nhăng nói cuội nhịn không được bật cười, "Không đúng, chỉ có anh nɠɵạı ŧìиɧ mới bị ngộ độc rượu thôi. Còn em thì không, em mà nɠɵạı ŧìиɧ thì anh sẽ cảm thấy anh đã làm chuyện gì sai trái sau đó đối xử tốt với em gấp bội. Em suy nghĩ lại, ui cha, vẫn là ông xã của em tốt nhất, anh đẹp trai kia trừ trẻ tuổi ra thì cũng chả có gì hay, vì thế em liền quay đầu là bờ, anh cảm kích em, sinh con cho em."

"Anh sinh con cho em?" Lý Hàn Trạch ngoáy lỗ tai, tưởng rằng mình nghe lầm.

"Đúng rồi, không phải anh nói alpha cũng sinh con được sao." Bạch Nguyệt Minh cười nham nhở nhìn hắn, "Trong lòng anh thấy có lỗi với em, đương nhiên phải sinh cho em hai đứa nhỏ rồi."

"Em nɠɵạı ŧìиɧ mà anh còn phải xin lỗi em à? Còn anh nɠɵạı ŧìиɧ thì bị trúng độc?" Lý Hàn Trạch bị cậu chọc cười, "Em nói chuyện có lý chút được không?"