Châu Uyển Đồng sau khi ra khỏi khách sạn thì chạy một mạch về phía trước. Trên người cô không mặc gì ngoài chiếc váy ngủ mỏng manh, gió lùa vào lạnh thấu xương. Cô vừa chạy vừa khóc, giọt nước mắt trong suốt như pha lê, rơi từng giọt trên nền đất. May rằng lúc này đã hơn mười giờ, nếu không sẽ có rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này. Cô không dám về cô nhi viện, chỉ tìm một góc nhỏ nép mình. Khi nãy Châu Uyển Đồng đã tìm được một chỗ phát quần áo từ thiện thì tiện đường ghé vào, chọn chiếc áo dài tay ấm áp và quần jean thoải mái để thay ra.
Mấy ngày trước khi cô còn đang loay hoay tìm việc thì gặp được một người phụ nữ mập mạp, trên người đeo rất nhiều vàng, ngón áp út còn mang một chiếc nhẫn kim cương lớn, tỏa sáng lấp lánh. Bà ta thấy cô còn trẻ, lại xinh đẹp, vóc người tương đối ổn, bèn dụ hoặc, nói rằng chỉ cần ngủ một đêm là sẽ có tiền. Đến lúc đó cô không chỉ trả được cho bọn người kia mà còn có thể sống được nhiều ngày. Thế là Châu Uyển Đồng miễn cưỡng đồng ý. Cô tự nhủ chỉ làm một lần này để giải quyết tình huống quá cấp bách mà thôi, nhất định không có lần sau. Vì cô là “xử nữ” cho nên giá cũng đắt hơn rất nhiều. Thật trùng hợp, người bỏ tiền ra chính là Tiêu An, càng trùng hợp hơn là người cô phải “tiếp” là anh-Khiêm Dạ Hiên.
Châu Uyển Đồng ngủ một đêm ngoài đường. Đến khi tỉnh dậy thì toàn thân tê buốt, cổ mỏi nhừ. Cô nhẹ nhàng xoay người, nhăn mặt khó chịu. Cô lại ôm bụng đói đi khắp nơi xin việc, nhưng mà cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Đơn giản là vì cô không có bằng cấp gì. Cho nên, thứ cô tiếc nuối nhất suốt nhiều năm nay đó chính là không được ăn học tới nơi tới chốn. Châu Uyển Đồng bước từng bước một, lang thang vô định trên con đường dài.
Bất chợt, cô thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đứng trước bảng tin dán giấy gì đó. Đợi khi ông ta rời đi, cô mới bước tới xem. Thì ra là thông báo tìm giúp việc của Trương gia. Yêu cầu không quá cao, chỉ cần chăm chỉ và trung thực là được. Đôi mắt hiền hòa chợt sáng lên, cô lập tức chạy tới địa chỉ vừa nhớ được trên tờ giấy. Vì địa chỉ khá xa nơi đang đứng nên Châu Uyển Đồng đành phải bấm bụng dùng số tiền ít ỏi cuối cùng mà gọi một chiếc xe tới đó.
Đi xe quả thực rất nhanh, chưa tới nửa tiếng đã đến nơi. Châu Uyển Đồng bước xuống, đưa mắt nhìn căn biệt thự rộng lớn và khang trang trước mặt, hai bên lối vào còn có một vườn hoa hồng rực rỡ, hương thơm theo gió mà dạo chơi khắp nơi. Cô hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt phần tay áo dài, từ từ tiến vào trong. Cổng lớn không bị khóa mà chỉ để hờ, hệt như muốn mời gọi cô vậy. Châu Uyển Đồng chỉ đẩy nhẹ cổng, chầm chậm, e dè, lâu lâu lại nhoài người nhìn vào trong.
“Chào cô!”
Tiếng động đằng sau vang lên làm cô giật mình, nhanh chóng đưa hai tay ôm chặt miệng, nếu không đã thét lên mấy tiếng chói tai rồi. Cô quay đầu nhìn, là một bác trai cao tuổi, mái tóc đã bạc gần hết, trên người mặc âu phục đen, trông rất chỉnh tề. Châu Uyển Đồng phục hồi lại nhịp tim của mình, nhỏ giọng đáp lại:
“Cháu chào bác ạ. Cháu thấy thông báo Trương gia đang tìm người giúp việc nên mới vào xin ứng tuyển.”
Người đàn ông kia nhìn cô một lượt, từ tốn nở nụ cười khách sáo, nói:
“Tôi là quản gia ở đây. Phiền cô đi theo tôi.”
Châu Uyển Đồng dạ nhẹ một tiếng , lập tức theo sau quản gia. Ông dẫn cô vào bên trong, giới thiệu một vài nơi cần biết như phòng bếp, nơi để dụng cụ, sân vườn và phòng nghỉ của giúp việc, không quên nhắc nhở những việc cần làm, những việc nên tránh. Ông còn chốt lại một câu làm cô xanh mặt.
“Ông chủ và cậu chủ đều rất nghiêm khắc, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ cũng có thể bị trừng phạt xứng đáng. Còn hình phạt là gì thì tôi không dám tiết lộ, mong cô sẽ biết điều mà lượng trước.”
Châu Uyển Đồng chớp mắt, trong lòng không ngừng run rẩy. Đột nhiên cô lại cảm thấy, xin vào làm giúp việc toàn thời gian ở đây là một quyết định sai lầm. Cô thay bộ đồ đang mặc thành một chiếc váy đen trơn, dài đến đầu gối, phía trước đeo tạp dề màu trắng. Trong nhà này có không ít người giúp việc, chia làm nhiều khu. Cô mới vào nên chỉ có thể loanh quanh ở bếp, những dì lâu năm hơn thì ở đại sảnh, phòng ngủ của Trương Hứa. Riêng Khiêm Dạ Hiên vẫn chưa có người giúp việc riêng, anh không thích ai động vào đồ đạc của mình nên lúc rảnh đều tự mình dọn dẹp. Phòng anh trang trí rất đơn giản, lại ít lui tới cho nên không cần phải lau chùi nhiều.
Châu Uyển Đồng ở cùng phòng với một dì giúp việc đáng tuổi mẹ mình. Căn phòng cũng không tới nỗi tệ, rộng rãi lại thoáng mát nên cô cực kì ưng ý, vẻ mặt vì thế lại càng tươi tắn hơn. Dì Liêu lên tiếng hỏi:
“Cháu ở đâu tới đây vậy? Nhìn có vẻ rất có kinh nghiệm.”
Cô cười buồn, đáp lại:
“Cháu ở cô nhi viện ạ.”
Dì Liêu không biết nên mới hỏi, đương nhiên không cố ý chạm vào nỗi đau của cô. Dì bày ra nét mặt thông cảm lại còn chỉ cô rất nhiều thứ. Chỉ trong vòng chưa tới nửa buổi mà hai người đã thân thiết như thể đã biết nhau lâu lắm rồi vậy.