Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau

Chương 5: Hóa ra em là người mà anh tìm suốt bao lâu nay

Kết thúc buổi họp, như thường lệ Lục Khải Huy trở về nhà của mình. Nói là nhà nhưng chỉ có anh sống ở đây cảm giác thật cô đơn. Anh ước gì có cô ở đây, từ khi anh biết được cô là người con gái năm đó thì anh lại càng khát khao có được cô hơn. Nhắc đến cô anh lại nhớ tới ngày xưa.

Mười năm trước, anh và cô là những cô cậu mới là học sinh năm đầu. Lục Khải Huy lúc đó chỉ là người có sức học bình thường không nổi trội gì. Còn cô vừa xinh đẹp lại còn giỏi toán, luôn là người đứng đầu trong môn toán. Cả anh và cô không ai biết nhau cứ thế là bạn chung lớp.

Lần đầu anh biết đến cô là khi cả hai đứa cùng ngồi cạnh nhau. Ấn tượng về nhau cũng không có gì sâu sắc rồi hai người cứ thế tự nhiên mà nói chuyện với nhau. Lúc đó anh không biết rằng cô có tình cảm với anh từ lúc đấy. Lục Khải Huy anh cũng chỉ biết lúc đấy mạng xã hội phát triển thì thấy dòng trạng thái của cô có ghi rằng “ Có thích một người dạo gần đây!!”. Anh còn tưởng cô lúc đấy đã thích người khác chứ không phải anh.

Tình cảm của anh dành cho cô hay cô dành cho anh, nó cũng lớn lên âm thầm theo từng ngày từng ngày nhưng cả hai lại không hề nói cho đối phương biết. Ngày nào, ngồi trên lớp anh và cô cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau vài cái. Cả ai không ai biết rằng khi lướt nhìn đối phương như vậy cũng đủ khiến cho trái tim của hai người đập ‘ thình thịch’ vì người đó. Ngày quốc tế phụ nữ, may mắn thay anh là người tặng hoa cho cô, có trời mới biết lúc đó cảm giác của anh rất hồi hộp thậm chí còn phải suy nghĩ xem lời chúc như thế nào để nói với cô.

Thời gian cứ thế trôi qua cũng là học sinh năm cuối của cấp 3, cô và anh mới ngày nào là những đứa em mới vào trường giờ đã thành đàn anh, đàn chị trong trường. Vì là học sinh năm cuối, nên theo thông lệ ai ai cũng muốn tạo một kỉ niệm cho cả lớp. Lớp của anh và cô rất đặc biệt chủ nhiệm trước đang mang thai nên nhà trường đặc biệt sắp xếp cho lớp này thêm 2 hai chủ nhiệm mới. Trong lớp của anh và cô cũng có khoảng hai, ba cặp yêu nhau trong đó có cô bạn thân của cô.

Anh còn nhớ khoảnh khắc mà cô nhìn thấy bọn họ tình tứ, trong thân tâm của cô cũng muốn nhưng vì ngại nên không dám nói với anh. Nhưng anh không biết được rằng lúc đó cô đã nghe lời khuyên của bạn mình nên đã chạy tới hỏi anh:

“Uhm… Cậu có thể là bạn chụp của tôi được không? Tại vì tôi thấy lớp ai cũng được ghép cặp với nhau để có thể tạo ra nhiều khoảnh khắc đẹp hơn giữa nam và nữ ấy nên cậu có thể ….?”

“Tôi có thể.” Chẳng để cô nói hết anh liền đồng ý lời đề nghị của cô.

“Được, cảm ơn cậu nha.” Cô nở nụ cười rạng rỡ với anh. Với anh lúc đó nụ cười của cô là đẹp nhất trong lòng anh.



Cũng sắp đến kì thi, để giải tỏa cho ngày trước khi thi vào đại học, cả lớp quyết định đi ăn và cũng để tổ chức sinh nhật cho thằng bạn thân của anh luôn. Nào ngờ ngày hôm đó anh và cô ngồi cạnh nhau, xui xẻo hơn nữa anh lại còn uống say đến nỗi mà còn suýt ‘ hôn ’ cô. Đã thế lại còn tựa vào vai cô mà ngủ nữa. Thế là cả lớp lại được một phen nháo nhào lên vì hành động thân mật này của cả hai. Thật ra cả lớp ai cũng biết rằng cả anh và cô đều thích thầm nhau, nhưng không ai nói ra lời ngọt ngào với đối phương.

….

Bữa tiệc nào rồi cũng tàn, anh và cô mỗi người đều có kế hoạch riêng.

Ngày cuối cùng ở trường cô lúc đó đã chạy tới hỏi anh:

“Này cậu định thi vào trường nào vậy ? ”

Anh lúc này với nỗi đau mất mẹ nên thờ ơ lạnh nhạt đáp lại cô:

“Tôi sẽ đi du học.”

“Tại sao? Cậu có chuyện gì à?” Vẻ mặt cô lúc này trắng bệch hoảng hốt cứ nghĩ rằng sẽ nhân cơ hội này tỏ tình với anh nhưng không ngờ rằng anh lại đi du học.

“Chuyện này không cần cậu quản.” Nói rồi anh quay người bỏ đi mà không hề biết cô đứng ở đó mà tim đau như thắt lại, bật khóc lúc nào cũng không hay không biết.

Kể từ đó anh và cô mất liên lạc với nhau. Thấm thoát thoi đưa như thế nào lại để cho hai người gặp lại nhưng với thân phận ‘sếp’ và ‘nhân viên’.Anh nghĩ thầm có lẽ đã đến lúc rước cô về nhà rồi.

Lúc này tại Hạ gia.

“Hắt xì.”

Cô đang ngồi ăn thì bị hắt xì một tiếng. Ông bà Hạ lo lắng cho con gái hỏi:

“Tiểu Mạt con sao vậy? Có phải bị ốm đâu không ?”

“Con không sao đâu ba mẹ. Chắc là có anh nào đó đang nhớ con đây mà.”

“Cái con bé này. Từ lúc nào con lại biết đùa vậy, chẳng phải trước giờ con đều không thích nhắc đến đàn ông sao?” Hạ phu nhân thấy con gái lạ lạ bèn hỏi lại.

“À.. thế ạ… Cái đó con cũng không biết sao con lại nhắc đến nữa. Chắc là do con lớn rồi cũng sắp đến tuổi lấy chồng đi a.” Cô cười cười lúng túng đáp lại bà Hạ.

“Mà thôi. Mẹ cứ kệ đi, mẹ mau ăn cơm đi không có nguội mất.”

“Ừ ăn đi con.”