"Trần Diệu, đừng khinh người quá đáng." Da đầu của Trần Hân phát đau, cô ta vươn tay ra muốn bắt lấy Trần Diệu. Lại bị một bàn tay to từ bên cạnh dùng lực bóp chặt cổ tay đè xuống, Trần Hân bị ăn đau mà sắc mặt trắng bệch, thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng rắc. Cố Diệc Cư đá chiếc ghế bên cạnh xuống, nói: "Vậy thì quỳ, quỳ xuống xong rồi cút."
Trần Diệu vốn dĩ chỉ định dọa thôi, cô ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư từ cao nhìn xuống Trần Hân như nhìn một con kiến, hai mắt Trần Hân đẫm lệ mông lung nhìn anh. Cố Diệc Cư dùng tay lấy điếu thuốc từ khoé môi xuống, nghiêng đầu búng búng: "Quỳ."
Trần Diệu: "..."
Triệu Nghĩa che miệng, cười nói: "Trần Hân tỷ tỷ, thành thật và ngoan ngoãn đi."
Nếu như nói chuyện hôm nay bị ôm hôn, bị quay phim khiến Trần Hân suy sụp thì giọng điệu lãnh khốc vô tình ép cô quỳ xuống của Cố Diệc Cư lúc này trực tiếp bóp chết trái tim vốn đang ngo ngoe rục rịch, thành một mảnh lạnh lẽo.
"Cô cho rằng tôi đang đùa?" Cố Diệc Cư thấy cô ta hồi lâu không nhúc nhích, lại dùng chân dài đá cái ghế dựa, ngữ khí lạnh nhạt, đầy uy hϊếp.
Trần Hân không nhúc khích.
Cô kiên quyết không quỳ, chết cũng không quỳ.
Cố Diệc Cư nhìn về phía hai người đàn ông.
Một giây sau.
Trần Hân bị buộc quỳ xuống trước mặt Trần Diệu, ngay khi đầu gối cô ta chạm đất.
Trần Diệu sững sờ.
Trần Hân bật khóc.
Tôn thiếu ở bên cạnh líu lưỡi.
Cố gia đủ tàn nhẫn.
Nhưng nhớ lại lưỡi dao chôn giữa hai ngón tay, anh ta lập tức cảm thấy.. Ít nhất quỳ xuống vẫn nhẹ nhàng.
Mặt Cố Diệc Cư không đổi sắc, nói: "Tiện thể xin lỗi."
Trần Hân cúi đầu, thật lâu, thật lâu..
"Thật xin lỗi."
Một câu thật xin lỗi này giống như đi qua dòng sông dài của lịch sử, cuối cùng cũng đến với Trần Diệu. Cô ta không giả tạo, nhưng những năm qua, hành động của Trần Hân đã vô tình hoặc cố ý làm cô mất lòng với ba mẹ, dù là lúc trước chiên trứng hay là lúc tốt nghiệp Trần Hân mắng cô không biết xấu hổ, Trần Hân tát cô một cái, cô tát trả một cái lớn hơn in hằn cả dấu tay..
Xong việc.
Trần Hân vẫn cứ là nàng công chúa.
Trần Diệu vẫn là con kiến trong mắt ba mẹ.
Trần Diệu không nhìn Trần Hân đang quỳ gối trước mặt mình, cô nghiêng đầu, hốc mắt đỏ hoe.
"Sao em khóc?" Cố Diệc Cư đứng trước mặt Trần Diệu, nâng cằm cô lên, nhìn hốc mắt đỏ hồng của cô. Trần Diệu chớp chớp mắt, Cố Diệc Cư nhướng mày: "Không thích tôi đối xử như vậy với chị em?"
Trần Diệu nhìn cằm của anh, nơi đó có một vết sẹo, lúc này cô nhìn thấy nó rõ ràng. Cô lắc đầu, Cố Diệc Cư cúi đầu hôn lên trán cô, lại thở dài: "Cô bé, em vẫn quá lương thiện.."
*
"Cút." Hôn lên trán Trần Diệu xong, Cố Diệc Cư lạnh lùng nhìn Trần Hân.
Trần Hân quỳ đến mức không thể đứng dậy được nữa, hai người đàn ông đã xách cô lên, mang ra ngoài. Trần Hân nhìn Cố Diệc Cư lần cuối, qua cánh tay của anh, Trần Hân nhìn thấy anh đang nâng khuôn mặt của Trần Diệu, tựa như trân bảo.
Tim bị nỗi đau tập kích, Trần Hân loạng choạng đẩy hai người đàn ông ra, rồi một mình chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại.
Có thể nghe thấy tiếng khóc của Trần Hân.
"Kia.. Tôi cũng đi?" Tôn thiếu cất điện thoại, đứng dậy nhìn trộm Trần Diệu một cái.
Nữ nhân này nhìn khí phách, nhưng lúc khóc cũng thật là nhu nhược đáng thương, mềm yếu như vậy chọc nhân tâm ngứa ngáy.
Cố Diệc Cư vuốt tóc Trần Diệu, ngữ khí không dao động: "Cút."
Tôn thiếu: "Tốt."
Nói xong liền chạy biến.
Triệu Nghĩa cũng im lặng dẫn hai người đàn ông khác đi, cửa phòng đã đóng lại, chỉ còn Trần Diệc và Cố Diệc Cư ở trong phòng, Cố Diệc Cư cúi đầu hôn lên môi Trần Diệu.
Trần Diệu lại đột ngột né tránh, nụ hôn của Cố Diệc Cư rơi xuống má, anh nheo mắt, đầu ngón tay hơi dùng sức, nhéo cằm cô xoay lại.
Trần Diệu thấp giọng nói: "Tôi muốn về nhà."
"Còn nữa.. Cố tổng.. Đừng chiếm tiện nghi của tôi, anh không phải bạn trai tôi."
À.
Ra thế.
Anh khịt mũi, lại cúi đầu lần nữa.
Chát-
Một cái tát lại giáng xuống mặt Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư: ".. Tốt. Đánh cũng đánh rồi."
Nói xong, anh trực tiếp lấp kín môi cô, đè cô xuống sofa hôn không chút khách sáo.
Trần Diệu: "..."
Mẹ nó.
*
Lúc trở về chung cư thì cũng đã khuya.
Trần Diệu lau miệng xuống xe, Cố Diệc Cư xoa khoé môi, nhìn Trần Diệu lau miệng, sắc mặt lạnh như băng đẩy cửa xe ra, chân dài đáp xuống mặt đất, nhìn bóng dáng cô chạy như bay vào khu chung cư.
Anh nghiêng đầu cắn điếu thuốc.
Âm lãnh tính kế, khi vào thịt cô.
Liễu Anh vẫn chưa ngủ, cô ấy đang đắp mặt nạ đợi Trần Diệu quay về, hóng xem Cố gia cho Trần Diệu kinh ngạc gì. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Liễu Anh từ ghế sofa đứng dậy, chạy đến bên người Trần Diệu, vừa định nói chuyện lại nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Trần Diệu, Liễu Anh sửng sốt hai giây: "Hôn môi?"
Trần Diệu trừng Liễu Anh một cái, sau đó cúi người thay giày.
"Xác nhận quan hệ?" Liễu Anh thầm nghĩ, nhanh như vậy? Mới nãy nói xem thành ý của anh mà?
Trần Diệu đi đến bàn trà, rót một ly nước, uống cạn nói: "Không phải."
Liễu Anh: "A. Nhưng hai người như vậy không khác gì đã trong quan hệ."
Trần Diệu ngồi xuống sofa, bất đắc dĩ nói: "Cậu không sai."
Dù sao mỗi lần cùng anh ta đi ra ngoài đều bị hôn.
Mẹ nó.
Liễu Anh nhéo mặt, ngồi bên cạnh Trần Diệu, cẩn thận hỏi: "Vậy.. tối nay anh ấy cho cậu bất ngờ gì?"
Nói đến bất ngờ.
Trần Diệu nhớ tới khuôn mặt thất bại của Trần Hân.
Trong lòng cô lại dâng lên một tia vui sướиɠ, cô nghịch cốc nước, tìm video trên điện thoại đưa cho Liễu Anh.
Liễu Anh vội vàng cầm lên xem.
"Uii.. Gậy ông đập lưng ông.. Kế hay."
Trần Diệu nhếch môi: "Ừ."
Liễu Anh: "Cố gia tốt nhất."
Quả thật anh là nam thần trong lòng cô. Ôi trời, Trần Diệu phải ở bên Cố gia mới được, như vậy cô có thể nhìn thấy nam thần mỗi ngày.
Trần Diệu đá Liễu Anh: "Vẻ mặt sùng bái này là sao? Hâm mộ Cố Diệc Cư?"
Liễu Anh đỏ mặt: "Ừ.. Có chút."
Trần Diệu: ".. Có gì mà ngưỡng mộ, chậc."
Thật ra tối nay cô vẫn chưa nói lời cảm ơn với Cố Diệc Cư.
Nhưng nghĩ đến cách anh ngỏ lời, Trần Diệu quyết định im lặng.
Trần Diệu dựa vào sofa, nghịch điện thoại di động, xem đi xem lại đoạn video, chợt nảy ra một ý nghĩ. Cô tìm kiếm tài khoản WeChat của Trần Kính Khang rồi gửi video sang.
Sau một giây.
Trần Kính Khang đã gửi một tin nhắn bằng giọng nói sang.
Thậm chí Trần Diệu chẳng thèm nghe, trực tiếp chặn Trần Kính Khang.
Quá sung sướиɠ.
*
Hai ngày sau.
Cố Diệc Cư gửi một tin nhắn WeChat cho Trần Diệu: "Tôi đi công tác, chờ tôi quay lại."
Trần Diệu đang làm việc, cô bỏ tay ra khỏi con chuột, mở WeChat.
Cô miễn cưỡng trả lời: "Đã biết."
Từ Hải thị đến thành phố Y, lái xe đến đó cũng thuận tiện, mất khoảng hai đến ba giờ đồng hồ. Triệu Nghĩa lái xe, nhà ở thành phố Y đã xuất hiện nhiều hơn trong vài năm gần đây, nhưng hầu hết đều là nhà trống, các thương nhân Hongkong và một số nhà đầu cơ bất động sản đã mua để thu lợi, những ngôi nhà trong tiểu khu đều được treo những tấm băng ngang màu đỏ, có ghi rõ một mét vuông giá bao nhiêu.
Chiếc Mercedes màu đen từ từ chạy đến ngôi làng trong thành phố.
Làng trong thành phố tồn tại được lâu như vậy thật sự không dễ dàng, nhưng ngôi làng này cũng không còn phồn hoa như xưa nữa.
Một số ngôi nhà trong thành có dấu hiệu sắp sụp, các chữ đỏ trên tường bị phá huỷ. Một số hẻm nhỏ có lát nền trên các lối đi bị lật tung, trở thành con đường lầy lội.
Triệu Nghĩa đỗ xe lại, không đi theo Cố Diệc Cư mà đi thẳng đến khu vực từng là phòng bia và quán Internet, bên đó vẫn còn một đống chuyện cần giải quyết.
Cố Diệc Cư đứng gần sân bóng rổ, ngậm một điếu thuốc, uể oải nhìn về bên kia. Anh đã từng sống ở đây, nhưng sau khi ba mẹ qua đời, anh đã chuyển đến phòng bida, bây giờ nơi này phải được anh thu về tay, sau đó xây lại. Thành phố Y hiện tại không tốt lắm, cần phí một chút tâm tư.
Anh cụp mắt rít một hơi thuốc lá.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo xám từ bên kia đi tới, trong tay cầm một chùm chìa khóa, khi nhìn thấy Cố Diệc Cư, chị ấy cười rạng rỡ rồi hét lên bằng giọng địa phương của thành phố Y: "Cố tổng! Xin chào."
Cố Diệc Cư dập điếu thuốc, vô cảm gật đầu với chị.
Liêu chủ nhà cười nói: "Tôi dẫn cậu đi dạo một chút?"
Cố Diệc Cư: "Được."
Anh đút tay vào túi quần đi theo, Liêu chủ nhà liếc nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh mà thầm nghĩ, vị chủ đầu tư này cũng quá khiêm tốn, đến đây cũng không mang theo thư ký. So với những chủ đầu tư trước đây, lúc đến phô trương như sợ người khác không biết rằng họ giàu có, nhưng cuối cùng lại bị vị Cố tổng khiêm tốn mà thần bí này giành được mảnh đất.
Nhưng vị Cố tổng này có chút quen mắt, Liêu chủ nhà nhìn Cố Diệc Cư vài lần, sau đó dẫn anh vào trong ngõ, nhìn hết nhà này đến nhà khác, ở đây có khoảng hơn chục căn nhà của Liêu gia, cuối cùng đến một căn nhà gần phòng chơi mạt chược, Cố Diệc Cư mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Hình như đây là nhà của cô gái nhỏ, ở tầng mấy?
Liêu chủ nhà thấy Cố Diệc Cư nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, lại dùng tiếng phổ thông pha khẩu âm nói: "Nơi này của chúng tôi còn có một sinh viên đại học Thanh Hoa ở đây."
Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn Liêu gia chủ: "Thật sao?"
Trong mắt anh phảng phất ý cười cùng kiêu ngạo.
Liêu gia chủ thấy anh có hứng thú nên cũng nói: "Đương nhiên, gia đình này khá lợi hại, hai cô con gái đều rất có triển vọng, vốn dĩ cho rằng chị gái thi đậu đại học Thanh Hoa, không nghĩ tới em gái mới được nhận. Chỉ là, gia đình này luôn bất công tôi nhớ rõ ngày đó phải lên tầng 3 giải quyết một số chuyện, lúc đi ra đã nhìn thấy ba mẹ của gia đình này đang đánh con gái nhỏ của họ, thật tàn nhẫn, cây chổi rơi xuống hẳn người cô bé."
Ánh mắt Cố Diệc Cư dần trở lên lạnh lùng: "Sau đó sao?"
Liêu gia chủ thở dài: "Tôi đau lòng cho cô bé, ba mẹ nó không quan tâm, xem ra mấy năm gần đây cũng mặc xác, tiền học phí và tiền sinh hoạt đều do cô bé tự trang trải, nghe nói đã đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ. Trần gia muốn để tiền mua một ngôi nhà nên để cô con út tự kiếm tiền. Đại học Thanh Hoa là một ngôi trường danh giá, cô bé tự kéo hành lý của mình đi xe lửa, tôi nhét cho cô bé vài quả trứng gà đỏ chúc nó học thành tài trở về. Lúc đấy cô bé nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, nhìn tôi đến đau lòng, nhưng chưa bao giờ thấy con bé quay lại nữa."
Cố Diệc Cư ngẩng đầu nhìn lên ngồi nhà, ngồi xuống chân cầu thang, bóp nát điếu thuốc bằng đầu ngón tay, nói: "Liêu tỷ, kể tôi nghe thêm về gia đình này."
* * *
Cánh cụt: Ngày hôm nay của tôi như bị rút hết mana vậy.. mọi người ngủ ngon.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----