Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 22

Giải Trí Hoàng Quan thành lập hơn hai mươi năm, trong hai mươi năm đó không biết đã tạo ra bao nhiêu ảnh hậu, ảnh đế, và tiểu thịt tươi bạo hồng.

Dưới trướng không thiếu nhân tài, trên đầu không thiếu nhân mạch.

Lý lịch ngạo nghễ và đầy kiêu hãnh thế này cũng khiến Hoàng Quan chiếm một khoảnh ở khu trung tâm thương mại sầm uất nhất đất nước.

Hai người lái xe rời khỏi Hoàng Quan, đại khái qua một tiếng rưỡi mới tới "công ty TNHH Giải Trí Hân Văn".

Vưu Hạo Vũ xuống xe, cách mấy chục mét là một tòa lầu thấp bé, cơ sở vật chất và các vật trang trí bày bố thô sơ, Vưu Hạo Vũ gần như nghĩ mình đã đến nhầm địa chỉ.

So sánh với giải trí Hoàng Quan tráng lệ huy hoàng, thì nơi này giống như một cái công xưởng nhỏ, ngay cả cái biển đề tên công ty cũng đang nhảy múa trong gió rồi kìa.

Vưu Hạo Vũ còn tưởng là người kia, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng công ty thê thảm thế này, ngay lập tức sút bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Luật sư Phương đi vài bước đằng trước, thấy người không đi theo mới hỏi: "Cậu Vưu?"

Khi biết mình hiểu lầm, Vưu Hạo Vũ gần như muốn bỏ của chạy lấy người.

Nếu bây giờ có mấy người đàn ông cao to bước ra từ cái công ty nhìn như phá sản này uy hϊếp mình ký hợp đồng thì cũng không có gì lạ.

Luật sư Phương nhìn thấy sự do dự ở cậu, "Thời đại này là xã hội pháp trị, không có chuyện ép mua ép bán đâu.

Cấp trên của tôi đang đợi cậu."

Dù sao cũng là mình yêu cầu tới đây.

Vưu Hạo Vũ đuổi theo chân của luật sư Phương, "Công ty nghèo như thế này có thể giúp tôi trả tiền thật à?"

"Có thể trước đây là vậy." Luật sư Phương nói: "Công ty thành lập một năm, trên mọi phương diện đều có thiếu sót.

Nếu không phải may mắn có cổ đông mới tới đầu tư, thì giờ đã đóng cửa rồi."

Vưu Hạo Vũ dừng bước.

Thấy nguy hiểm thì chuẩn bị chạy.

Nói qua quít mấy câu, hai người đã đi đến cửa.

So với bên ngoài, trang trí bên trong coi được hơn chút, màu sắc chủ đạo là tông lạnh, trên sàn lót thảm rất dày.

Không có quầy tiếp tân, cả cái công ty yên tĩnh đến kỳ lạ.

Luật sư Phương quen cửa quen nẻo, trực tiếp dẫn người đi vào trong.

Cuối cùng đến trước một căn phòng thì dừng lại trước cửa, gõ nhẹ vài cái, "Tổng tài, cậu Vưu đến rồi."

Không lâu sau cửa được mở ra, mở cửa là một người phụ nữ mang kính.

Vưu Hạo Vũ thấy người này khá quen.

Nhìn vào trong thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tịch nhìn còn quen hơn.

Bây giờ đã gần 5 giờ chiều, sắc trời nhuộm hồng, nhìn có hơi u ám, ánh chiều tà xuyên qua lớp cửa kính nhảy nhót trên chiếc mũi cao thẳng của người đàn ông.

Vưu Hạo Vũ như đã biết từ trước, nhưng khi thấy người thì lại không tin lắm: "…… Tại sao?"

Đỗ Hữu đứng lên, "Tôi nói rồi, tôi muốn xem cậu diễn."

"Công ty này là lúc trước Đỗ tổng thu mua." Trợ lý Tiêu đẩy mắt kính, "Công ty nhỏ, cơ cấu nhân viên cũng đơn giản."

Bởi vì làm ăn không đoan chính, việc thu mua Giải Trí Hân Văn cũng không tốn quá nhiều tiền.

Tuy rằng đối với người thường đó đã là con số trên trời, đối với tập đoàn Đỗ thị chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng lá.

Mà so với việc phải mở một công ty mới thì thu mua một công ty nhỏ đang hoạt động vẫn nhanh hơn.

Đương nhiên, chuyện đó cũng không quan trọng.

Tuy rằng trợ lý Tiêu bên ngoài rất bình tĩnh, trong lòng cứ như đang vật lộn với gió khơi.

Tại sao phải thu mua công ty? Tại sao có thể không cần hồi đáp mà trả tiền vi phạm hợp đồng?

Còn không phải là coi tiền như rác vì muốn thấy nụ cười của người đẹp sao.

Bây giờ không cần biết người đó là ai.

Chỉ cần tổng tài muốn, cô có thể cùng một lúc chân đạp nhiều thuyền.

Trái tim nhỏ bé này giờ đã mạnh mẽ hơn rồi 〒▽〒

Thật lâu sau đó Vưu Hạo Vũ cũng không trả lời.

Cậu không thể hiểu, sao anh ta có thể mua một công ty vì cái lý do này được?

Đỗ Hữu nói: "Nhưng mà tôi nghe luật sư nói, cậu không muốn ký hợp đồng phải không?"

Vưu Hạo Vũ tính nói nhưng thôi.

Không biết tại sao, cậu không thể quăng một câu dứt khoát như đã làm với luật sư Phương vào Đỗ Hữu được.

Cuối cùng, ánh mắt cậu nhìn thẳng anh, "Tôi không ký hợp đồng, anh còn tính giúp tôi trả tiền.

Lý do?"

"Tôi không muốn lấy chuyện này ra uy hϊếp cậu.

Nhưng mà, cậu có thể tiếp tục đi diễn, đó không phải là tốt nhất sao?" Đỗ Hữu dừng một chút, "Huống chi, tôi cũng có việc cần cậu giúp."

"Có việc cần tôi giúp?"

"Cậu còn nhớ lời tối hôm đó tôi nói không —— không nên qua lại với Tiêu Điền Điền.

Nếu về sau cậu kiềm chế không được, cũng xin hãy nhớ đến tôi đã từng giúp cậu, giữ lời hứa với tôi."

Tiêu Điền Điền? Lại là Tiêu Điền Điền.

Cái đéo gì cũng Tiêu Điền Điền!?

Trong lòng Vưu Hạo Vũ trào lên một loại cảm xúc xa lạ, cảm thấy hơi bực bội.

Đêm đó, cậu chỉ cảm thấy Đỗ Hữu ăn nói bậy bạ.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, có thể anh ta xem mình là tình địch, cho nên cố ý bịa ra một câu chuyện để mình tránh xa người tên Tiêu Điền Điền.

Bí ẩn được giải đáp, nhưng Vưu Hạo Vũ lại cảm thấy không vui.

Đỗ Hữu thấy cậu không trả lời, lại hỏi: "Luật sư nói cậu muốn gặp tôi.

Có chuyện gì?"

Vưu Hạo Vũ lấy lại tinh thần, nhìn người đối diện.

"Tôi đồng ý."

Tự nhiên Vưu Hạo Vũ nói câu không đầu không đuôi, khiến Đỗ Hữu còn chưa load kịp.

Vưu Hạo Vũ nói lại lần nữa: "Tôi đồng ý ký hợp đồng với bên anh."

Mắt Đỗ Hữu hơi sáng lên, "Thật không?"

Vưu Hạo Vũ "Ừ" một tiếng, duỗi tay sờ chóp mũi.

"Nhưng mà anh cũng nên chuẩn bị tâm lý đi." Cậu quay đầu đi, "Dù trí nhớ của dân mạng khá thấp, tôi hiện tại không còn fan, còn cõng nợ, tiếng xấu đồn xa, có thể sẽ không mang đến lợi ích gì cho anh được."

Đỗ Hữu liếc nhìn luật sư Phương một cái.

Luật sư Phương hiểu ý, nói tiếp: "Không cần lo lắng, bên kia chúng tôi cũng đã nộp chứng cứ, chuẩn bị tốt hết rồi."

Bởi vì những người đuổi theo xe ngày ấy trong nhà cũng có tiền, lại còn trẻ.

Cho nên tuy rằng bị cảnh sát bắt đi, cũng không ghi vào hồ sơ.

Nhưng tập đoàn Đỗ Thị tạo áp lực từ phía trên, ba mẹ của các cô gái đó cũng chịu thỏa hiệp, đồng ý để con mình đứng ra làm chứng.

Còn về phần cô gái quay trộm, video cũng bị bắt giao ra.

Chỉ cần thả ra video chưa qua chỉnh sửa cắt ghép, ai thị ai phi đều rõ ràng.

Vưu Hạo Vũ kinh ngạc nhướng mày.

Quả thật không nghĩ Đỗ Hữu hành động nhanh như vậy, còn giúp cậu dọn một con đường bằng phẳng.

Trợ lý Tiêu đẩy mắt kính, "Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất."

Lần này có người đứng ở sau màn mua hot search, người đó cũng thuê thêm rất nhiều thủy quân đi làm loạn.

Cho dù cái công ty nhỏ bé này của bọn họ đứng ra thanh minh, cộng thêm video chứng cứ cũng không thể chịu đước sức mạnh của đông đảo quần chúng đang điên cuồng được.

Đó chính là sức nặng của lưu lượng.

Đại chiến cuối cùng là dựa vào tiền trong túi ai nhiều người đó thắng.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Hiện tại cần phải chờ thời cơ thích hợp.

Chờ Vưu Hạo Vũ thăng tiến trên con đường diễn viên, trong tay lại có tác phẩm của chính mình.

Khiến cho bốn phía thảo luận, cuối cùng tung ra video chứng cứ, đồng thời đăng đàn thanh minh.

Một bước xoay người.

"Chúng tôi chỉ có thể làm tới đó." Đỗ Hữu nhìn Vưu Hạo Vũ, "Đây cũng là cơ hội cho cậu chuyển mình.

Một bước cuối cùng này còn phải dựa vào chính cậu, cậu làm được không?"

"……"

Vưu Hạo Vũ không lập tức trả lời.

Người này cho cậu cơ hội.

Lúc cậu bị mọi người xung quanh vứt bỏ, chính anh duỗi tay kéo cậu ra khỏi vũng bùn này.

Rồi mạnh mẽ dứt khoát đặt chân cậu lên con đường cậu muốn đi, tiếp tục thực hiện ước mơ cậu từng từ bỏ.

Tầm mắt Vưu Hạo Vũ dừng lại ở ráng chiều đỏ rực bên khung cửa sổ.

Ánh sáng không chói mắt, nhưng không hiểu tại sao, cậu lại bất giác nhắm mắt lại.

Sau đó, cậu mở mắt ra, đi về phía trước.

Đứng yên trước bàn làm việc, cặp mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm đôi mắt Đỗ Hữu.

"Đương nhiên, anh nghĩ tôi là ai."

Đây chính là giọng điệu kiêu ngạo làm người khác an tâm.

Đỗ Hữu mặt mày cong cong, "Tôi rất mong chờ."

Lúc nói những lời này, giống như băng tuyết bị hòa tan, sắc mặt cứng ngắc nhu hòa đi mấy phần.

Con ngươi anh luôn ánh lên vẻ sắc lạnh, giờ đây dưới sắc hồng nơi hoàng hôn lại dịu đàng đến lạ.

Trên thực tế Đỗ Hữu cũng không lo lắng nhiều.

Rốt cuộc nguyên thân trước kia của Vưu Hạo Vũ là ảnh đế, mà khi còn nhỏ quay chụp bộ điện ảnh kia, cũng đủ để chứng minh đối phương ở thế giới này không bị lụt nghề, kỹ thuật diễn còn tốt chán.

Vưu Hạo Vũ hơi giật mình, theo bản năng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy Đỗ Hữu cười, tim bỗng dưng bị lỡ một nhịp, đúng là kỳ quái.

Luật sư Phương chen vào nói: "Hình như đây là lần đầu tôi thấy tổng tài cười nha."

"Phải không?" Đỗ Hữu ôm ngực tự hỏi, "Tôi cười suốt mà."

Trợ lý Tiêu: Không không không, tổng tài anh hình như có vấn đề về việc quản lý cơ mặt rồi.

Cô theo Đỗ tổng rất lâu, biết đối phương thật ra rất ôn nhu.

Nhưng lần đầu tiên người mới vào công ty, trong cuộc họp gặp được Đỗ tổng, đều sẽ bị cái mặt lạnh như tiền kia dọa run lẩy bẩy.

Luật sư Phương rất có hứng thú, "Vậy chuyện gì có thể làm anh cười vậy, tôi sẽ học tập theo."

Trợ lý Tiêu kinh hoàng quay đầu: Tại sao còn muốn học theo? Người này bị điên rồi.

Cô nhìn khuôn mặt của luật sư Phương.

Cái nhan sắc này hơn người khác thật đấy, nhưng vẫn còn kém vườn hoa của Đỗ tổng nhiều lắm.

Trợ lý Tiêu: Không được, không được.

Mình nghĩ gì thế này.

Đỗ Hữu trầm giọng nói: "Là lúc xem anime."

"Hả?" Nụ cười của Luật sư Phương cứng đờ.

"Có một bộ anime tên là《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa 》, cốt truyện rất hài hước." Đỗ Hữu đề cử, "Tôi mới mua trọn bộ DVD, có thể cho anh mượn."

"Không, tôi……"

"Đừng ngại."

Đây không phải ngại với anh.

Là một luật sư được giáo dục về đạo đức và cung cách, luật sư Phương đành nói: "Vậy, cảm ơn Đỗ tổng."

Lúc trước Vưu Hạo Vũ có thấy Đỗ Hữu xem anime rồi nên giờ cũng không quá kinh ngạc.

Nhưng mà bộ anime kia tên gì nhỉ?À, là《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa 》?

Cậu giương mắt nhìn về phía Đỗ Hữu, như đang suy nghĩ.

Vậy thì…… Có thể lấy nghiên cứu một chút..