Vì Em Mà Tương Tư

Chương 7

Anh theo chỉ dẫn của nhân viên mà ngồi vào chỗ, hai tay thoải mái đan lại, để trước đùi. Giám đốc của công ty AG canh đúng giờ, bước lên sân khấu, cúi đầu chào mọi người, sau đó mới nhận micro cất tiếng:

“Chào các vị! Hôm nay là ngày kỉ niệm mười năm thành lập của công ty AG chúng tôi, cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian quý báu đến đây tham dự.”

Ông ta đọc cả một bài diễn văn dài khiến Khiêm Dạ Hiên phát ngán. Anh không nể mặt mà đứng dậy, đi ra ngoài hút thuốc. Cho đến khi Tiêu An gọi điện thoại nhắc nhở một tiếng, anh mới quay trở vào. Cậu ta nhìn anh, cười bảo:

“Chán quá sao? Chút nữa tôi sẽ cho cậu một bất ngờ.”

Nói rồi, cậu ta nháy mắt một cái, bộ dạng thần thần bí bí. Anh nhếch mày, không tỏ ra hứng thú chút nào. Sau bài phát biểu của giám đốc Vương, tất cả mọi người bước vào buổi tiệc rượu thân mật. Đây là buổi tiệc điển hình của những thương nhân, chủ yếu để tìm kiếm mối quan hệ làm ăn. Khiêm Dạ Hiên cầm ly vang đỏ đứng ở một góc, chốc sau lại có người vây quanh, vẻ mặt nịnh nọt. Anh chỉ cười nhẹ, nhưng đáy mắt lại không lộ tia vui vẻ.

Mười giờ đêm. Tiêu An uể oải đứng dựa vào tường. Chốn thương trường như thế này quả thực không phù hợp với cậu. Nếu như không vì ông nội Tiêu bắt cậu ta đi thì giờ này Tiêu An đã ở vũ trường nào đó vui chơi rồi. Khiêm Dạ Hiên vừa tiếp xong hai vị bộ trưởng thì tiến tới phía anh, cất giọng bảo:

“Về được rồi.”

Tiêu An vừa mới ngáp dài, nghe anh nói thì tươi tỉnh hơn hẳn, đáp lại:

“Bây giờ đã trễ rồi, hay là chúng ta ngủ lại một đêm đi. Dù sao nơi này cũng mới mở, tôi chưa ở bao giờ.”

Khiêm Dạ Hiên lạnh mặt nhìn cậu ta. Tiêu An vòng ra sau lưng, đẩy anh vào thang máy. Anh vật lộn trong giới hắc bạch nhiều năm, hành động này đủ để anh hiểu cậu thiếu gia này muốn làm gì, chẳng qua anh muốn xem cậu ta có bản lĩnh đến đâu, có thể đưa anh đến nơi nào nữa.

“Ting!”

Thang máy dừng lại ở tầng mười. Tiêu An nhét vào tay anh một tấm thẻ phòng rồi bảo:

“Mấy năm nay tôi thấy cậu quá khô khan nên mới có lòng tặng cậu một đêm khoái lạc, biết điều thì lo mà tận hưởng đi. Tôi đi trước đây.”

Khiêm Dạ Hiên đút tay vào túi quần, vẻ mặt chán ngán đi về phía trước. Anh có thể quay người trở lại nhưng vì hôm nay công việc quá bận rộn, cơ thể cũng có chút mệt mỏi. Cứ vào phòng được đặt thì đuổi cô gái kia ra rồi nghỉ ngơi cũng được, chẳng việc gì phải phụ lòng Tiêu An.

Khiêm Dạ Hiên vừa mở cửa ra đã nghe thấy mùi thơm của sữa tắm phụ nữ, không quá nồng, ngược lại còn vô cùng dễ chịu. Trong phòng có chiếc đèn chùm màu vàng, tỏa ánh sáng dìu dịu, tuy mờ ảo nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Anh đưa mắt nhìn quanh, phát hiện trên giường có một cô gái đang ngồi xoay lưng lại với mình, mặc một chiếc váy lụa mỏng manh, khoe bóng lưng nhỏ nhắn, quyến rũ, mái tóc ngắn tung bay trong gió.

Nghe tiếng đóng cửa, cô gái mới giật mình xoay người. Đột nhiên, đáy mắt của hai người đông cứng lại, thời gian dường như cũng cô đặc lại, phút chốc rạn nứt. Châu Uyển Đồng đưa đôi mắt sáng nhìn anh, có chút xúc động, môi mấp máy:

“Anh...anh...”

Gương mặt của anh tối sầm lại, giọng nói trầm đυ.c xuyên thẳng vào tim cô:

“Cút!”

Châu Uyển Đồng sững người, im lặng vài giây, sau đó mới đứng dậy, tiến về phía anh, đôi mắt phiếm hồng. Cô đứng trước mặt anh, đôi môi hồng bị cắn chặt, hai tay đưa lên cởi bỏ chiếc váy màu trắng đang mặc. Cơ thể xinh đẹp lộ ra trước mắt anh. Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, hờ hững nói:

“Muốn leo lên giường tôi?”

Khóe mắt của cô rưng rưng nước, lời nói muốn thốt ra liền bị chặn lại, chỉ ngập ngừng nói được mấy chữ:

“Tôi...không còn...lựa chọn.”

Anh nheo mắt, gằn giọng bảo:

“Ra ngoài!”

Châu Uyển Đồng siết chặt hai tay, cúi xuống nhặt chiếc váy lên, mặc vào đàng hoàng, sau đó lững thững bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua anh còn khẽ cúi đầu, nói nhỏ:

“Xin lỗi.”

Khiêm Dạ Hiên không quay lại nhìn cô lần nào, chỉ tiện tay vứt áo khoác lên giường, tiến lại gần phía cửa sổ. Gió lạnh lùa vào, mơn man trên khuôn mặt anh. Khiêm Dạ Hiên lại hút một điếu thuốc, mùi thuốc lá thoang thoảng vương vấn quanh người anh, càng làm tăng thêm phần cấm dục và gợi cảm. Anh lấy điện thoại gọi cho Kính Phong, nói ngắn gọn:

“Điều tra thân phận của Châu Uyển Đồng.”

Nói rồi, anh cũng vứt điện thoại xuống giường, dập tắt đầu thuốc lá cháy đỏ, quay người bước vào phòng tắm.

Sáng sớm hôm sau, anh gọi Kính Phong tới đón mình. Trong phòng làm việc của anh có phòng nghỉ nên không cần quay về nhà thay đồ, chỉ cần chọn một bộ vest trong tủ là được. Anh chỉnh trang áo quần rồi ra ngoài. Hôm nay có cuộc họp với bộ phận đầu tư cho nên phải đi ngay. Khiêm Dạ Hiên ngả người ngồi trên ghế da, đôi mắt vô cảm nhìn về phía bảng trình chiếu, lắng nghe nhân viên trình bày kế hoạch thu mua lô đất ở ngoại thành, ngón tay thon dài lâu lâu lại gõ lên bàn một cái. Trước khi kết thúc phiên họp, anh chỉ nói qua ngắn gọn về quyết sách của mình, sau đó quay về phòng làm việc.

Kính Phong chờ anh ngồi vào ghế, báo cáo về tình hình công việc trong tháng qua, đánh giá sơ bộ vài kế hoạch nhỏ. Khiêm Dạ Hiên lật tài liệu, kí xong thì đóng lại, đưa qua cho cậu ta.

“Giám đốc, tôi đã điều tra được lý lịch của Châu Uyển Đồng rồi. Cô ấy năm nay mới hai mươi tuổi, không có người thân, được một cô nhi viện nhận nuôi từ nhỏ. Nghe nói dạo gần đây, bọn côn đồ ở đó liên tục tới quấy phá, đòi tiền bảo kê của cô nhi viện.”

Anh nhắm hờ mắt, ra lệnh:

“Giải quyết đi.”

Kính Phong lập tức hiểu ra, cúi người chào anh rồi xoay người bước ra. Khiêm Dạ Hiên lại lên tiếng làm cậu ta khựng lại.

“Để cô ta vào làm giúp việc.”

Cậu ta gật đầu, đóng cửa lại.