Dùng bữa xong nhưng trong lòng của Hạ Ân vẫn buồn bực. Mặc Thần đưa mắt nhìn cô, trong lòng hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu của cô rồi nói.
- Em có vẻ buồn chán? Vậy chúng ta đi...
- Đi đâu?
- Về Mặc Gia. Ông nội tôi gọi điện tới muốn chúng ta về đấy.
Hạ Ân gật đầu. Cô không thích đến Mặc Gia chút nào. Nhưng thà đi còn hơn là ở trong biệt thư. Ngày đó, Mặc Thần nhất quyết kết hôn với cô nhưng bị ba mẹ hắn phản đối. Tuy gia đình cô cũng thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng Mặc Gia lại quá cường đại. Họ muốn Mặc Thần lấy một cô gái trong gia tộc lớn để liên kết chính trị. Dù có ngăn cản nhưng họ cũng chẳng thay đổi được quyết định của Mặc Thần. Cuối cùng đành miễn cưỡng chấp nhận cô nhưng phải chịu 20 cái roi da. Mặc Thần cũng kiên quyết đứng ra thay cô chịu đòn.
Nhiều lần Hạ Ân tự hỏi rằng tại sao hắn lại muốn cưới cô như vậy. Vì cô không muốn hắn bị đánh nên mới mở lời định rút lui. Mặc Thần quá cố chấp. Hắn thà bị đánh tới nỗi xé da cũng phải kết hôn với cô cho bằng được.
Đến tầm giữa trưa, Hạ Ân và Mặc Thần đã có mặt ở Mặc Gia. Đường đi khá xa nên cô có chút mệt mỏi. Vẫn là cái biệt thự kinh cương đó nhưng mỗi khi bước vào lại khiến cho cô rùng mình. Đi qua 2 khuôn viên quen thuộc, cuối cùng mới có thể vào trong biệt thự. Không hổ là 1 trong 4 gia tộc Hoàng Kim, nội thất xây dựng cũng được dát vàng, bạc và kim cương.
Phòng ăn rộng lớn được bày biện theo phong cách của hoàng gia. Trên chiếc bàn ăn rộng lớn đó, tất cả thành viên đều có mặt đông đủ cả. Có vẻ như sự xuất hiện của cô và hắn chính là tâm điểm gây sự chú ý.
Mặc Thần nắm chặt lấy tay của cô đi tới cúi đầu lễ phép chào các vị trưởng bối. Cô cũng vậy.
Ông nội hắn uy nghiêm ngồi đó, bên cạnh luôn có quản gia theo ông lâu năm hầu hạ.
- Đến rồi thì hai đứa dùng bữa đi!
Mặc Thần gật đầu rồi đi tới kéo ghế cho cô ngồi xuống. Hành động này của hắn đã gây chú ý đến tất cả mọi người. Nhất là ba của hắn, Mặc Khiêm. Ông tức giận đập mạnh bàn.
- Còn ra thể thống gì nữa! Đường đường là người thừa kế của Mặc Gia lại cúi đầu trước vợ mình!
La Thanh nhẹ nhàng giữ tay của Mặc Khiêm rồi xoa xoa lưng ông ta cho nguôi giận. Bà ta là mẹ kế của Mặc Thần, cũng chính là kẻ năm đó khiến mẹ hắn xảy ra tai nạn qua đời. Sự việc này chỉ có hắn và ba hắn biết nhưng ba hắn lại làm ngơ rồi cưới La Thanh. Cũng chính vì vậy mà hai ba con hắn luôn đôi nghịch nhau nhu nước với lửa. La Thanh cũng chính là hồ ly, vừa bước chân vào Mặc Gia đã sinh cho Mặc Khiêm 1 người con trai nữa. Nhưng Mặc Thần là trưởng nên danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí người thừa kế. Dù La Thanh có sinh ra con trai thì cũng chỉ là vô dụng, trừ khi Mặc Thần chết.
Mặc Thần bình tĩnh ngồi xuống, ánh mắt sắc lạnh quét qua một lượt. Ai nấy đều sợ sệt, duy chỉ có La Thanh, con trai bà ta là Mặc Viễn, Mặc Khiêm và ông nội đều đã quen với cách hành sự này của Mặc Thần nên chẳng có chút biểu cảm gì.
- Tôi yêu vợ của tôi có gì sai sao?
- Mày... thằng nghịch tử này...
Mặc Khiêm muốn đứng dậy thì ngay lập tức bị ông nội quát.
- Loạn hết rồi à? Mặc Khiêm, Mặc Thần là cháu trai duy nhất của ta. Không cho phép ai dám lớn tiếng với nó!
- Ba? Mặc Viễn cũng là cháu trai của ba, lẽ ra nó cũng phải được hưởng 1 phần gia sản chứ?
Mặc Thần múc cho cô một bát canh rồi dùng bữa rất tự nhiên. Hắn dường như chẳng quan tâm tới vấn đề thừa kế cho lắm.
- Mặc Viễn và mẹ của nó chỉ là thứ 2 thôi. Điều ta quan tâm chính là trưởng tử của Mặc Gia! Vả lại, so với Mặc Thần thì Mặc Viễn còn không bằng 1 phần của anh nó!
Gương mặt của La Thanh và Mặc Viễn sa sầm lại. Biết là không thể nói tiếp được nữa nên Mặc Khiêm đành im lặng.
Từ nãy tới giờ nghe chiến tranh nội bộ nhà này khiến Hạ Ân bất giác lắc đầu. Cô để ý cứ mỗi lần Mặc Thần trở về là y như rằng lại có chuyện. Có vẻ cuộc chiến tranh giành tài sản dần trở lên gay gắt hơn.
Phía bên kia, các trưởng bối chỉ biết ngồi im lắng nghe. Chuyện lớn như vậy họ cũng chẳng dám xen ngang. Cả bàn ăn đông người lại rơi vào sự trầm mặc với bầu không khí gượng gạo.
Sau 1 hồi nặng nề dùng bữa xong, cuối cùng người giúp việc mang món tráng miệng lên. Ông nội quay sang phía cô rồi nói.
- Hạ Ân!
- Dạ, thưa ông!
Chẳng lẽ người già thích hù dọa hay sao? Suýt nữa cô bị ông làm cho tim ngừng đập.
- Ta già rồi, chỉ mong sẽ được bế con của Mặc Thần trước khi nhắm mắt. Trọng trách này, cháu quyết định ra sao?
Trên đầu Hạ Ân nổi ba vạch đen rồi giả vờ thẹn thùng cúi xuống. Cô không dự định có con, mỗi lần quan hệ với Mặc Thần xong cô toàn lén uống thuốc tránh thai. Cô không yêu hắn thì sẽ không để đứa bé ra đời trong hoàn cảnh thiệt thòi như này. Cô còn chưa lên tiếng, Mặc Thần đã cướp lấy lời của cô nói.
- Cháu và cô ấy sẽ nhanh để ông nội lên chức.
- Tốt, đúng là chỉ có Mặc Thần luôn làm ta hài lòng nhất.