Vì Em Mà Tương Tư

Chương 30

Châu Uyển Đồng quay về phòng, đầu óc vẫn còn lâng lâng nhớ về cảm giác lúc nãy. Chỉ một hơi thở mà cũng mang theo sự nam tính đến lạ thường. Cô nghe thoang thoảng mùi thuốc lá, lại có mùi thanh sạch tự nhiên cực kì thu hút. Cô vỗ lên mặt mình vài cái, tự trấn an bản thân, rồi lại vội vã nằm lên giường, trùm chăn kín đầu. Chốc sau, cô lại kéo xuống, để lộ đôi mắt sáng trong veo. Châu Uyển Đồng thật sự không có cách nào ngủ được với những ý nghĩ đang làm loạn trong đầu. Cô hết xoay người qua bên trái lại lật sang phải, hệt như phía dưới giường có một lò than rất nóng vậy.

"Khiêm Dạ Hiên. Khiêm Dạ Hiên."

Cô vô thức gọi tên anh, cười tủm tỉm một mình. Dì Liêu bên cạnh bị làm cho thức giấc, hơi nhíu mày, bảo:

"Uyển Đồng, cháu không định ngủ sao? Đã khuya lắm rồi đấy!"

Cô vội đưa tay lên che miệng, không dám hó hé thêm lời nào. Cô nằm yên tĩnh một lát lại suy nghĩ:

"Bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ? Đang ngủ, đang làm việc, hay lại đang hút thuốc?"

Cô nhắm chặt mắt, cố ngăn mình nghĩ về anh, nhưng càng làm thế, hình ảnh của anh lại càng hiện lên rõ ràng. Châu Uyển Đồng thấy trái tim sắp nhảy dựng lên rồi.

***

Lâm Thành thoáng chốc đã tới mùa đông, thời tiết dạo gần đây lạnh hơn hẳn, lò sưởi trong nhà phải tăng thêm vài độ. Cây cối hay bên đường trụi lơ, bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, đường phố vì thế cũng vắng vẻ hơn, chốc chốc lại thấy vài thanh niên mang áo ấm đủ màu cố bước thật nhanh về nhà. Bầu trời không còn quang đãng như mọi khi nữa, mây đen tạo thành lớp màng mỏng, bao phủ cả mặt trời phía đằng xa.

Buổi sáng, Châu Uyển Đồng phải dậy sớm, tiết trời lạnh lẽo càng khiến cô buồn ngủ hơn. Nhưng biết sao được, công việc là công việc, hơn nữa, cô vừa nhận được tháng lương đầu tiên, phải chăm chỉ hơn một chút. Cô dành một nửa để quyên góp cho cô nhi viện, nửa còn lại thì để dành, đợi sau này đủ sẽ mua sắm vài đồ dùng linh tinh.

Khiêm Dạ Hiên dạo gần đây bận tối mắt tối mũi, hầu như thời gian về nhà ăn tối cũng không có, cho nên số lần cô và anh chạm mặt vì thế mà vơi đi nhiều. Châu Uyển Đồng vẫn cố gắng chờ anh về nhưng không được, lần nào cũng ngủ quên trên sofa, nửa đem thức giấc thấy xung quanh vẫn im ắng, không có hơi người. Nhiều khi cô chạnh lòng, chỉ một chút rồi thôi. Đến lí do ở bên cạnh người ta cũng không có, cô lấy tư cách gì mà tủi thân đây?

Tối nay Khiêm Dạ Hiên về nhà ăn cơm, còn dẫn theo cả Tiêu An. Cậu ta suốt ngày bám theo anh, bảo anh nhất định phải khao mình một bữa để mừng phi vụ thành công vừa rồi. Hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, anh quyết định về nhà ăn uống.

Chiếc xe việt dã màu đỏ của Tiêu An dừng ngay trước cổng đã làm thu hút những người làm trong nhà, ngay cả cô. Châu Uyển Đồng chưa từng thấy chiếc xe nào đẹp và phô trương như thế nên có chút tò mò.

Khiêm Dạ Hiên cùng Tiêu An đi vào trong, lúc đi ngang qua cô, anh còn liếc mắt nhìn một cái, sau đó lạnh nhạt rời đi như không có chuyện gì. Còn cô từ đầu đến cuối vẫn im lặng cúi đầu, cung kính mời Tiêu An đi vào trong. Cậu ta nhanh chóng nhận ra cô, cảm thán một tiếng:

"Ái chà, có phải là cô em lúc trước đây không? Bây giờ nhìn xinh xắn, đáng yêu hơn hẳn đấy chứ?"

Cậu ta vừa nói vừa định đưa tay chạm vào mặt cô. Khiêm Dạ Hiên khựng lại đôi chút, giọng điệu lãnh đạm hỏi:

"Có vào không?"

Tiêu An nghe trong giọng nói của anh có chút hơi lạnh bèn ngước mắt lên nhìn. Khuôn mặt điển trai kia vẫn giữ vẻ xa cách như thế, có điều trong đáy mắt hình như có chút khác lạ. Cậu ta tặc lưỡi, mỉm cười với cô rồi nhanh chân đi vào bên trong. Tối nay Trương Hứa có ở nhà nên tiện thể chào đón Tiêu An:

"Tiêu An đấy à? Mau ngồi đi."

Cậu ta khách sáo bắt tay ông Trương, hỏi thăm vài câu rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

"Dạo này ông cụ Tiêu vẫn khỏe chứ?"

Trương Hứa vừa hỏi vừa cần ly rượu lên, định cụng với cậu. Tiêu An biết ý, bèn làm theo.

"Ông nội rất khỏe, cảm ơn bác Trương đã hỏi thăm."

Dì Liêu và cô cùng dọn món. Mấy món hôm nay đều do đầu bếp làm, cốt là muốn chiêu đãi Tiêu An một bữa đúng nghĩa. Phi vụ vừa rồi cậu ta rút được kha khá kinh nghiệm, làm ăn cũng suông sẻ hơn một chút. Khiêm Dạ Hiên không quan tâm đến thái độ hào hứng của hai người bên cạnh, chỉ bình thản cắt miếng thịt bò vừa chín tới trên đĩa.

Châu Uyển Đồng đứng trong bếp nhìn ra, say mê và chăm chú ngắm anh. Dì Liêu thấy cô cứ nép nép ở tường, bèn tới hỏi:

"Uyển Đồng, con sao thế? Có phải đau bụng không?"

Cô giật mình, vội vàng xoay người lại, xua tay bảo:

"Con không sao, dì đừng lo ạ!"

Nói rồi, cô ngượng ngùng bỏ đi một nước. Khiêm Dạ Hiên loáng thoáng nghe thấy thì nhìn vào bên trong, khóe môi cong lên nhẹ nhàng.

Ăn xong, Tiêu An cùng Khiêm Dạ Hiên ngồi ở bàn uống trà. Cậu ta bàn về những chuyến làm ăn sắp tới, nghe có vẻ nghiêm túc lắm. Anh cũng vui vẻ hợp tác, tiện thể chỉ cho con thỏ ngốc Tiêu An vài chiêu thức làm ăn. Đến cuối cùng, cậu ta lại hỏi:

"Mà này Dạ Hiên, cậu với cô gái kia không phải có tình ý gì đấy chứ?"

Tiêu An vừa nói vừa nhếch mày về phía Châu Uyển Đồng. Cô đang quét dọn hành lang trước mặt, bộ dạng chăm chỉ. Khiêm Dạ Hiên chỉ liếc nhìn qua, hỏi vặn lại:

"Ý cậu là?"

"Ai dà, cậu có phải chậm tiêu không vậy? Ý tôi là nếu như không có cảm tình thì sao lại phải cứu người ta, lại còn mang người ta về nhà mình làm nữa. Khai thật đi, tôi đã nhìn rõ rồi."

Thấy Tiêu An ra vẻ tự đắc, anh từ từ đút tay vào túi, nhếch một bên môi mỉm cười, hệt như đang giễu cợt một đứa trẻ vậy.

"Thiếu chân sai vặt."

Nghe anh buông một câu phũ phàng đến đau lòng, cậu ta liền chưng hửng. Con người này, đúng là một chút lãng mạn cũng không có.