Bầu trời đen tối, sấm nhoang nhoáng chớp không ngừng..giọng của anh tuy thì thào, nhưng từng chữ sau cùng cô nghe rất rõ ràng.
" Anh thích cô từ rất lâu rồi sao..? là bắt đầu từ khi nào chứ ?" Chu Thanh Vũ suy nghĩ :
" Tại sao cô không biết gì hết, đây là lần đầu tiên cô biết anh mà. Sao anh lại nói là thích cô từ rất lâu chứ? "
Cô cố gắng nhớ lại những kí ức trong khoảng thời gian cô đi du học ở Mĩ, xem đã gặp anh ở đâu..
Du học ở Mĩ, chuyên ngành đá quý, buổi triển lãm 4 năm trước, những vị khách danh dự được mời, các thiếu gia, tiểu thư danh gia vọng tộc..còn có các đại gia tộc đều đến Mĩ tham dự buổi triển lãm này..
Trong đó, Con trai độc nhất của gia tộc Lục Minh..
mới 23 tuổi đã làm tổng tài của tập đoàn Lục thị, chính là vị thiếu gia Lục Minh Tử Duệ tuổi trẻ tài cao, có tiếng khắp Hải Thành.
Chu Thanh Vũ dần nhớ lại, ngày hôm đó cô đến buổi triển lãm với tư cách là thuyết trình viên. Lúc ấy, khi cô đang giới thiệu với mọi người về buổi triển lãm trang sức, đá quý...ánh mắt cô chợt quay về phía xa xa đối diện để rồi bắt gặp một khuôn mặt lạnh lùng, cô độc, nhưng khiến người ta vừa nhìn tới thì phải cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Người thanh niên đó đang nghiêm túc theo dõi cô, bốn mắt chạm nhau, cô giật mình vội quay đi.
Lúc triển lãm kết thúc, cô liền tìm thầy gặp thầy Jasson để hỏi thì mới biết người thanh niên đó là thiếu gia của gia tộc Lục Minh ở Hải Thành. Sau này thời gian trôi cô cũng quên luôn.
" Họ Lục Minh...chẳng lẽ chính là người đàn ông này sao ? " Cô còn đang mải chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, chợt nghe tiếng một người đàn ông vang lên phía sau.
" Bọn chúng ở đây ! Để xem chúng mày chạy được nữa không ? "
Ánh mắt Lục Minh Tử Duệ trở nên âm trầm. Dưới đêm mưa lạnh buốt, khí thế quanh anh lại tỏa ra còn lạnh hơn, khiến nhóm người bao vây hai bọn họ vừa nhìn liền cảm thấy không rét mà run.
" Việc gì phải sợ chúng, tay không tấc sắt mà thôi, sợ cái gì " Một người đàn ông lên tiếng.
Hắn ta chĩa súng về hướng hai người. Lục Minh Tử Duệ kéo Chu Thanh Vũ về phía sau lưng mình, bảo hộ cho cô, tránh làm cô sợ hãi.
Ánh chớp lúc sáng, lúc tối, cô đứng phía sau lưng anh, một nửa lưng áo màu trắng bị máu nhuộm thành màu đỏ vì vết thương chảy máu.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, dù còn đang bị thương, nhưng anh vẫn không quên che chở cho cô, nước mắt cô chảy nhiều hơn..khẽ đưa hai bàn tay túm lấy góc áo của anh. Cả dáng người nhỏ bé run lên..
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của cô gái đứng sau lưng mình ..anh quay mặt lại nở một nụ cười nhẹ để trấn an cô. Bàn tay to của anh nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô đang lạnh buốt vì nước mưa, anh nhẹ giọng nói :
" Không sao đâu, em đừng sợ. "
Nói rồi Lục Minh Tử Duệ nhìn về phía đám người, lạnh giọng hỏi:
" Là ai sai khiến các người..? "
Tên cầm đầu nhìn anh rồi thẳng thắn nói :
" Là ai không quan trọng, quan trọng đêm nay cái mạng của hai đứa mày sẽ không còn. "
Chu Thanh Vũ nhìn đằng sau là sông lớn, mưa to
làm nước càng dâng cao, cuộn trào lên từng đợt sóng đυ.c ngầu.
Phía trước thì đến hơn chục họng súng đang chĩa về phía họ. Cô sợ hãi cùng bất an, " tử thần đã đến gọi bọn rồi sao? chẳng lẽ cô và anh phải chết ở đây ? "
" Không !!Cô chết thì đã đành ! " Nhưng còn anh, anh có tội gì chứ sao phải chịu chung số phận với cô ! "
Dù cô biết đám người đó chia ra hai phe, một nhóm tới để gϊếŧ cô. Nhóm còn lại là lấy mạng anh, nhưng tối nay nếu như không đưa cô về..anh không ngồi chung xe với cô thì với sự bình tĩnh và quyết đoán của mình, chính bản thân anh cũng sẽ thoát được đám người đó..
Hai người đứng tựa vào nhau..
Nhóm người hung hãn nhìn về phía hai người họ, một tên đàn ông lên tiếng :
" Xử hai đứa nó đi, không cần nhiều lời..! "
Phía này tên cầm đầu chợt lên tiếng :
" Xử thằng nhóc này trước, con nhỏ kia nhìn cũng không tệ, đem nó thưởng cho anh em, để tụi nó chơi chán rồi xử luôn cũng không muộn."
" hahaha.." hắn ta nói xong, liền cười lớn.
Chu Thanh Vũ hoảng sợ càng níu chặt góc áo của Lục Minh Tử Duệ hơn. Lúc này, Lục Minh Tử Duệ quay lại, nhìn thấy cô gái nhỏ run rẩy vì sợ..anh khẽ nói :
" Có tôi ở đây rồi..bọn chúng sẽ không dám làm gì em đâu! "
" Nhưng bọn chúng quá hung ác, chúng sẽ gϊếŧ anh mất. Tôi không muốn vì tôi mà anh bị liên lụy, tôi không muốn.. huhuhu.." cô nói xong, bật khóc thành tiếng.
" Thật là tình cảm sướt mướt nha..nhưng sẽ không được thể hiện nữa đâu.." Tên cầm đầu nói giọng giễu cợt, hắn ta lên nòng súng rồi chĩa về phía Lục Minh Tử Duệ..
Đoàng !! Đoàng !!
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên ..
" Á...không..!! " Chu Thanh Vũ hét lên.
Vì Lục Minh Tử Duệ đứng quay mặt về phía cô, ôm cô trong ngực nên hai phát đạn đó lại rơi trên lưng và phía đầu gối của anh..
Bị thương từ trước, lại cộng thêm hai vết thương nữa, anh như muốn ngã xuống, trên khóe miệng máu tươi trào ra, cả khuôn mặt lạnh toát tái mét..
Chu Thanh Vũ cả kinh..
" Huhuhu..Lục Minh Tử Duệ anh có sao không? Anh đừng làm tôi sợ ! "
Cô khóc nức lên, nước mắt làm ướt hết một vùng áo của anh, anh nhìn cô cười yếu ớt rồi nói :
" Sao em lại mít ướt thế ? Là một nam nhi, vết thương này có là gì ! Dù có bao nhiêu vết thương nữa tôi vẫn sẽ bảo vệ cho em. "
Mặc dù nói với cô như vậy, nhưng mà trong lòng anh biết rõ hôm nay hai người họ không thể thoát. Thấy anh bị thương nặng, tên cầm đầu ra lệnh..
" Tụi mày lên lôi con nhỏ kia tới đây...! " Thấy bọn chúng tiến gần lại..Lục Minh Tử Duệ càng ôm chặt Chu Thanh Vũ. Anh lạnh giọng nói lớn:
" Tụi mày đừng hòng chạm vào được cô ấy..Lũ tiểu nhân bọn mày đã nhận được lệnh của ai ? "
Tiếng anh quát lớn khiến bọn đàn em của tên cầm đầu do dự, không dám đi tới. Vết thương lại bị động, ra máu càng nhiều khiến anh đau đớn, anh biết mình sắp không ổn..
Nhưng còn cô thì sao sao anh có thể để cho cô một mình đây..anh ôm cô, nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh sâu sắc, anh yếu ớt lên tiếng..
" Chu Thanh Vũ, em có sợ cái chết không? "
" Cái chết sao? "
Chu Thanh Vũ suy nghĩ, có gì mà phải sợ chứ?
Đối với cô mà nói, chết cũng coi như giải thoát, nhưng nếu như phải chết, cô thà nhảy xuống con sông đầy nước đυ.c ngầu, sóng cuộn hung dữ kia, cũng sẽ không để bọn chúng chạm đến người cô.
" Không ! cô lắc đầu rồi nói :
" Tôi không có sợ !! "
Lục Minh Tử Duệ nhìn cô, ánh mắt anh đầy thán phục, anh nói :
" Vậy được rồi, chỉ cần tôi được ở cạnh em, đời này được biết em, được gặp lại em lần cuối..chúng ta không sinh cùng một ngày, nhưng được chết cùng một ngày, thì không uổng phí sống kiếp này rồi. "
" Hả...! Anh nói cái gì? " Chu Thanh Vũ bất ngờ..
" Khoan đã.. Chẳng lẽ anh biết được ý định của cô sao ? "
Chu Thanh Vũ ngước lên nhìn Lục Minh Tử Duệ.. Khuôn mặt anh tuy có tái nhợt, mệt mỏi, lẫn sự đau đớn, ánh mắt anh sau cặp kính thật sâu thẳm khó đoán, nhưng hình như lại đầy vui vẻ và mãn nguyện.
Cô nhìn anh thật kỹ, một người đàn ông chỉ mới gặp mặt vài tiếng đồng hồ, cùng cô trải qua cuộc đuổi bắt đầy nguy hiểm tối nay, và giờ khi cái chết đến càng gần, anh vẫn muốn ở cùng cô, muốn bảo vệ cô..
" Thật không ngờ đời này cô vẫn còn gặp được chân tình. "
Còn chưa kịp hỏi anh, tại sao lại nói những lời như vậy, thì chỉ thấy thân hình anh thoắt đứng lên..dường như anh dùng hết tất cả sức lực còn lại, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực rồi tung mình nhảy xuống lòng sông đυ.c ngầu.
Khoảnh khắc hai người rơi xuống, cô nghe thấy giọng nói chứa đầy sự quyết đoán và chân thành của anh, dù tiếng nước, tiếng mưa, tiếng sấm, ồn ào nhưng cô vẫn nghe rất rõ ràng..
" Chu Thanh Vũ !! Em nghe cho rõ đây.. nếu còn có kiếp sau thì Lục Minh Tử Duệ tôi vẫn sẽ yêu em một lần nữa! "
Tiếng nói vang vọng hòa vào không gian ..
Chu Thanh Vũ từ từ nhắm mắt, hai tay vòng ôm lấy tấm lưng của anh..lòng thầm nói :
" Lục Minh Tử Duệ cảm ơn anh đã ở cùng em, cho em chút ấm áp cuối cùng này, nếu còn có kiếp sau để được yêu một lần nữa, em nhất định cũng sẽ yêu anh. "
Nói xong cô khẽ cười, nụ cười thanh thản, trong sáng ngây thơ giống như khi đó, khi mà anh nhìn thấy cô lần đầu tiên vậy..
Hai con người nhỏ bé rơi vào lòng sông, chìm dần xuống rồi mất hút.
Dòng sông cuộn trào cuốn đi hai sinh mệnh. Nước sông chảy siết dâng lên từng đợt sóng dữ.. không biết là đang khóc cho định mệnh của họ.. hay là hoan hỉ vui mừng vì biết đâu kiếp sau, hai người họ sẽ mãi mãi thuộc về nhau chăng.
Đám người nhìn đôi nam nữ không hề sợ hãi bọn họ, cả hai người đều không một chút do dự, quyết định chính vận mệnh của họ..
Ngay khi bọn chúng lao tới chỗ họ định ra tay, thì ngay lập tức gieo mình vào dòng sông chảy xiết.. khiến cho đám người trở tay không kịp, thật kinh hoàng mà, quả nhiên là vô cùng gan dạ..
Tên cầm đầu suy nghĩ, " nếu tối nay tên thiếu gia của gia tộc Lục Minh kia không phải bảo vệ cô gái đó, và nếu trong tay anh có súng ..thì bọn họ không khéo đã đưa thân mình làm con mồi cho anh săn gϊếŧ rồi.. " nghĩ vậy, hắn ta không khỏi rùng mình một cái.
Cả hai nhóm người thấy vậy thì cũng coi là xong nhiệm vụ, vội rút lui vào trong rừng tối rồi mất hút.
Hải Thành trải qua một buổi tối đầy bão giông, đã không còn mưa to, gió lớn, sấm chớp, mà bây giờ chỉ còn lại đêm đen u ám, tĩnh lặng, không gian nhuộm đầy sự tang thương...
" Kiếp sau, ta có gặp lại để yêu một lần nữa không ? "