Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau

Chương 6: Lần đầu tiên đưa em về nhà

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lục Khải Huy thấy người đau nhức toàn thân. Anh mới nhớ ra ngày hôm qua ngồi ở đây mà nhớ về quá khứ rồi ngủ quên đi lúc nào không hay. Nghĩ lại anh cũng thấy vui bèn nở nụ cười rồi nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ đi làm rồi. Lục Khải Huy nhanh chóng lấy lại trạng thái nghiêm túc ban đầu rồi đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân.



Tập đoàn Lục thị

Hạ Tiểu Mạt và Cố Tĩnh Hy vừa đi vào thì trưởng phòng Phương đã giao nhiệm vụ cho hai cô:

“Tiểu Mạt, Tĩnh Hy hai em hãy in bản tài liệu này đi. Lát nữa bộ phận của chúng ta có buổi họp riêng với chủ tịch của chúng ta!”

“À Tiểu Mạt, em sẽ là người thuyết trình cho lần này nha. Nghe nói chủ tịch muốn xem xem người mới của bộ phận chúng ta có kinh nghiệm như nào để đào tạo thêm. Lần này là em, lần sau là Tĩnh Hy hai em hãy cố gắng để có thể mang danh về cho bộ phận kế toán của chúng ta nha. Chị tin tưởng ở hai em.”

“Dạ. Tụi em sẽ cố gắng hết sức mình ạ.” Nói rồi cô và Cố Tĩnh Hy đi photo tài liệu mà trưởng phòng Phương giao.



Phòng photo tập đoàn Lục thị.

“Tiểu Mạt này, cậu có cảm thấy chủ tịch của chúng ta đang thiên vị cho chúng ta quá không?” Cố Tĩnh Hy thắc mắc hỏi.

“Hm… Theo mình nghĩ chắc không phải vậy đâu, có khi chị Phương nói đúng, là anh ta muốn kiểm tra năng lực của tụi mình mà thôi. Đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Ừ, thôi tụi mình lên họp đi không kẻo muộn.”

“Được.”



“Chào mọi người tôi là Hàn Đình thư kí của chủ tịch, hôm nay chũng ta có nửa tiếng cho cuộc họp này. Chắc hẳn mọi người cũng biết chủ tịch còn rất nhiều việc khác nên thời gian có hạn mong mọi người có thể tóm tắt ngắn gọn và chính xác nhất cho nội dung ngày hôm nay. Và hôm nay người lên thuyết trình là cô Hạ Tiểu Mạt nhân viên mới của công ty xin mọi người cho cô ấy một tràng pháo tay.”

Mọi người ở dưới vỗ tay cho cô, riêng Lãnh Dao Dao thì không từ khi cô bước chân vào công ty thì cô ta đã không ưa cô rồi. Nhận được sự vỗ tay cuả mọi người cô lại lo sợ hơn thì Cố Tĩnh Hy lại nắm lấy tay cô:

“Tiểu Mạt cố lên nhá.”

Cô nở nụ cười với Cố Tĩnh Hy rồi đi lên bục thuyết trình:

“Chào mọi người tôi là Hạ Tiểu Mạt nhân viên mới làm việc ở đây mong mọi người có thể giúp đỡ tôi sau này. Hôm nay tôi xin trình bày về báo cáo quý I năm qua…….!”

Lục Khải Huy vừa nghe cô nói vừa chú tâm nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô bất giác viền môi cong lên một đường. Lãnh Dao Dao ngồi đối diện anh mà trong lòng thì ghen ghét, căm tức nghĩ bụng trong lòng * Chết tiệt con ả đó lại dám quyến rũ Huy của mình, cô cứ chờ xem Hạ Tiểu Mạt tôi sẽ cho cô biết những thứ cô không nên đυ.ng vào.*

“Phần trình bày của tôi đến đây là hết cảm ơn mọi ngời đã lắng nghe ạ.”

“Nghe cô Hạ trình bày tôi có thể thấy cô là người rất nghiêm túc trong công việc. Hừm phần trình bày ổn rõ rành nhưng có về phần số liệu thì cần phải chi tiết hơn nữa. Tóm lại là ổn rồi cần chỉnh lại phần số liệu làm rõ và cụ thể hơn thôi.” Lục Khải Huy nhận xét.

“Cảm ơn chủ tịch.”

“Được rồi hôm nay đến đây thôi tôi còn có việc đi trước.” Anh vừa nhìn đồng hồ vừa rời đi một cách vội vã.

“Dạ chào chủ tịch.” Mọi người đồng thanh đáp.

Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại cô, Cố Tĩnh Hy và Lãnh Dao Dao. Thấy thế Lãnh Dao Dao tiến tới phía cô và nói:

“Có phải là cô đã quyến rũ anh Huy của tôi có phải không?”

“Cô nói gì vậy ? Tôi và anh ta không quen không biết sao tôi có thể?” Hạ Tiểu Mạt nghe mà không hiểu hàm ý của Lãnh Dao Dao là có ý nghĩa gì.

“Cô nói dối đúng không, đồ tiện nhân?” Lãnh Dao Dao trợn mắt lên quát.

“Làm người là phải ngay thẳng, huống chi Tiểu Mạt không phải là loại người như vậy. Ngược lại tôi thấy cô mới là người làm ra cái loại không biết xấu hổ đó đấy, biết đâu cô đang ôm chân của một vị kim chủ nào đó thì sao?” Thấy Hạ Tiểu Mạt không nói gì Cố Tĩnh Hy xen vào giải vây.

“Cô….!” Lãnh Dao Dao như bị một nhát dao đâm vào ngực khiến cô ta không thể nói gì.

“Mình đi thôi Tiểu Mạt cần gì để ý đến loại người như cô ta chứ.” Cố Tĩnh Hy khoác tay lên vai Tiểu Mạt rồi nói.

“Ừ mình đi thôi.”

Hai người các cô rời đi để lại Lãnh Dao Dao ở lại căn phòng với trạng thái tức giận.



Giờ tan làm.

“Tiểu Mạt có cần mình đưa cậu về không ?” Cố Tĩnh Hy hỏi

“Không cần đâu mình bắt xe bus về được. Cũng không còn sớm đâu cậu về đi.”

“Ừ vậy mình về trước.” Cố Tĩnh Hy chào tạm biệt cô rồi đi thẳng xuống dưới lầu.

Thật ra là cô không muốn Cố Tĩnh Hy biết được thân phận của cô nên mới phải từ chối dù gì cô cũng đã hứa với ba ba rồi. Nhưng bây giờ thì cũng không còn chiếc xe bus nào thôi thì đành bắt tạm xe taxi về vậy.



Hôm nay hiếm khi anh được về sớm khi vừa xuống đến nơi thì thấy cô rồi lại suy nghĩ *đáng nhẽ giờ này cô ấy phải đang ở nhà chứ *. Thế là anh bước tiến đến cô và bắt chuyện:

“Cô làm gì vậy? Đang chờ xe à?”

“A! chào chủ tịch à vâng tôi đang chờ xe. Còn anh?”

Đúng lúc ấy chiếc xe của anh vừa được thư kí Hàn lái qua.

“Hay là để tôi trở cô về ?” Lục Khải Huy chủ động lên tiếng.

“A thôi cũng không cần bất tiện vậy đâu tôi đứng đây bắt xe về cũng được… haha.” Cô cảm thấy đi với người mới chỉ gặp nhau vài lần thật không phải cảm giác có gì đó không thoải mái.

“Không được tối thế này tôi thấy để tôi đưa cô về thì an toàn hơn.”

Cảm nhận được sát khí tỏa ra người anh cô đành thỏa hiệp.

“Vâng vậy làm phiền chủ tịch rồi.”

“Lên xe đi.” Anh quay sang chỗ khác cười thầm xem ra không dùng khổ nhục kế một chút thì không được.



Cũng sắp đến Hạ gia nên cô lên tiếng:

“Cái đó… chủ tịch có thể cho tôi xuống ở đây được không?

“Tại sao? Nhà của em có gì cần phải giấu tôi ?”

“Không có nhưng mà….!” Cô có chút do dự.

“Thế tại sao em lại không cho tôi trở về tận nhà hay là em sợ bại lộ thân phận của mình là tiểu thư của Hạ gia?”

“Sao… sao anh… anh biết… biết được ? Anh cho người điều tra tôi?”

“Với một người như em đối với tôi không có gì là khó?” Lục Khải Huy nói như thể là một điều hiển nhiên.

Không được rồi nếu cứ như thế thì có lẽ anh ta sẽ nói việc mình là thiên kim của Hạ gia mất, hết cách rồi chắc chỉ còn nước là hạ mình cầu xin anh ta thôi.

“Tôi xin anh! Xin đừng nói cho mọi người biết! Anh nói đi điều kiện gì để anh không nói !”

Khóe môi anh nhếch lên dường như anh đã vạch sẵn ra kế hoạch chỉ còn đợi cô mắc bẫy nữa thôi:

“Được tôi có điều kiện nhưng điều kiện là gì thì ngày mai hẹn em ở văn phòng tôi lúc 8h30 sáng mai, tôi sẽ cho em biết, còn giờ vào nhà nghỉ ngơi đi!”

“Được rồi, tôi có thể yên tâm. Vậy ngày mai tôi sẽ lên văn phòng của anh còn bây giờ tôi xin phép .” Cô vừa dứt lời liền mở cửa xuống xe rồi chạy thẳng vào nhà không thèm quay lại nhìn anh.

Một lần nữa anh lại nhếch môi cười. Thỏ con em không thoát khỏi tay tôi đâu. Tôi chỉ thắc mắc rằng sao em có thể quên tôi một cách dễ dàng như vậy chứ. Thôi không sao nếu em đã không còn nhớ gì chúng ta có thể cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp mới.