Nô Thê

Chương 48: Sự tàn khốc [1]

Mặc Thần không đến thẳng bệnh viện mà rẽ vào đến một căn nhà ở vách vực. Hắn từ từ chậm rãi bước vào bên trong căn nhà. Vì đây là một ngôi nhà hoang nên bụi bẩn thậm chí cả màng nhện dày đặc. Tên thuộc hạ mở cánh cửa cuối cùng rồi lôi một người đàn ông từ trong đó đi ra. Bọn họ cũng chẳng nể tình gì mà nắm người đàn ông đó xuống dưới chân của Mặc Thần. Ánh mắt của Mặc Thần sắc lạnh giơ chân dẫm lên tay của tên đó. Chỉ biết anh ta kêu lên đau đớn nhưng không có sức lực mà phản kháng.

- Lưu Nhất Lệ, mày cũng có ngày hôm nay sao? Thật sự khiến cho tao cảm thấy khinh bỉ!

Người đàn ông đó không ai khác là Lưu Nhất Lệ. Anh ta bị Mặc Thần nhốt ở đây đúng 3 ngày không cho ăn uống gì. Cơ thể xanh xao tiền tụy không còn một chút sức lực nào. Hành hạ theo cách này đối với Mặc Thần còn cảm thấy quá nhẹ.

Cũng phải cảm ơn ba người Cố Duy Thiên, Tần Vũ Minh và Tước Hữu nhân lúc hắn đối phó với Bạch Tiêu mà âm thầm tóm được Lưu Nhất Lệ gần đó trước mấy ngày. Dù sao thì muốn kế hoạch hoàn hảo hơn, Mặc Thần đã không tiện ra mặt để xử lí. Mỗi thù của hắn với Lưu Nhất Lệ quá lớn, đặc biệt Lưu Nhất Lệ còn là kẻ hại chết ông nội của hắn. Chỉ cần điều này thôi hắn đã quyết định cho Lưu Nhất Lệ chết 1 cách thê thảm nhất.

- Mặc Thần... muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ... tao không sợ mày đâu!

- Mày tưởng mày hiện tại còn có quyền lên tiếng? Tao chưa hành hạ mày đủ.

Vừa dứt lời, Mặc Thần giơ chân cao lên đạp Lưu Nhất Lệ lăn ra một đọa xa. Hắn cũng chẳng phí thời gian mà ở đây nữa. Chỉ là hwn muốn tới nhìn mặt Lưu Nhất Lệ lần cuối trước khi anh ta chết.

Mặc Thần xỏ tay vào túi quần rồi quay người bước đi, không quên căn dặn thuộc hạ.

- Gϊếŧ đi!

________

Trở về giải quyết công việc một cách nhanh nhất tốn mất rất nhiều thời gian. Cho đến sáng sớm hôm sau, Mặc Thần mới có thể đến bệnh viện thăm cô. Trên tay hắn xách một cặp l*иg đồ ăn do chính hăn tự làm. Vì cô mang thai nên hắn biết cô sẽ kén ăn, dù sao hắn cũng không yên tâm để người giúp việc nấu nên đành tự mình ra tay.

Cửa phòng bệnh vừa được mở ra, đột nhiên có một chiếc bình hoa lao đến. Cũng may Mặc Thần phản ứng nhanh nghiêng đầu né tránh. Bình hoa đập vào tường rồi rơi xuống đất vỡ tan.

- Ân Ân, em lại bực bội chuyện gì à?

Mặc Thần vẫn thản nhiên đi đến bên cạnh giường của cô ngồi xuống rồi đặt đồ ăn lên bàn. Ánh mắt của Hạ Ân rất phức tạp, cô giơ tay lên giáng cho Mặc Thần 1 cái tát rõ kêu. Chỉ biết bên má của hắn hơi đỏ mà sưng lên. Dù vậy hắn vẫn không có tức giận.

- Tại sao lại giấu tôi? Tại sao?

- Tôi giấu em cái gì?

- Chuyện... chuyện chúng ta là anh em... anh... có còn là con người không? Anh khiến tôi mang thai, nếu sinh ra đứa bé này...

Nói đến đây, Hạ Ân nghẹ ngào không nói được nữa. Từ khi nghe đoạn ghi âm đó tới giờ trong lòng cô lúc nào cũng như lửa đốt. Thật sự cô không dám nghĩ đến sẽ có 1 ngày cô và Mặc Thần lại còn có thêm cái quan hệ đó.

Mặc Thần không cần nghe hết đã hiểu ra tất cả. La Thanh quả nhiên hành động rất nhanh. Đợi hắn cho chuyện này êm xuôi xuống rôi sẽ tính sổ với bà ta sau. Hắn vươn tay, nắm lấy hai bả vai củ cô nói.

- Chúng ta không sai, em không được có những suy nghĩ tiêu cực làm ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.

- Cho đến giờ mà anh vẫn còn muốn tôi sinh ra đứa bé này? Tôi sẽ không chấp nhận!

Không phải là cô tuyệt tình với con của mình, nhưng một khi sinh đứa nhỏ ra, để nó hàng ngày bị mọi người kinh thường, sỉ vả như vậy thì cô thà không sinh ra còn hơn.

- Em không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Tôi không cho phép em làm hại đến con của chúng ta.

- Anh điên rồi! Điên thật rồi!

Hạ Ân còn không chịu đựng nổi nữa. Cô giơ tay lên định giáng cho Mặc Thần thêm một phát tát. Nhưnng cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ. Mặc Thần nhanh chóng buôn cô ra đứng xa 1 khoảng. Hắn sẽ không làm hại đến cô và con, hắn tuyệt đối sẽ nhịn bất kì mọi hành động nào.

Cửa phòng được mở ra, Nhược Giang cùng Hạ Thiếu Tiên lo lắng đi vào thăm Hạ Ân. Ngay cả Mặc Thần cũng như Hạ Ân đều có chút kinh ngạc khi họ đột nhiên đến đây.

- Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?

Nhược Giang trầm mặc, quả thực không thể phủ nhận rằng toàn bộ nhan sắc của Hạ Ân đều được di truyền từ bà. Nhưng, tính hai người rất khác nhau. Hạ Ân năng động hay rất tùy hứng bao nhiêu thì Nhược Giang là người trầm tính và kĩ càng bấy nhiêu.

- Hôm nay mẹ đến đây muốn làm rõ với hai đứa một chuyện.

Mặc Thần quan sát biểu hiện khác lạ của Nhược Giang thì cũng đoán ra rằng bà cũng đã biết được bí mật đó.

Hạ Thiếu Tiên thở dài từ nãy tới giờ vẫn đứng ngoài. Ông nhìn vợ mình rồi vươn tay đóng cửa phòng lại. Trong phòng chỉ có 3 người. Nhược Giang từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường vào luôn vấn đề chính.

- Mặc Thần, chuyện này cậu giấu hơi lâu rồi. Cậu cũng biết mỗi quan hệ của cậu và Hạ Ân hiện tại. Tôi mong hai đứa hãy ly hôn...