Không Thể Buông Tay

Chương 38

Thành thật mà nói, trợ lý Liễu đã đi theo Cố Diệc Cư ba năm, người đàn ông này ngoan độc, lạnh nhạt vô tình, khi trước khi đối phó với cựu CEO, trợ lý Liễu vô số lần đồng cảm với ông ấy, đồng cảm với việc bị cố Diệc Cư nhắm tới, cũng đồng cảm việc ông ấy ngồi ở vị trí này hứng chịu mọi thủ đoạn của Cố Diệc Cư, do trợ lý Liễu và Triệu Nghĩa ra tay.

Có một số thủ đoạn còn chưa hoàn chỉnh.

Xong việc, Cố Diệc Cư thành danh vang dội trong giới, bất cứ ai biết Cố Diệc Cư, không ai không sợ anh.

Trước đây, ai trong hội đồng quản trị của tập đoàn Angel có tâm tư khác, không đoàn kết, ai cũng muốn vớt chút tiền từ công ty.

Từ khi Cố Diệc Cư lên nắm quyền điều hàng, tất cả đều co đuôi, ai cũng không dám làm trò dưới mí mắt Cố Diệc Cư.

Sau chuyện đó, những ngày trên tầng cao nhất của tập đoàn càng thanh tĩnh.

Chỉ như vậy tập đoàn Angel mới có thể phục hồi nhanh.

Ở cạnh người đàn ông nguy hiểm như sói này, trợ lý Liễu thật đúng là mẹ nó lần đầu thấy anh bị một thư ký nho nhỏ bắt bạt, vậy mà còn không tức giận.

Trợ lý Liễu nhìn Trần Diệu đầy ngưỡng mộ, sau đó vội vàng rời khỏi phòng.

Khi đi ngang qua Cố Diệc Cư, anh ta thầm đổ mồ hôi.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu lạnh nhạt quét anh ta, chân dài đá một cái, đóng cửa phòng lại.

Đi đến trước mặt Trần Diệu, híp mắt nhìn cô.

Trần Diệu vẫn đang lật xem tài liệu, Cố Diệc Cư chống tay lên bàn, nghiêng đầu nói: "Em chọc giận anh trước mặt cấp dưới."

Trần Diệu liếc anh một cái: "Không được?"

Đôi mắt của Cố Diệc Cư thâm sâu nhìn cô: "Chỉ có em dám.."

Trần Diệu: ".. Xin lỗi, Cố tổng, tôi làm ngài mất mặt."

Cố Diệc Cư: "..."

Anh tiến lại gần, hôn cô.

Trần Diệu lại nghiêng đầu, môi mỏng của anh rơi xuống gò má. Cô không trang điểm, làn da trắng nõn mịn màng, hô hấp của Cố Diệc Cư có chút nặng nề, một bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, tư liệu trên tay Trần Diệu rơi hết xuống bàn, anh bế cô lên, còn mình thì ghé vào mép bàn, gắt gao ôm cô.

Bầu không khí thay đổi đột ngột.

Cả người Trần Diệu cứng đờ, vươn tay chống lên ngực anh: "Cố tổng.. Cố tổng.."

Cố Diệc Cư thì thầm bên tai cô: "Văn phòng cũng là một nơi hay."

Trần Diệu hiểu ra, cả người không chỉ cứng đờ, gò má và cần cổ cũng đỏ lên.

Nhiều năm rồi, đã quá lâu để nhớ chi tiết, nhưng vẫn còn một chút ký ức, cảm giác đầu tiên là đau đớn, sau đó là tư vị vui sướиɠ như lên mây. Cho dù Trần Diệu có cản đảm thế nào, cũng không dám hồi tưởng nhiều.

Rất dễ.

Trần Diệu có thể cảm giác anh biến hóa.

Trần Diệu nghiêng đầu.

Nghĩ thầm.

Thời điểm cô và Chu Lục bên nhau, chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này.

Thời điểm kết giao với Giang Vũ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng khi cô gặp lại Cố Diệc Cư, những ý nghĩ này lại nhảy ra ngoài.

Anh thì thầm vào tai cô: "Nhiều năm nay anh luôn nghĩ đến em để làm việc đó, em có biết cảm giác thế nào không?"

Mẹ nó, Cố Diệc Cư, không biết xấu hổ!

Hai má Trần Diệu đỏ bừng.

"Càng muốn, hình ảnh em càng rõ, sợi tóc em rũ xuống, loáng thoáng.."

"Câm miệng!" Trần Diệu bịt miệng anh, giống như mèo hoang giương mắt nhìn anh.

Cố Diệc Cư khẽ cười một tiếng: "Nam nữ chi ái, nhân chi thường tình." *

*Nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường.

*

Trần Hân rời công ty mà cô làm việc kể từ khi tốt nghiệp rồi nộp đơn vào tập đoàn Angel nhưng lại không thành, thêm những gì xảy ra đêm đó.

Cô suy sụp một thời gian dài.

Dương Hoa đun nước từ trong bếp đi ra, thấy Trần Hân uống rượu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, ngồi lên sofa, rót cho một ly nước, nói: "Vui lên đi, cậu tốt nghiệp đại học Hải Thành, lại có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, mặc dù công ty cũ biết cậu tìm công ty săn đầu người, một số công ty sẽ để ý chuyện này, nhưng đa phần sẽ không quan tâm, rất nhiều công ty mời cậu về làm, cậu còn suy sụp cái gì?"

Đôi mắt đỏ hoe của Trần Hân dừng ở di động trên bàn.

Đoạn video đó giống như khối u ác tính, chà đạp lên lòng tự tôn của cô, cô về nhà tắm hơn ba tiếng đồng hồ, đến nỗi môi trắng bệch, da nứt nẻ, nhưng nhớ lại việc bị Tôn thiếu hôn, mùi vị thật ghê tởm, buồn nôn..

Mà cô phải quỳ trước mặt Trần Diệu dưới mắt người đàn ông đó, anh ta để hai người khác đè xuống vai cô..

Buộc cô phải quỳ xuống.

Quỳ gối trước mặt Trần Diệu, người mà cô khinh bỉ, căm ghét nhất, quả thật muốn mạng cô.

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Tớ không chịu được, thật sự không thể chịu nổi."

Dương Hoa nghe xong, nửa ngày không nói gì, uống một hớp nước, nói: "Không vượt qua được, em cậu sẽ cười nhạo, nó cố ý làm thế, nó biết cậu kiêu ngạo, mới dùng cách tàn nhẫn này để huỷ hoại lòng tự trọng của cậu.."

Trần Hân trượt xuống thảm, nói: "Ba mẹ tớ rất ghét nó, tại sao Cố Diệc Cư thích nó?"

Dương Hoa: ".. Mọi đàn ông đều khắc ghi lần đầu."

Trần Hân chế nhạo: "Đúng vậy, thật không biết xấu hổ, không biết tự ái, dùng thủ đoạn như vậy quyến rũ Cố Diệc Cư, anh ấy có thể hứng thú với nó bao lâu? Về sau không cần nữa sẽ vứt đi."

Dương Hoa cúi xuống vuốt tóc Trần Hân: "Đúng không? Cậu cũng biết mà, cho nên cần gì phải bận tâm?"

Lúc này.

Điện thoại di động của Trần Hân reo lên.

Cô duỗi tay nhặt điện thoại, người gọi đến là Chu Lệ.

Hốc mắt của Trần Hân lập tức ướt. Chu Lệ nghe thấy giọng nói khàn khàn của con gái mình bên kia, trong lòng đau khổ: "Hân Hân, tâm trạng con vẫn không tốt à?"

Trần Hân che miệng: "Vâng."

Chu Lệ thở dài: "Đừng khóc, không sao đâu, mẹ đã gọi điện mắng Trần Diệu, gần đây ba mẹ không đi thăm con được, con phải tự chăm sóc bản thân và hòa thuận với Dương Hoa. Hơn nữa, nói cho con biết một tin tốt, căn hộ nhà mình có khả năng bị thu hồi, đến lúc đó có tiền bồi thường, mẹ sẽ mua cho con một ngôi nhà ở Hải thị."

Hai mắt Trần Hân sáng lên: "Thật sao?"

Chu Lệ cười nói: "Thật. Có nhà rồi tìm chồng cũng dễ hơn, đúng không?"

Trò chuyện một lúc, Trần Hân cúp điện thoại, đột nhiên lại cảm thấy tràn đầy hy vọng. Cô ngẩng đầu định nói chuyện với Dương Hoa, lại thấy Dương Hoa đang yên lặng nhìn WeChat.

Trần Hân lại gần hỏi: "Sao thế?"

Ánh mắt Dương Hoa loé lên, theo bản năng giấu điện thoại đi. Trần Hân giật lấy di động của Dương Hoa, cúi đầu nhìn.

Sắc mặt cô lập tức tái nhợt.

Siết chặt di động.

Trên điện thoại.

Một người bạn mà Dương Hoa gặp ở tập đoàn Angel nói: "Chậc, tôi nghe trưởng phòng Lý của bộ phận nhân sự nói, cái người tên Trần Diệu mới bắt đầu làm việc không được bao lâu đã được Cố tổng trực tiếp đề bạt làm thư ký riêng, hơn nữa nghe nói.. hình như cô ta là người trong lòng của Cố tổng, dm, Cố tổng đó."

"Trưởng phòng Lý còn lén nói, Trần Diệu là phu nhân của tổng giám đốc."

Trần Hân nhìn Dương Hoa.

Dương Hoa cúi đầu nhìn Trần Hân, một giây sau nói: "Nếu em gái cậu thật sự kết hôn với Cố Diệc Cư, nó sẽ thắng.."

Rắc một tiếng.

Ốp điện thoại của Dương Hoa vỡ.

*

Buổi chiều phải đi thành phố Y công tác. Sáng sớm, Trần Diệu đọc tư liệu một lát, giữa trưa lại vội vã về chung cư thu dọn hai ba bộ quần áo bỏ vào chiếc vali nhỏ nhất rồi quay lại công ty.

Trợ lý Liễu đến nói rằng buổi trưa Cố Diệc Cư có việc, dặn Trần Diệu sau khi thu dọn hành lý xong thì ở công ty chờ anh.

Khoảng 3 giờ rưỡi.

Xe của Cố Diệc Cư đang đợi ở tầng hầm, Trần Diệu xách vali đi xuống lầu, Cố Diệc Cư mở cốp xe, đặt vali của Trần Diệu vào trong.

Bên trong còn có vali màu đen của Cố Diệc Cư.

Đến lúc xuất phát Trần Diệu mới biết, lần này chỉ có Trần Diệu và Cố Diệc Cư đi đến thành phố Y, ngồi trên ghế phụ lái, Trần Diệu cảm thấy hơi khẩn trương.

Cố Diệc Cư dùng đầu ngón tay gõ gõ xuống vô lăng, nói với Trần Diệu: "Ngày mai Triệu Nghĩa và những người khác xong việc sẽ đến."

Trần Diệu quay đầu nhìn anh: "Thành phố Y có rất nhiều dự án sao?"

Cô đọc thông tin dự án.

Biết Cố Diệc Cư sở hữu nhiều bất động sản, một công ty khoa học kỹ thuật, còn có một nhà máy điện tử, tất cả đều xây dựng ở thành phố Y.

Cố Diệc Cư câu môi: "Đúng, về sau phiền em giúp anh chia sẻ gánh nặng nhiều hơn."

Trần Diệu: "..."

Từ Hải thị đi đường cao tốc đến thẳng thành phố Y, phải mất hai đến ba giờ để đến nơi. Lúc đến thành phố Y, sắc trời đã dần tối, xe không trực tiếp đi đến khách sạn, mà chạy đến nhà máy điện tử Bạc Hồng.

Trần Diệu nhìn nhà mày điện tử Bạc Hồng sững sờ vài giây.

Ba mẹ cô đều làm việc trong nhà máy điện tử này, mấy năm trước Chu Lệ được thăng chức làm tổ trưởng bộ phận QC, Trần Kính Khang cũng là trưởng nhóm, ở đô thị loại ba như thành phố Y thì mức lương của hai người thật sự rất tốt, nhà máy lại lớn, phúc lợi cũng tốt. Trước kia Trần Kính Khang mua nhà, nhà máy cũng ứng trước cho ông một năm rưỡi tiền lương.

Khi Trần Diệu nhìn thấy nhà máy này trong hạng mục, cô cũng không nghĩ nhiều.

Không nghĩ tới điểm dừng chân đầu tiên là nhà máy này, Cố Diệc Cư khoát tay áo xuống xe, cúi đầu nhìn cô, nói: "Nhà xưởng chuẩn bị tu bổ, nên gần đây đang sa thải công nhân."

Trong lời của anh có ẩn ý.

Trần Diệu gật đầu: "Ừ."

"Đi thôi."

Cố Diệc Cư khẽ ôm eo Trần Diệu, dẫn cô đi vào cổng nhà máy.

Người phụ trách đã sớm đứng ở cửa chờ, vừa thấy hai người xuống xe, liền vội vàng chạy tới: "Cố tổng, vị này?"

"Thư ký của tôi, họ Trần." Cố Diệc Cư thản nhiên đáp.

Người phụ trách kia mặt mày như nở hoa, vội vàng bắt tay với Trần Diệu: "Thư ký Trần, xin chào."

Trần Diệu vừa mới vươn tay ra, Cố Diệc Cư lại kéo tay Trần Diệu về, từ cao nhìn xuống, cặp mắt hơi híp lại: "Không cần bắt tay. Đang tăng ca?"

"Đúng vậy, mọi người vẫn đang tăng ca." Người phụ trách xấu hổ rút tay về, lau lòng bàn tay, quay người dẫn bọn họ đi, nói: "Mời vào."

Bên cạnh ông ta còn có những người khác, cung kính đi theo.

Vây quanh Cố Diệc Cư và Trần Diệu. Trong tay cô cầm tài liệu, giẫm lên giày cao gót, đi lên bậc thang.

Nhà máy Bạc Hồng chủ yếu lắp ráp máy tính và điện thoại di động, rất sớm đã bá chiếm ở thành phố Y, không ít người trong thôn đều là công nhân của Nhà máy Điện tử Bạc Hồng, một số nhà quanh đây cũng được công nhân mua. Lúc này, cả xưởng đang làm việc.

Gần đây do nhà xưởng muốn cải tạo, muốn giảm biên chế.

Các nhân viên tích cực hơn rất nhiều so với ngày trước, ai có thời gian tăng ca sẽ ở lại làm thêm, biểu hiện tốt một chút sẽ không phải rời nhà máy.

Có cả một gia đình đã cắm rễ ở chỗ này, càng không muốn rời đi.

Do đó, bầu không khí trong xưởng cũng rất nghiêm túc, dù là công nhân hay quản lý đều làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, tập trung hơn trước.

Trần Kính Khang ăn cơm chiều xong, rửa hộp cơm rồi quay lại kéo sợi dẫn điện.

Đến bên cạnh Chu Lệ, thấp giọng nói chuyện với bà. Chu Lệ một bên gật đầu, một bên kiểm tra bảng mạch điện được giao. Một người khác ở bộ phận QC tiến đền gần nói: "Khả năng đêm nay sẽ tăng ca muộn, nghe nói có người từ trên đến, biểu hiện không tốt bị người ta nhìn thấy, không cẩn thận sẽ trực tiếp cuốn gói."

Chu Lệ cầm bảng mạch, ngẩng đầu hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên, tôi nghe chồng tôi nói."

Trần Kính Khang kéo sợi kim loại nhỏ: "Vậy ngươi cũng phải cận thẩn, nếu như bị đuổi việc thì rắc rối to.."

"Ai, ta tới." Người kia liếc ông một cái, vội vàng ngồi xuống. Trần Kính Khang và Chu Lệ cũng vô thức có chút lo lắng, hai người không kìm được sự tò mò, thăm dò nhìn thoáng qua.

Người quản lý bộ phận ngày thường áp bức bọn họ nay lại tươi cười như hoa, vừa dẫn đường vừa nói: "Cố tổng, thư ký Trần, đây là nhóm A kéo dây cáp, chuyên môn sản xuất bảng mạch TC, còn đây là bộ phận kéo dây điện QC.."

Khi giám đốc bộ phận nói, ông ta nhìn sang hướng Trần kính Khang và Chu Lệ.

Ánh mắt sắc bén quét qua Trần Kính Khang và Chu Lệ một cái, đặc biệt là Trần Kính Khang, ngụ ý là sao ông lại ở đây, còn không trở lại làm việc.

Trần Kính Khang và Chu Lệ cùng tái mặt.

Trần Diệu đang nhìn về phía bọn họ, cô mặc một bộ âu phục màu đen, đi giày cao gót, tóc buộc cao, nhìn rất thành thục.

Cũng có chút xa cách.

Người bên bộ phận QC đối diện nói: "Vị quản lý cấp cao xinh đẹp này.. Sao giống cô bé nhà các người quá vậy?"

*

Canhcut: Ai cho mình biết cao quản là gì không? Quản lý cấp cao à? Phải dùng từ thế nào để thay thế

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----