Câu nói này của cô như gáo nước lạnh tạt vào mặt của Mặc Thần. Lúc lâu sau, hắn mới thở dài cởϊ áσ ngủ của mình ném xuống giường. Sau đó, hắn thuận thế ôm cô nằm xuống giường êm ái, siết chặt cô trong lòng.
- Em mệt rồi, ngủ đi. Tôi chỉ ôm em thôi!
Hạ Ân không nói gì.
Mặc Thần quả thực chỉ ôm cô ngủ thôi. Hắn thừa nhận hắn không phải chính nhân quân tử. Nằm cạnh người đẹp thì ai chả động lòng. Nhưng hắn sợ cô sẽ giận nên mới cố gắng áp chế du͙© vọиɠ xuống. Nếu để cho ba tên bạn kia của hắn biết thì chắc bọn họ sẽ cười vào mặt hắn nói rằng tịnh tâm tu tăng.
Trên chiếc giường rộng, hai thân hình ôm chặt nhau yên bình chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài gió thổi càng mạnh.
Đêm dài mãi cũng đến sáng. Khi Hạ Ân mở mắt thì phát hiện Mặc Thần đã rời đi rồi. Cô làm vệ sinh cá nhân xong rồi xuống phòng ăn muốn dùng bữa. Còn đang đi xuống cầu thang, cô thấy Lí Song Song cũng từ phòng ăn đi ra. Cô ta tiến lại về phía của cô. Hạ Ân muốn lách người qua tránh cô ta ra nhưng Lí Song Song lại ngáng chân của cô. Cũng may Hạ Ân giữ chặt lấy tay vịn trên cầu thang mới không ngã. Nhưng Lí Song Sọng lại bất thình lình ngã xuống bậc thang.
Một tiếng kêu thất thanh của cô ta vang lên thu hút mọi chú ý của mọi người. Hạ Ân nhếch miệng cười thầm. Cuối cùng cũng lòi đuôi... nhưng cô ta đã chọc nhầm đối tượng rồi.
Liếc thấy bóng dáng của Mặc Thần từ xa, cô buông ta để bản thân ngã xuống lăn vài bậc cầu thang xuống đất nằm bên cạnh ngay Lí Song Song. Lí Song Song còn đang nhăn nhó vì đau lại nghe thấy tiếng hét của người giúp việc vang lên. Tất cả người giúp việc và thuộc hạ canh gac gần đó vội vàng chạy đến vây quanh Hạ Ân, ai nấy đều sợ tái xanh mặt.
Một bóng hình cao lớn vụt qua đám đông, Mặc Thần hốt hoảng đi tới đỡ Hạ Ân lên. Cô bị ngã cũng không đau lắm nhưng lại cố ý giả bộ. Lí Song Song muốn hại cô? Cô ta không có cửa!
- Ân Ân... em có sao không?
Hạ Ân mệt mỏi, cả người vô lực lắc đầu. Lúc này Mặc Thần vô cùng tức giận quát to.
- Là ai? Là ai dám?
Đám người giúp việc kia vội vàng sợ hãi lui ra. Ánh mắt của Mặc Thần quét qua một lượt rồi dừng lại trên người Lí Song Song.
- Là cô?
Lí Song Song đã đau rồi lại bị cái nhìn sắc lạnh của hắn chiếu vào khiến thân thể không rét mà run. Vốn đầu cô ta muốn để mọi người thấy Hạ Ân hại cô ta. Ít ra chịu đau 1 chút nhưng sẽ được người đàn ông này chú ý. Gương mặt của cô ta giống với Hạ Ân như vậy. Cô ta không tin 1 ngày nào đó không thể thay thế vị trí của Hạ Ân. Thật không ngờ, người phụ kia lại cao tay hơn cô ta một bước.
Hạ Ân biết nếu Mặc Thần giận sẽ có thể gϊếŧ chết Lí Song Song. Cô còn muốn xem cô ta giở trò gì, phần khác cô không muốn thấy hắn gϊếŧ người. Cô đưa tay nắm lấy tay của Mặc Thần thều thào.
- Tôi bị trượt chân, bất cẩn ngã kéo theo cả Lí Song Song!
Mặc Thần vẫn không tin. Quay lại nhìn đám người làm kia hỏi lại.
- Các người thấy có thật không?
Đám người làm khó xử. Nhưng phu nhân đã lên tiếng rồi thì đành phải nghe theo. Ai mà không biết Mặc tổng cưng sủng phu nhân ra sao chứ? Đắc tội với phu nhân chính là tự mình đi tìm chết. Nghĩ tới đây, đám người giúp việc gật đầu lia lịa.
- Tôi không sao, anh buông tôi ra!
Mặc Thần vẫn không buông cô ra, hắn thuận thế bế bổng cô lên.
- Tôi đưa em vào phòng ăn!
Chuyện này kết thúc. Lí Song Song vẫn ngồi đó không ai đỡ dậy. Cô ta không cam tâm khi nhìn thấy Mặc Thần quan tâm tới Hạ Ân nhiều như vậy. Thậm chí còn tự mình bế cô vào ăn. Còn cô ta thì chẳng ai để ý. Tại sao cùng một gương mặt mà số phận lại khác nhau như vậy? Lí Song Song càng nghĩ càng cảm thấy chua xót khó tả.
Gia cảnh của cô ta vốn khó khăn, số phận lại không được may mắn. Mà người phụ nữ có gương mặt giống cô tại khác. Cô có quyền lực, sinh ra trong một gia đình giàu, đã vậy lại được người đàn ông hoàn hảo như Mặc Thần yêu hết mực.
Lí Song Song chỉ biết nhìn từ góc độ của cô ta. Nhưng cô ta đâu biết rằng số phận của cô lại khổ hơn rất nhiều. Sống cùng Mặc Thần, Hạ Ân luôn nơm nớp lo sợ hắn sẽ giận. Cô bị giam giữ cả về thân xác lẫn tâm trí. Sống như vậy, cô ước muốn có cuộc sống như Lí Song Song.
Ông trời rất công bằng với mọi người, không ai bỗng dưng sướиɠ cả!