Thấy nhiều ít?
Theo lý thuyết, ngoại trừ các nhân vật trong cốt truyện thì sẽ không có bất cứ nhân vật qua đường nào có thể nhìn thấy hoặc xen ngang, tại sao lại bị người thấy?
"Nhưng mà, vẫn cảm ơn lời khuyên của anh." Vưu Hạo Vũ mang khẩu trang lên, "Sau này cũng sẽ không gặp nhau, cứ vậy đi."
Nói xong, thanh niên đè vành nón xuống, bóng người khuất trong làn mưa.
Đỗ Hữu nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa, đã xác định được một điều.
Cậu ta không mang dù.
"Anh giúp thằng nhóc đó làm gì?" Hệ thống thấy bốn bề vắng lặng, nhịn không được nói: "Ký chủ, sau này không xen vào việc người khác được không? Thằng nhóc đó còn không cảm ơn anh thì cũng thôi đi, còn làm kiêu."
Đỗ Hữu không nhìn nữa, lội vào cơn mưa nặng hạt.
Hạt mưa nương theo vải dù trượt xuống đất.
"Cậu không hiểu sao."
Hệ thống nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Đỗ Hữu, nuốt ngụm nước miếng: "Hiểu cái gì?"
"Cậu ta là người phát ngôn của nhãn hiệu.
Chuyện tối nay bị lộ ra, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh chúng ta."
Nhà xe cách không xa.
Đỗ Hữu nhấn khóa xe, mở cửa ngồi vào, "Cho nên tôi mới là tổng tài bá đạo.
Còn cậu, chỉ là hệ thống."
Cảm xúc của hệ thống hỗn độn trong gió.
Tuy rằng ký chủ đầy người cao thâm, nhưng chẳng lẽ anh đã quên công ty này có thể phát triển như bây giờ là do nó ở trong tiểu thuyết sao.
Dù như thế nào, chuyện này với Đỗ Hữu chỉ là bước nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống.
Hiện tại, quan trọng nhất là giải quyết nguy cơ "hợp thành một thể".
Vì thế, tinh thần và sức lực đều đặt trên người Thẩm Thần.
Mà ngay ngày hôm sau, anh liền nghênh đón Thẩm Thần đến chào hỏi.
Thật ra hôm nay hai bên cũng không có việc gì phải làm.
Hôm qua mới mở dự án, hôm nay chủ người ta tìm đến tận cửa, không khỏi khiến nhân viên trong công ty luống cuống tay chân.
Phòng họp.
Người của Thẩm Thần và hắn ngồi ở hàng bên kia, Đỗ Hữu và các nhân viên trong cao tầng công ty ngồi ở hàng đối diện.
Nhân viên mới của công ty vào đưa trà, khi đi ra tay không kìm được run bần bật, thầm nghĩ, không khí giương cung bạt kiếm kiểu này không phải chỉ có trên TV thôi sao.
Thay Thẩm Thần lên tiếng là một ông chú trung niên bụng phệ hói đầu.
Lúc ông nói chuyện giọng còn hơi run, nói xong một câu, quay nhìn sắc mặt của ông chủ nhà mình một lần, giống như không tin tưởng vào câu nói của chính mình, "Bên chúng tôi quyết định ngừng hẳn việc hợp tác với quý công ty."
Cao tầng trong công ty hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Đỗ Hữu, muốn biết suy nghĩ ông chủ nhà mình.
Cũng do chuyện này quá đột ngột.
Ngày hôm qua còn anh tốt tôi tốt chúng ta đều tốt, hôm nay lại nói không hợp tác nữa, lý do thì ba phải sao cũng được, thật sự làm người ta khó tiếp thu.
Đỗ Hữu biết nguyên nhân.
Hẳn là bởi vì ngày hôm qua mình tranh Tiêu Điền Điền, chọc giận Thẩm Thần, cho nên mới sáng sớm đã tìm tới tận cửa tính sổ.
Mà hợp tác không thành công thì làm gì nữa nhỉ?
Đỗ Hữu nghĩ.
Không biết.
Con đường lập nghiệp như trải đầy hoa hồng, các đối tác luôn giống như muốn nhét tiền vào tay anh.
Hệ thống nói đây là sức mạnh của "tổng tài bá đạo".
Lần này không có tác dụng, chắc là do đối phương và anh giống nhau, cùng kiểu "tổng tài bá đạo".
Lần hợp tác này vốn còn ở giai đoạn trao đổi, cho dù một bên đổi ý, cũng không có thêm khoản bồi thường nào.
Thẩm Thần thấy Đỗ Hữu không nói lời nào, cười lạnh: "Nếu Đỗ tổng không có chuyện gì khác, thì cứ như vậy đi."
Hắn đứng lên.
Đứng lên theo Thẩm Thần còn có đám người thuộc cao tầng trong công ty và trợ lý, bọn họ đi ra phía cửa.
Đỗ Hữu cũng đứng lên, lại cảm giác nhiều ánh mắt nóng cháy đang tụ lên người mình.
Anh cúi đầu nhìn, mới phát hiện các cấp dưới đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một hạng mục đã chuẩn bị rất lâu.
Tuy nói có thể đi tìm bên đối tác khác, nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ giảm.
Bọn họ muốn hoàn thành tác phẩm của mình.
Đỗ Hữu than một hơi, ra hiệu bằng ánh mắt cho trợ lý Tiêu.
Trợ lý Tiêu lập tức hiểu ý, đuổi theo Thẩm Thần nói: "Thẩm tổng, cũng đã gần trưa rồi.
Nếu tiện thì chúng ta cùng ăn đi."
Thẩm Thần liếc cô một cái, không trả lời.
Trợ lý của Thẩm Thần chen lại đây, cười nói: "Đúng là không tiện rồi, Thẩm tổng trưa nay đã có hẹn trước.
Lần sau sẽ, nhất định."
Hai người cô tới tôi đi, binh tới tướng chặn, giặc tới thì đánh, nước dâng thì thềm nâng.
Trợ lý Tiêu là người thạo nghề, cũng không thể tìm ra khe hở, bất đắc dĩ quay đầu lại liếc mắt ra hiệu cho cấp trên nhà mình.
Đỗ Hữu suy nghĩ, lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Điện thoại Thẩm Thần vang lên tik một cái, cầm lên thì thấy: 【 hai chúng ta nói chuyện chút đi, về Tiêu Điền Điền.
】
Thẩm Thần dừng bước, quay lại nhìn Đỗ Hữu.
Mặt đối phương không cảm xúc, không nhìn ra được gì.
Thẩm Thần không cảm thấy có gì cần phải nói.
Mọi chuyện đã rõ ràng, thằng nhóc này nhất định có một chân với Tiêu Điền Điền.
Nếu là công ty nhỏ, một câu của mình có thể làm đối phương phá sản, cũng không dám cạnh tranh với mình.
Nhưng Đỗ Hữu không phải, tuy rằng thời gian tiến vào nghành này rất ngắn, cũng đã đâm sâu bén rễ.
Tùy tiện ra tay tuy có thể phá đỗ được đối phương, nhưng bên mình cũng sẽ hao tài tổn khí rất lớn.
Lúc này điện thoại lại vang lên lần nữa.
【 Tiêu Điền Điền không đơn giản như anh nghĩ.
】
Ánh mắt Thẩm Thần tối đen.
Lúc này thang máy đã đến nơi.
Trợ lý ấn nút, chờ cấp trên đi vào.
Lại nghe hắn nói: "Mọi người đi xuống về trước, Tiểu Đổng xuống chờ tôi."
Trợ lý Đổng hơi sửng sốt.
Nhìn dáng vẻ này, Thẩm tổng hình như còn muốn ở lại làm gì.
Nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, nói: "Dạ." liền cùng nhóm cao tầng đi vào thang máy.
Tại văn phòng Đỗ Hữu.
Trợ lý Tiêu bưng trà cho hai người, cẩn thận quan sát sắc mặt cả hai.
Cảm thấy không khí như đông lại, khiến người ta hít thở không thông.
Dù không biết tại sao Thẩm tổng đổi ý, chịu ngồi nói chuyện.
Hiện tại cũng chỉ có thể mong cấp trên có thể thuyết phục Thẩm tổng, thúc đẩy lần hợp tác này.
Đưa trà xong, cô đóng cửa rời đi.
Vừa đi ra, liền thấy các đồng nghiệp đang dính lên cửa, mày cô nhíu lại, "Làm gì đây?"
"Chị à, tình huống bên trong thế nào vậy?" Một đồng nghiệp nam trẻ tuổi hỏi, "Đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp bên khó hợp tác tới vậy ha."
"Nói cái gì vậy, nhanh đi làm việc đi, công việc còn chưa xong kia kìa."
Trợ lý Tiêu kéo các đồng nghiệp ra chỗ khác, quay đầu lại nhìn cửa phòng, thở dài một hơi.
Với nhiều năm kinh nghiệm đoán ý của cô, tổng tài bên kia có vẻ rất bất mãn với cấp trên nhà mình.
Tuy lúc uống trà không nói một lời, nhưng nhìn ánh mắt kia giống như muốn xông lên gϊếŧ người.
Đỗ tổng bình thường thì làm mặt lạnh, nhưng theo chân đối phương một năm, tất nhiên biết anh là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Ít nhất cô còn chưa thấy tổng tài tức giận bao giờ.
Đỗ tổng rốt cuộc là làm chuyện gì mới khiến đối phương tức giận như vậy?
Trong văn phòng, trà nóng bóc khói trắng.
Đỗ Hữu cầm chén trà như đang suy nghĩ.
Thẩm Thần bắt chéo hai chân, "Có cái gì thì mau nói đi."
"Ừm, tôi đang nghĩ, uống trà hình như không quá phù hợp với thân phận của tổng tài.
Muốn uống rượu vang đỏ không?"
Thẩm Thần nheo mắt, "Cái gì?"
Hệ thống cũng không hiểu tại sao: 【 ký chủ, anh gọi tình địch lại đây làm gì.
Tiêu Điền Điền cũng không ở, anh tiếp xúc với hắn cũng không có ý nghĩa.
】
Đỗ Hữu: "Uống không?"
Thẩm Thần nhíu mày, "Uống hay không uống cái gì, cậu kêu tôi lại đây chỉ để uống rượu?"
Thì ra là thế.
Đỗ Hữu đã tiếp thu được kiến thức mới, trong lòng không khỏi than một tiếng.
Tổng tài bá đạo chân chính không cần rượu để thể hiện bản lĩnh.
Cho dù là uống trà, cũng có thể uống ra khí chất bá tổng.
Anh đúng là quá ngây thơ mà.
Đỗ Hữu buông chén trà, "Tôi tìm anh tới là để xác nhận một điều, đột nhiên hủy bỏ hợp tác là vì Tiêu Điền Điền phải không?"
Thẩm Thần không nói đúng cũng không nói sai.
Đỗ Hữu tiếp tục nói: "Nếu đúng như vậy thì không cần đâu.
Tôi không có chút hứng thú nào với Tiêu Điền Điền."
Thẩm Thần im lặng một lát, mở miệng: "Đỗ tổng, cậu cảm thấy tôi ngu lắm sao."
?
"Chuyện đêm qua cậu quên rồi? Thật sự không có hứng thú?" Thẩm Thần nhếch miệng, nhưng không mang ý cười, "Ai tin?"
"Chuyện tối hôm qua...!" Vẻ mặt Đỗ Hữu trầm trọng, "Tôi hy vọng anh có thể làm như không xảy ra chuyện gì, đó là việc ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn? Cậu đừng nói với tôi là có người bắt cậu làm như vậy nha."
"Cũng có thể coi là vậy."
Thẩm Thần hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không tin tưởng.
Đúng lúc này cửa văn phòng chậm rãi mở ra.
Hai người đồng thời nhìn qua, nhưng không thấy ai cả.
Hình như lúc đầu cửa phòng cũng khép hờ như vậy, nhưng mà không sao.
Đỗ Hữu đứng dậy đi đóng cửa cho kỹ, rồi mới quay lại ngồi.
"Có thể rất khó tin.
Nhưng tôi đề nghị anh có thể rời xa Tiêu điền Điền, cứ tiếp tục cùng cậu ta dây dưa, anh sẽ..." Anh dừng một chút.
Cái này nên nói thế nào? Cùng tôi hợp thành một thể?
Bởi vì trải qua việc xuyên tới, hơn nữa anh còn có hệ thống cho nên mới tin được.
Nhưng người bình thường bỗng nhiên nghe lời này, có phải sẽ nghĩ anh nói năng lung tung không?
Ngẩng đầu, thấy Thẩm Thần nhìn mình chằm chằm, giống như đang đợi câu tiếp theo.
Đỗ Hữu nói giảm nói tránh: "....!Anh sẽ ngủm."
Nghe vậy Thẩm Thần đực mặt ra vài giây, sau đó khinh thường cười.
"Cậu đây là đang uy hϊếp tôi? Hay là cậu muốn nói tôi sẽ bị bệnh tương tư, yêu người nhưng người không yêu mình nên sầu đời mà chết? "
Không, anh không hề nói như vậy.
"Cậu lo nhiều rồi.
Còn nữa, tôi cho cậu biết...!" Thân mình Thẩm Thần tiến lại gần, gằn từng chữ nói: "Tiêu Điền Điền, người này tôi muốn."
Sau đó liền đứng lên, "Nếu cậu tới hạ chiến thư, vậy thì tôi nhận lời.
Từ nay về sau, bất kể là tình trường hay thương trường, cậu đều là đối thủ của tôi."
Thẩm Thần đẩy cửa rời đi.
Đỗ Hữu: "..."
Hệ thộng lệ rơi đầy mặt: "Ký chủ, tui còn tưởng anh tìm tình địch làm gì, không nghĩ tới là đi quăng chiến thư.
Tui còn chưa nói anh làm, anh còn chủ động khơi màu trận chiến, hu hu hu người ta thật sự rất cảm động đó."
Đỗ Hữu: "Im đi."
Trong chốc lát, cửa văn phòng bị gõ hai tiếng.
Trợ lý Tiêu cẩn thận ló đầu vào, "Đỗ tổng, Thẩm tổng đã đi rồi."
Đỗ Hữu gật đầu, ý là mình đã biết.
"Còn có……" Trợ lý Tiêu đi tới, muốn nói lại thôi.
Đỗ Hữu: "Làm sao vậy?"
Trợ lý Tiêu giống như đã hạ quyết tâm, "Chuyện này, người như tôi đáng lẽ không nên xen mồm vào.
Nhưng hai người đều là người rất ưu tú, cho dù Đỗ tổng đã làm sai chuyện gì, chỉ cần dũng cảm gánh vác, tôi tin tưởng Thẩm tổng nhất định sẽ thông cảm cho anh."
Đỗ Hữu không hiểu cô đang nói gì, nên cũng không đáp lại.
"Thật sự xin lỗi." Trợ lý Tiêu nói một câu sau chót: "Là tôi lắm miệng."
Sau đó lặng lẽ khép cửa lại, nhốt Đỗ Hữu đang không hiểu gì bên trong.
Trợ lý Tiêu trở lại chỗ ngồi của mình, nhớ lại những lời mình đáng lẽ không nên nghe nhưng đã lỡ nghe thấy mất rồi.
【 chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, tôi hy vọng anh làm như không xảy ra chuyện gì.
】
【 cậu đừng nói với tôi là có người bắt cậu làm nha.
】
Dù biết phần sau nhất định rất quan trọng, nhưng cô không nghe câu kế tiếp.
Mà nghĩ như thế nào cũng là Đỗ tổng và Thẩm tổng có một đêm tình, nhưng Đỗ tổng vì không muốn chịu trách nhiệm nên mới nói những lời đó sao!
Khó trách hôm nay Thẩm tổng tức giận chạy tới công ty đòi hủy hợp tác.
Trợ lý Tiêu cảm thấy mình đã hiểu được tiền căn hậu quả của mọi chuyện, không khỏi có hơi hoảng hốt.
Tuy rằng cô luôn rạch ròi giữa việc công và việc tư, nhưng biết được chuyện kinh thiên động địa như vậy, cảm thấy không thể chỉ mỗi mình chịu đựng được, muốn nói hết ra ngoài.
Nhưng mà tùy tiện nói ra chuyện này, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng tổng tài.
Bất tri bất giác, cô mở điện thoại lên một diễn đàn, gửi đi một tin nặc danh.
#818: chuyện giữa cấp trên nhà tôi với đối thủ một mất một còn..