Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 26

"Nó uống nhiều rồi, nhất định tối nay sẽ quấy con ngủ không ngon, để nó ngủ ở phòng cho khách đi." Lý Hàn Trạch cướp con trai về, nói với Lâm Thiếu Ngải: "Không còn sớm nữa, về ngủ đi."

Lâm Thiếu Ngải tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không nói gì, chỉ cười cười, "Vâng."

Bạch Nguyệt Minh nhìn bộ dáng Lý Hàn Trạch ôm Lý Thư, cảm thấy cực kì quen thuộc, cứ làm cậu nghĩ đến trước kia hắn cũng ôm cậu như vậy.

Chẳng lẽ tình cảm của Lý Hàn Trạch đối với cậu giống như với Lý Thư, vốn không xem cậu như người yêu mà chỉ xem như trong nhà có nhiều thêm một đứa con?

Bạch Nguyệt Minh bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Đúng là đem chân tình cho chó ăn."

Lý Hàn Trạch liếc cậu một cái, "Em nói cái gì?"

"Không, không có gì." Bạch Nguyệt Minh quá mệt mỏi rồi, hôm nay không muốn náo loạn gì với Lý Hàn Trạch nữa, để sau nói tiếp.

"Em đi ngủ trước đây." Bạch Nguyệt Minh tự trở về phòng.

Cậu vốn dĩ đã rất mệt, nhắm mắt lại đều cảm thấy cay xè, nhưng vẫn không ngủ được.

Tuy rằng Lý Hàn Trạch đối xử với cậu tốt hơn lúc trước rất nhiều, cũng kể cho cậu nghe một số chuyện trong nhà, nhưng cậu vẫn cảm thấy Lý Hàn Trạch không xem cậu như người nhà. Để có được sự công nhận của hắn thật sự quá khó khăn.

Nửa năm rồi, nỗ lực nhiều như vậy, không ngừng dính lấy hắn mới làm cho Lý Hàn Trạch mở lòng một chút. Muốn Lý Hàn Trạch hoàn toàn xem cậu như người một nhà có khi nào phải đợi thêm tám hay mười năm nữa không? Hay đợi đến lúc cậu sắp chầu trời thì Lý Hàn Trạch mới thừa nhận thân phận của cậu?"

Trong lòng Bạch Nguyệt Minh như có cái gì nghẹn lại, trước khi kết hôn ba mẹ xem cậu như người ngoài, sau khi kết hôn Lý Hàn Trạch cũng hành xử như vậy, hóa ra từ trước đến nay cậu chưa bao giờ có nhà.

Lý Hàn Trạch dàn xếp con trai xong, về đến phòng thì đèn đã tắt. Trước kia Bạch Nguyệt Minh đều chờ hắn về phòng mới tắt đèn, hơn nữa cũng sẽ ở trên giường chờ hắn, nói với hắn mấy câu mới chịu ngủ. Bình thường hắn luôn nói rằng Bạch Nguyệt Minh không cần chờ hắn làm gì, nhưng hôm nay khi cậu thật sự không chờ hắn nữa, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy mất mát vô cùng.

Lý Hàn Trạch đi đến trước giường, nhìn Bạch Nguyệt Minh tự cuộn mình thành cái kén nhỏ mà trong lòng như tan thành vũng nước. Hắn đang định ngã lưng xuống nghỉ ngơi liền nhìn thấy bé con cuộn trong chăn dường như run lên một chút.

Hắn nhíu mày xốc chăn lên, phát hiện Bạch Nguyệt Minh đang bụm mặt, cơ thể nhỏ xíu đang run rẩy.

"Bạch Nguyệt Minh, em làm sao thế?" Lý Hàn Trạch xích lại gần kéo tay cậu ra, ngay sau đó liền nhìn thấy đôi mắt thỏ con đỏ hoe của Bạch Nguyệt Minh.

"Còn nghĩ đến bộ phim lúc nảy sao?" Lý Hàn Trạch ngồi ở mép giường, để Bạch Nguyệt Minh gối lên đùi hắn, dịu dàng sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Đều là giả thôi, em sẽ không gặp chuyện như vậy đâu."

Bạch Nguyệt Minh xoa đôi mắt, vừa khóc vừa nấc cụt, nhịn không được hỏi, "Thật sao?"

Lý Hàn Trạch không hiểu cậu vì sao lại lo lắng lung tung, "Em cảm thấy tôi sẽ đối xử với em giống như tra nam trong phim sao?"

Bạch Nguyệt Minh thở dài, xoay người vùi mặt vào gối đầu.

Tuy rằng cậu chưa nói gì cả, nhưng động tác đều làm lộ ra hết tất cả uất ức trong lòng. Lý Hàn Trạch thấy cậu kháng cự mình cũng không hỏi nhiều, đắp chăn đàng hoàng lại cho cậu rồi nằm vào vị trí bên cạnh.

Lúc trước Bạch Nguyệt Minh đều sẽ vừa cười nói vừa ủi vào lòng hắn, làm nũng với hắn, đòi ôm một cái.

Hôm nay độ ấm trong chăn phảng phất như bị giảm đi mấy độ.

Lý Hàn Trạch xoa xoa giữa mày, lại nghe thấy Bạch Nguyệt Minh thở dài.

Lòng hắn không yên, sau này tuyệt đối không đời nào dẫn Bạch Nguyệt Minh đi xem mấy thể loại phim như vậy nữa!

Hắn đưa tay cách chăn vỗ vỗ lưng Bạch Nguyệt Minh, "Mai tôi nghỉ thêm một ngày dẫn em ra ngoài chơi chịu không?"

"Ừm."

Tuy rằng Bạch Nguyệt Minh có trả lời nhưng không có hứng thú lắm.

Lý Hàn Trạch nhíu mày, chiêu này hết tác dụng rồi. Hắn lại gửi bao lì xì cho Bạch Nguyệt Minh.

Hắn thấy Bạch Nguyệt Minh nhìn thoáng qua bao lì xì trong điện thoại, không có bao nhiêu hứng thú mà buông xuống.

Đến tiền cũng không thể làm cậu vui lên, khả năng cao là chưa đủ nhiều.

Lý Hàn Trạch lại gửi thêm 1314 vạn, rốt cuộc cũng nghe được tiếng cười của Bạch Nguyệt Minh.

"Mặc dù trong lòng em vẫn rất khó chịu, nhưng thấy tiền vẫn nhịn không được muốn cười!"

Lý Hàn Trạch: "Làm em vui vẻ càng ngày càng tốn kém."

"Vậy anh mau đem cái đống tiền thối tha này đi đi."

"Được thôi." Lý Hàn Trạch muốn lấy điện thoại của cậu nhưng điện thoại đã bị Bạch Nguyệt Minh nắm chặt.

"Không hôi à?" Lý Hàn Trạch nhịn cười nhìn cậu, "Tin tức tố của tôi là mùi tiền đấy, em chê tôi hôi, tôi đi đây."

"Anh dám đi!" Bạch Nguyệt Minh kéo tay áo hắn, "Thơm mà, thơm muốn chết luôn, ngày nào không ngửi được sẽ ngứa ngáy trong người."

"Vậy còn khóc nữa không?" Lý Hàn Trạch hỏi cậu.

"Em..." Bạch Nguyệt Minh cắn môi, "Không khóc nữa. Mai mình đi đâu chơi thế?"

Lý Hàn Trạch: "Ngủ dậy mới nói cho em nghe."

"Em bị tiền làm ô uế tâm hồn rồi," Bạch Nguyệt Minh cắn góc chăn, "Em đã bị vấy bẩn!"

"Em nói nữa đi, tin tôi vấy bẩn em hoàn toàn luôn không?" Lý Hàn Trạch uy hϊếp.

"Anh, anh muốn làm gì?" Bạch Nguyệt Minh vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Lý Hàn Trạch cười một chút lại gửi cho Bạch Nguyệt Minh thêm một bao lì xì.

Bạch Nguyệt Minh: "..."

....

Sáng sớm hôm sau, Lý Thư vì say rượu mà đầu đau đến sắp nổ tung. Tưởng tượng Lâm Thiếu Ngải đang ở nhà hắn, hắn thật sự muốn nổ chết cho rồi.

Hắn cố gắng chống người dậy lết đi tìm Lý Hàn Trạch, muốn thương lượng một chút xem có thể dọn ra ngoài ở không, để Lâm Thiếu Ngải ở chung với bọn họ đi.

Không được, nếu như vậy thì hắn không thể thường xuyên nhìn Bạch Nguyệt Minh được, phải là Lâm Thiếu Ngải dọn đi mới đúng!

Ba hắn có nhiều phòng như vậy vơ đại một cái cũng đủ cho Lâm Thiếu Ngải ở, không chừng Lâm Thiếu Ngải còn vui vẻ nhận.

Hắn gõ cửa phòng sách của Lý Hàn Trạch, không ai trả lời, hắn dứt khoát đẩy cửa ra, kết quả liền nhìn thấy Bạch Nguyệt Minh đang cầm tay ba hắn dạy người chơi gắp thú!

"Sao trong nhà lại có máy gắp thú vậy!" Lý Thư điên mất. Hắn không muốn cho Bạch Nguyệt Minh biết mình sợ Lâm Thiếu Ngải, chỉ có thể quay về chờ có thời gian lại tìm ba hắn nói chuyện riêng.

Hắn qua loa ăn vài miếng, muốn làm bài tập nghỉ đông để gϊếŧ thời gian, mới vừa lấy bài tập ra liền nghe thấy tiếng cửa phòng mở.

Lâm Thiếu Ngải vừa ngáp vừa đi vào, liếc nhìn Lý Thư, "Tối hôm qua sao không về ngủ?"

"Ai muốn ngủ với cậu, không biết xấu hổ."

Lâm Thiếu Ngải khẽ cười một tiếng, vòng qua phía sau hắn, một bàn tay nhẹ nhàng bắt được hai cổ tay của Lý Thư, ánh mắt dò xuống phía dưới, một cái tay khác lật tập Lý Thư ra, "Ui, tập bài tập cũng bao bìa đen, đẹp ghê."

Lý Thư vừa tức vừa bực, thoát không được, quát cậu, "Biến, đừng quấy rối tôi làm bài."

"Sao thế, em còn chưa làm gì hết mà." Lâm Thiếu Ngải lật bìa sách ra, "Sách này trông sạch thế, chưa dùng bao giờ à? Có muốn em chỉ cách làm đề này cho không?"

"Cậu con mẹ nó có bệnh phải không!" Lý Thư không biết vì tức hay vì nguyên nhân khác, mặt càng ngày càng đỏ, "Làm gì có omega nào giống như cậu!"