Lần thi thứ hai trong tháng, Bạch Nguyệt Minh thi được hạng ba, tuy không được hạng nhất nhưng vẫn bị thầy giáo trừng mắt nhìn vài cái, cả một quá trình cậu cũng không dám hướng đến thầy giáo nhìn lấy một lần.
Lý Thư thấy cậu gục xuống bàn, lại nhìn thoáng qua thầy giáo, thấp giọng hỏi Bạch Nguyệt Minh, "Cậu muốn lấy học bổng kì này à? Thiếu tiền hả?"
"Không có." Bạch Nguyệt Minh mới vừa mở miệng nói một câu đã bị thầy giáo nhắc nhở, cậu nhanh chóng khóa miệng lại.
"Nếu cậu thiếu tiền, mình có thể cho cậu học bổng." Lý Thư vẫn luôn rất thương cảm Bạch Nguyệt Minh, ba hắn so với Bạch Nguyệt Minh lớn hơn mười mấy tuổi, hai người khẳng định không có tiếng nói chung, ba hắn cũng sẽ không biết đau lòng, nhất định chưa cho Bạch Nguyệt Minh tiền tiêu vặt.
Bạch Nguyệt Minh nào dám nói cái gì nữa, ngậm chặt miệng chú ý nghe thầy giảng bài. Lý Thư càng cho rằng ý nghĩ của hắn là đúng, hắn cảm thấy mối quan hệ giữa Bạch Nguyệt Minh với ba mình không thể dài lâu, nếu hắn không từ bỏ thì sớm muộn gì cũng có ngày hắn có thể mang Bạch Nguyệt Minh đi.
Sau khi tan học, Bạch Nguyệt Minh mặc kệ Lý Thư truy hỏi mà chạy đến dưới lầu tìm Lâm Thiếu Ngải.
Lâm Thiếu Ngải so với cậu còn bận rộn hơn, không chỉ làm việc cho hội học sinh mà còn kinh doanh nhỏ, bán chút đồ cũ. Sách của Bạch Nguyệt Minh cũng từ chỗ này mà ra.
Lúc Bạch Nguyệt Minh đến lớp bọn họ, Lâm Thiếu Ngải đang bị một đám người vây quanh, cậu ỷ quan hệ hai người tốt, mạnh mẽ kéo người kia ra ngoài.
"Đi, anh có việc muốn hỏi em." Bạch Nguyệt Minh thì thầm, như là muốn nói chuyện gì rất bất thường.
Lâm Thiếu Ngải bị cậu kéo đến bồn hoa phía sau khu dạy học, "Cái cậu Thiếu này, anh muốn nói nhỏ cho em nghe chuyện này, mấy cuốn sách em bán sao mà đều vô dụng hết vậy?"
Vóc dáng Lâm Thiếu Ngải so với cậu cao hơn nhiều, lúc Bạch Nguyệt Minh nói chuyện đều phải nhón chân mới có thể đứng đến tai Lâm Thiếu Ngải.
Lâm Thiếu Ngải đẩy đẩy mắt kính, "Anh muốn trả hàng à? Đồ cũ không cho đổi trả."
"Không phải, lúc trước em nói với anh là những quyển sách đó em đều xem qua rồi, vậy anh muốn hỏi em chút, có phải anh hiểu chưa tới không? Sao anh dùng mấy chiêu rồi mà chồng anh vẫn không cùng anh..."
Có những câu ở nhà Bạch Nguyệt Minh nói với Lý Hàn Trạch thì không sao mà nói với người khác thì thấy rất xấu hổ, "Anh muốn hỏi em có biện pháp gì không?"
"Ồ, em hiểu rồi." Lâm Thiếu Ngải moi trong túi ra một cái bình nhỏ, đưa cho Bạch Nguyệt Minh, "Đem cái này bỏ vào ly nước của chồng anh, sau khi hắn uống xong thì nguyện vọng của anh sẽ thành hiện thực."
"Đây là cái gì?" Bạch Nguyệt Minh dùng vẻ mặt đơn thuần nhìn cái bình nhỏ kia, cậu còn chưa đọc qua sách có chứa tình tiết chuốc thuốc nên không hiểu lắm.
Lâm Thiếu Ngải cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười xấu xa, bình thường khi không cười là một mỹ nhân lạnh lùng, lúc cười rộ lên lại mang theo một luồng tà khí.
Mặt cậu vô cùng đẹp, là cái loại đẹp yêu diễm, cũng không giống những omega nhu nhược, hơn nữa còn cao một mét chín, lúc nào cũng bị người ta nghĩ là alpha.
"Đến lúc đó anh sẽ biết." Lâm Thiếu Ngải lấy điện thoại ra, "500, khuyến mãi cho anh chút, 300 thôi."
"Đắt dữ vậy." Trong thẻ Bạch Nguyệt Minh có tiền, nhưng cậu vẫn chưa thích ứng được, cảm thấy không chân thực lắm, giống như không phải chính mình, "Hơn nữa anh cũng không biết có dùng hay không, hay là..."
"Không bán thiếu. Không mua thì thôi." Lâm Thiếu Ngải đưa tay ra muốn giựt lại cái bình, phía sau đột nhiên có cái tay vươn tới giật lấy.
Vừa rồi Lý Thư vẫn luôn đoán tới đoán lui vì sao Bạch Nguyệt Minh lại thiếu tiền nên theo đến đây, hóa ra là muốn mua đồ của Lâm Thiếu Ngải. Thường ngày người hắn coi thường nhất là Lâm Thiếu Ngải, nhìn thấy mặt Lâm Thiếu Ngải hắn liền thấy phiền, "Cậu lại bán lung tung cái gì đó, coi chừng tôi báo với thầy hiệu trưởng xử cậu."
"Tôi thách anh đấy, tôi thì không sao, cơ mà Bạch Nguyệt Minh cũng có phần, lúc trước tôi có nhờ anh ấy giúp bán mấy món đồ."
Lâm Thiếu Ngải đứng lên, hắn so với Lý Thư còn muốn cao hơn nửa cái đầu, lúc nhìn chằm chằm vào Lý Thư làm cho người ta cảm thấy bị áp bách. Lý Thư cau mày bước về phía trước một bước, chóp mũi thiếu chút nữa đυ.ng vào chóp mũi Lâm Thiếu Ngải.
"Cậu lại muốn đánh nhau chứ gì?"
Lâm Thiếu Ngải cười, "Thủ hạ bại tướng còn dám tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ?"
Cái tên Lý Thư này mặt mũi cũng không tệ, Lâm Thiếu Ngải làm hắn mất mặt trước người hắn thích, chẳng mấy chốc Lý Thư nổi đóa, giương một đấm tới Lâm Thiếu Ngải.
Hắn ra quyền rất nhanh, người bình thường sẽ trốn không thoát nhưng Lâm Thiếu Ngải lại không phải người thường. Chẳng những né được mà còn nhẹ nhàng đánh trả lại Lý Thư một đấm, đúng ngay chỗ lần trước, mặt tím lại một cục.
Bạch Nguyệt Minh không ngờ hai người sẽ đánh nhau, ngây người, chờ cậu phản ứng lại thì Lâm Thiếu Ngải đã cố định cánh tay Lý Thư, ấn mặt hắn lên bồn hoa.
"Hai người đừng đánh nữa." Bạch Nguyệt Minh đi tới khuyên can, bị Lâm Thiếu Ngải trừng mắt một cái, sợ tới mức run lẩy bẩy, cậu giữ chặt cánh tay Lâm Thiếu Ngải, "Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau mà."
"Em cũng chả muốn đánh, là anh ta mỗi lần nhìn thấy em là phóng tới." Lâm Thiếu Ngải cười cười xoa mặt Lý Thư, "Chẳng lẽ bị tin tức tố của tôi hấp dẫn à? Thích tôi rồi?"
Mặt Lý Thư đỏ rực trừng mắt với Lâm Thiếu Ngải, "Cậu bớt nói hươu nói vượn đi, cậu nhìn lại mình xem có giống omega không, sau này gả chồng coi chừng bị chồng ghét bỏ."
"Không chừng anh ta thích tôi như thế này đấy." Lâm Thiếu Ngải tăng lực tay, nhéo cánh tay Lý Thư thật mạnh, nhưng Lý Thư thà chết cắn răng, một tiếng đau cũng chưa kêu.
Bạch Nguyệt Minh nhìn thôi đã thấy đau, "Sắp vào học rồi, nhanh về đi."
"Cậu không cần cầu xin cái tên quỷ..."
Bạch Nguyệt Minh vội vàng che lại miệng Lý Thư, "Bớt lộn xộn dùm cái."
Lý Thư mạnh miệng, Lâm Thiếu Ngải lại không chịu tha cho hắn, cuối cùng Bạch Nguyệt Minh xin xỏ cả buổi, mua ba cái bình thuốc kia Lâm Thiếu Ngải mới chịu buông Lý Thư ra.
Bạch Nguyệt Minh nhìn ba cái bình trong tay, thở dài nói, "Không biết có hữu dụng không nữa, đứa con trai như cậu thật làm tức chết bố rồi."
Lý Thư nghe cậu tự xưng là ba, tức lên máu não, nghiến răng bỏ đi.
Buổi tối, Bạch Nguyệt Minh về đến nhà liền đi tìm Lý Hàn Trạch, "Ông xã, anh xem hôm nay em mua được cái gì nè."
Lý Hàn Trạch thấy cậu thẳng thắn tới tìm mình, cho rằng Bạch Nguyệt Minh thi được hạng nhất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lần trước tuy rằng hắn không có đồng ý yêu cầu của Bạch Nguyệt Minh, nhưng với tính tình của cậu thì khẳng định sẽ mặt dày một mực đòi làm với hắn.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng chặn lại Bạch Nguyệt Minh đang đứng ở cửa phòng sách, "Em thi được hạng mấy?"
"Hạng ba." Bạch Nguyệt Minh nắm tay Lý Hàn Trạch lắc lư, "Ông xã, mình làm đi."
Tuy rằng hạng ba đã tốt lắm rồi, nhưng Lý Hàn Trạch không dám khen cậu, sợ cậu sẽ kiêu ngạo, "Lần trước đã hứa với tôi thi được hạng nhất, kết quả chưa đạt còn không biết xấu hổ tới tìm tôi đòi làm?"
"Còn không phải tại anh à, lúc trước mỗi ngày em đều làm mười mấy phần bài tập, giờ chỉ có một phần, thành tích dĩ nhiên không tốt như trước rồi."
Bạch Nguyệt Minh vẻ mặt thần bí lấy ra cái bình thuốc từ trong túi, "Em mua ở chỗ bạn học á, người đó nói sau khi anh uống là có thể làm với em rồi."
Lý Hàn Trạch cau mày lấy cái bình lại nhìn, trên mặt viết một đống chữ dày đặc, mắt không tốt sẽ không đọc được, chỉ có thể mơ hồ thấy mấy chữ, "Tráng dương? Tăng cường thể lực? Một lần hai giờ không còn là giấc mơ?"
"Sau này không được phép đem mấy thứ lung tung bậy bạ về nhà, càng không được mua, nghe chưa?" Lý Hàn Trạch cầm cái bình nhỏ đi vào nhà vệ sinh đổ xuống bồn cầu.
Hắn vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng đã thủ tiêu công cụ gây án, kết quả vừa quay đầu đã thấy trong tay Bạch Nguyệt Minh còn một lọ.
Bạch Nguyệt Minh không thấy chữ trên mặt bình, vốn đang nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Lý Hàn Trạch phản ứng như vậy, hơi hơi tin.
"Nếu anh không uống, em uống chắc cũng như nhau nhỉ."
Nói xong liền ngửa đầu uống, lúc Lý Hàn Trạch giật lại được cái bình thì đã không còn một giọt.
-------
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Thiếu Ngải với Lý Thư chính là một cp.
Lý Thư: "???"
Mỹ nhân công.
Lý Thư: "Tôi con mẹ nó đàn ông như vậy! Chỗ nào "mỹ"??
Cháu Thư với cháu Ngải làm tôi hoang mang ghê...