- Mặc thiếu phu nhân có thể hack vào hệ thống đầu não của đối thủ chứ?
Một trong số cổ đông lên tiếng.
Mặc Thần rất tự tin quay sang nhìn cô rồi nói với tất cả mọi người.
- Tôi tin tưởng cô ấy.
Lưng của cô bị hắn vuốt dọc 1 cái, khiến toàn thân cô nổi hết cả da gà. Mặc Thần cúi xuống, thủ thỉ bên tai cô. Hành động này trong mắt của người khác chính là tình cảm của hắn dành cho cô. Nhưng ai biết được, cái tên này lại đang dọa nạt cô.
- Lát nữa em hãy biểu hiện cho tốt nếu không muốn tôi bắt ở nhà. Cơ hội chỉ có một thôi!
Hạ Ân suy nghĩ một lúc rồi cúi mặt xuống. Cô theo sau Mặc Thần đến ngồi cạnh của hắn. Sau đó, một tên thuộc hạ mang 1 chiếc máy tính đến để trước mặt cô. Hạ Ân vừa nhìn vào màn hình, não bộ của cô tức khắc nhảy thông số. Mặc Thần đặt tay lên vai của cô trấn an. Thở dài một hơi, hai bàn tay Hạ Ân lướt nhanh trên các bàn phím. Mặc Thần muốn cô phá hủy cái mã bảo mật này. Nhìn qua thấy cũng khá rắc rối nhưng cô chắc là xử lí được.
Cả căn phòng chợt im ắng.
Bạch Tiêu ngồi cách đó 4 chiếc ghế cũng dõi mắt theo nhìn cô. Lần trước là anh ta bắt cô rồi tráo đổi với Lí Song Song. Thật không ngờ vợ của Mặc Thần chính là hacker. Nếu anh ta đoán không nhầm thì người ngăn chặn Lưu Nhất Lệ lúc trước chính là cô. Sao anh ta bây giờ mới biết đến một "cục vàng" như này nhỉ?
Đầu óc của Hạ Ân bây giờ chỉ tập trung vào màn hình máy tính trước mặt. Hàng ngàn con số nhảy liên tục trong đầu của cô. Mặc Thần nhìn cô biểu hiện rất hài lòng. Hắn biết cô chính là 1 nhân tài. Nếu cứ giam lỏng cô bên cạnh thì chắc hắn sẽ bỏ lỡ tài năng của cô mất. Chính vì vậy, hắn mới giúp cô thể hiện bản thân.
Sau 10 phút căn thẳng. Cuối cùng Hạ Ân thở phào rồi ấn nút cuối cùng.
- Đã xong!
Mặc Thần có cúi xuống nhìn xem thành quả của cô. Quả không ngoài sự mong đợi của hắn. Tất cả đều được cô giải quyết rất tốt.
Mặc Thần cho thuộc hạ mang máy tính chiếu lên màn hình lớn cho tất cả mọi người đều có thể xem được. Khi màn hình được chiếu lên, cũng có người kinh ngạc, cũng có người tán thưởng, cũng có người khen ngợi...
- Thật không ngờ Mặc thiếu phu nhân lại giỏi như vậy.
- Mặc thiếu phu nhân, cô có muốn đến tập đoàn của chúng tôi làm không?
- ....
Mặc Thần không để ý đến những lời đó. Hắn nhìn cô tràn ngập vẻ cưng chiều, khác hẳn với bộ dạng tức giận lúc sáng. Hạ Ân được mọi người khen nhiều như vậy tâm trạng khá là tốt. Cô cũng nhìn lại Mặc Thần cười tươi.
Nhìn hai người tình tứ liếc mắt đưa tình, bất giác Bạch Tiêu có chút ghen tức. Mặc Thần không ngờ lại có thể nắm trong tay một cao thủ hacker như vậy. Cứ nghĩ đến người vợ chỉ biết khóc lóc của anh ta, là lại thấy chán ngấy. Giá như Dư Lạc Linh có thể bằng 1 phần Hạ Ân thì đã có thể gánh vác cùng hắn bao nhiêu việc rồi.
Mặc Thần ôm lấy Hạ Ân vào lòng rồi nhìn về phía của Bạch Tiêu. Hắn có chút khó chịu khi Bạch Tiêu cứ nhìn chằm vợ hắn. Mặc Thần lập tức lấy lí do có việc gấp nên đưa cô rời đi trước. Dù sao cuộc họp cũng sắp kết thúc nên rời đi sớm hơn vài phút cũng rất bình thường.
Bạch Tiêu đưa mắt lần cuối cùng về phía bóng lưng hai người thì không cam lòng. Người phụ nữ của Mặc Thần, anh ta nhất định phải có cho bằng được.
Đi xuống bên dưới bãi đỗ xe, Hạ Ân có gặp qua Dư Lạc Linh. Cô đành nói vài câu từ biệt với cô ấy rồi theo Mặc Thần lên xe rời đi. Hai người đã coi nhau là bạn rồi, tiếc là không thể găph nhau thường xuyên được.
Vào trong xe, Mặc Thần giúp cô vuốt một cánh hoa anh đào dính trên mái tóc của cô xuống rồi nói.
- Dư Lạc Linh là vợ của Bạch Tiêu, em nên ít qua lại với cô ta sẽ an toàn hơn.
- Nhưng... cô ấy là bạn tôi!
- Tôi không cấm em kết bạn, nhưng cái gì cũng phải có mức độ của nó.
Nhìn theo chiếc xe của Hạ Ân xa dần, Dư Lạc Linh thở dài. Cô rất hâm mộ Hạ Ân, đặc biệt cô ấy có một người chồng rất quan tâm với cô ấy như vậy. Nghĩ đến Bạch tiêu, Dư Lạc Linh cảm thấy thất vọng. Vừa quay ngươi muốn trở vào bên trong, suýt nữa tim cô rớt ra ngoài khi thấy Bạch Tiêu đứng ngay đó.
- Anh... họp xong rồi sao?
Bạch Tiêu càng nhìn Dư Lạc Linh càng cảm thấy chán ghét. Một người phụ nữ vô dụng khiến anh ta lúc nào cũng phát bực. Nếu không phải gia đình của Dư Lạc Linh có chút thế lực, anh ta cũng chẳng buồn cưới cô về.
- Cô quen biết với Hạ Ân?
Nghe Bạch Tiêu hỏi vậy, Dư Lạc Linh thật thà trả lời.
- Vâng, em với cô ấy tình cờ quen nhau.
- Thế cô có thấy bản thân quá vô dụng so với người phụ nữ khác không?
Trái tim của Dư Lạc Linh như thắt lại. Cô cúi mặt xuống không kìm được nước mắt.
- Khóc, ngày chỉ biết khóc và khóc! Tôi thật sai lầm khi lấy cô.
Nói rồi Bạch Tiêu quay người đi về xe của mình.Thấy Dư Lạc Linh đứng đó, anh ta quát to.
- Còn đứng đó? Không định về à?
- Dạ...
Dư Lạc Linh nắm chặt tay rồi đi theo Bạch Tiêu. Có lẽ... cô quá vô dụng rồi...