Nô Thê

Chương 3: Thật sự rất nhớ anh

Hạ Ân quay người lại, mắt cô bỗng chốc sáng rực lên. Đã mấy tháng kể từ khi kết hôn với Mặc Thần, dù ngủ cô cũng nằm mơ thấy hình bóng của anh. Nếu không phải vì Mặc Thần uy hϊếp gia đình cô, thì chắc chắn cô và anh cũng đã kết hôn rồi. Người đàn ông cô đã từng yêu 5 năm, cũng là mối tình đầu của cô. Gặp lại anh, cô thật sự không thể kìm nén cảm xúc của bản thân nữa.

- Tư Bách Niên... là anh?

Tư Bách Niên mỉm cười gật đầu rồi tiến lên ôm chầm lấy cô. Hạ Ân bị anh ôm chặt lấy lại càng xúc động ôm lại anh.

- Chân em sao lại bị thương nặng như vậy? Là hắn làm sao?

Bao nỗi uất ức bị kìm nén cuối cùng cũng khiến Hạ Ân bật khóc. Tư Bách Niên đau lòng buông cô ra. Hôm nay vốn anh định đến bệnh viện này thăm họ hàng, ai ngờ nghe mấy cô y tá thì thầm to nhỏ rằng phu nhân của Mặc Tổng bị gãy chân nên phải nhập viện. Tư Bách Niên đã lén lút mượn áo bác sĩ rồi lấy tư cách vào phòng bệnh của cô kiểm tra nên đám thuộc hạ bên ngoài mới không làm khó anh.

Mấy tháng qua lúc nào anh cũng sống trong nỗi nhớ nhung cô. 5 năm yêu nhau nhưng không bằng một lời nói của Mặc Thần, anh và cô không thể nào bên nhau được. Nhìn thân hình mảnh mai của cô mà Tư Bách Niên lại càng thêm xót xa.

- Sao lại gầy như vậy? Hạ Ân... là anh vô dụng nên không thể làm gì được...

Cô vô thức lắc đầu. Cô không có trách anh, cũng tại vì thế lực của Mặc Thần quá lớn thôi.

- Đi, anh dẫn em bỏ trốn. Anh không thể để em hàng ngày bị hắn hành hạ như vậy!

Lần trước tại hôn lễ của cô, Tư Bách Niên đã bất chấp tất cả muốn xông vào. Nhưng Mặc Thần quá đểu cán, hắn cho người chĩa súng vào ba mẹ của anh. Chỉ cần hôn lễ bị phá đám, mấy viên đạn kia sẽ nhắm trúng vào đầu họ. Tư Bách Niên bất lực không thể nào làm khác được. Nhưng giờ ba mẹ anh đã đi ra nước ngoài rồi. Không còn gì có thể uy hϊếp được anh nữa, anh nhất quyết muốn đưa cô rời khỏi đây.

Hạ Ân cứng đờ người. Nước mắt cô chảy dài. Mọi người từng nói rằng cô và Tư Bách Niên chính là kim đồng ngọc nữ, gia cảnh của cả hai lại cùng tầng lớp, lấy nhau chính là hoàn mĩ. Nhưng ai ngờ được, Mặc Thần lại xuất hiện phá nát tất cả. Hắn hủy hoại tương lai và mơ ước của cô. Bây giờ có thể làm gì được nữa? Cô đã kết hôn với hắn rồi? Nếu hắn không kí vào đơn ly hôn, làm sao cô có thể có tự do đây?

- Bách Niên, anh đừng vì em mà mạo hiểm nữa. Mặc Thần sẽ không tha cho chúng ta đâu. Vả lại chân em bị như vậy cũng chẳng thể chạy cùng anh được.

- Hạ Ân... em có biết anh yêu anh nhiều thế nào không? Anh không thể nhìn em như vậy.

Cô không trách anh gì. Tư Bách Niên là một người đàn ông tốt. Năm đó, nếu không phải vì cô thì anh đã đi du học rồi, tương lai của anh không phải vì cô cũng sẽ ngày càng rực rỡ. Đến nước này rồi, cô cũng chẳng muốn hại anh thêm nữa.

- Anh... buông tay đi, em và đã hiện tại đã không thể quay lại rồi. Anh mau đi đi, nếu nhỡ Mặc Thần mà quay lại nhất định hắn sẽ không tha cho anh.

- Anh sẽ không bỏ em!

Tư Bách Niên kiên quyết nắm chặt lấy tay của cô.

Bỗng chốc cửa phòng bị ai đó mở ra, nhiệt độ trong phòng lập tức tụt dốc không phanh.

Tiếng cười mỉa mai của người đàn ông đó khiến cho Hạ ân kinh hãi.

- Thật là cảm động. Tôi cũng thấy có lỗi khi chia cắt một cặp yêu nhau như vậy.

Tim của Hạ Ân như ngừng đập. Tay cô bỗng chốc rụt lại muốn cách xa Tư Bách Niên ra. Cô sợ Mặc Thần sẽ trở về sớm. Ông trời đúng là trêu ngươi mà, linh cảm của cô quả là chính xác. Cô muốn giục Tư Bách Niên mau đi đi nhưng lại anh chắc trước mặt cô nhìn chằm Mặc Thần.

- Mặc Thần! Hôm nay dù thế nào tôi cũng sẽ đưa cô ấy đi! Loại người như anh không xứng làm chồng của cô ấy!

Mặc Thần nghe xong cười lớn. Nụ cười mê hoặc chúng sinh, nhưng trong mắt của cô chính là sự châm biếm, sự khinh thường trong mắt hắn.

- Tư Bách Niên, cậu có biết cậu đang nói gì hay không?

Mặc Thần lắc nhẹ đầu. Ngay sau đó, nụ cười trên môi hắn chợt tắt. Ánh mắt của hắn u tối không thấy đáy. Hạ Ân lạnh cả sống lưng, hắn... giận rồi.... dù không muốn tưởng tượng nhưng cô biết Tư Bách Niên sẽ phải nhận hậu quả ra sao.

- Đừng. Em sẽ rời xa anh ấy và không bao giờ gặp lại nữa. Xin anh... đừng...

- Vậy thì cho cậu chết trong sự nhẹ nhàng chút...