Không Thể Buông Tay

Chương 32: Tôi nhớ em tám năm

Lần đầu tiên Liễu Anh gấp hơn cả Trần Diệu, trước bốn giờ cô ấy đã giục Trần Diệu đi thay quần áo, thậm chí còn chạy sang phòng Trần Diệu chọn quần áo cho cô.

"Mấy khi đi hẹn hò, nhất định phải mặc đẹp, đừng mặc mấy cái quần áo đó ra ngoài" Liễu Anh vừa nói vừa nhìn một lượt tủ quần áo của Trần Diệu.

Mấy năm nay Trần Diệu kẹt tiền, quần áo của cô đều có tính thực tế mà đơn giản. Tuy rằng dáng người cô có thể gọi là chuẩn nhưng vẫn thiếu gì đó quyến rũ.

Trần Diệu ngăn Liễu Anh lại: "Tớ có thể tự chọn không?"

"Không thể. Chắc chắn cậu lại mặc quần jean áo sơ mi" Liễu Anh đẩy tay Trần Diệu ra, vùi đầu vào tìm kiếm, Trần Diệu đảo mắt, ngồi lại trên giường nghịch điện thoại, không để ý đến Liễu Anh.

Khoảng chừng năm phút sau, Liễu Anh lấy ra một chiếc váy ngắn tay màu đen xẻ tà ném vào ngực Trần Diệu: "Cái này."

Trần Diệu lật váy nhìn một cái, thở dài nói: "Đâu phải tham gia sự kiện trọng đại gì đâu."

"Bình thường cậu mặc bộ này sao?" Liễu Anh đẩy vai Trần Diệu: "Đi thay đi."

Trần Diệu: "..."

Trần Diệu không biết mình mua chiếc váy này từ khi nào, dù sao cũng không thường xuyên mặc. Cô cầm lấy, đi vào phòng tắm thay, cổ áo chữ V, màu vải làm nổi bật làn da trắng, thiết kế vừa vặn, trước lồi sau lõm. Một đường xẻ tà càng khiến cô thêm nữ tính, Trần Diệu vén tóc lên, sửa sang lại, đi ra ngoài.

Liễu Anh ôm tay đợi bên ngoài, khi thấy cô đi ra, cô ấy kêu lên một tiếng.

"Đẹp."

Giọng điệu y hệt tên lưu manh.

Trần Diệu không để ý đến cô, đi vào phòng bếp, lấy rau từ trong tủ lạnh ra, nói: "Buổi tối cậu có thể ăn mì, lấy đồ ăn buổi trưa trộn vào, lúc nấu mì thêm nước sốt tớ làm lần trước."

"Đã biết." Liễu Anh an ủi nói.

Trần Diệu là một người bạn tốt.

Tính cách của cô ấy có vẻ cứng nhắc, nhưng thực tế tâm rất mềm yếu.

Nhưng người nhà không hiểu một chút gì về cô.

*

5 rưỡi xế chiều, WeChat của Trần Diệu lại vang lên, Cố Diệc Cư gửi, anh đang ở dưới lầu.

Trần Diệu đi xuống lầu, mở cửa kính, xỏ giày cao gót bước ra ngoài, chiếc váy xõa tung trên bắp chân, Trần Diệu dùng đầu ngón tay chạm vào tóc của mình, có vài sợi vướng vào hoa tai của cô.

Khẽ quay đầu, cô nhìn chiếc Mercedes màu đen.

Cố Diệc Cư ngồi ở ghế lái, chống khuỷu tay lên cửa sổ, khoé miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt dừng trên người cô không chút dịch chuyển.

Tình cờ vào lúc mặt trời lặn, ánh tà dương rơi xuống người cô, bao phủ cô đẹp không sao tả xiết.

Đôi mắt Cố Diệc Cư tối sầm lại một chút.

Nghĩ thầm.

Cô cứ như vậy, sao anh bỏ được.

Trần Diệu đi về phía chiếc Mercedes đen: "Cố tổng."

Cố Diệc Cư ừ một tiếng, xuống xe, mở cửa sau cho cô, Trần Diệu ngửi thấy mùi thuốc lá trên cổ tay áo anh, đột nhiên trái tim lại gia tốc đập nhanh.

Cô cúi người ngồi vào.

Sau khi bước vào, cô sửng sốt.

Có một bó hoa hồng ở ghế sau.

Cố Diệc Cư chống tay lên nóc xe, cúi người: "Tặng em."

Trần Diệu vươn tay nghịch cánh hoa.

Ai biết bên trong cánh hoa đều giấu chocolate, mỗi bông một là một viên, vàng óng ánh.

Cố Diệc Cư thấp giọng cười: "Không phải trước đây em rất thích chocolate sao? Lúc nào ăn hoa quả lạnh cũng nhờ lấy sốt chocolate cho em."

Trần Diệu quay đầu nhìn anh.

Anh khom người, cổ áo hơi mở, môi nhếch lên, có chút xấu xa.

Cổ họng Trần Diệu khô khốc: "Cảm ơn."

Cố Diệc Cư nhướng mày, đứng thẳng dậy, đóng cửa ghế sau lại. Quay trở lại ghế lái, khởi động xe, một đường lái xe vào đường chính.

Bó hoa chocolate bên cạnh thật rực rỡ, thỉnh thoảng Trần Diệu lại nhìn mấy bông hồng.

Cô không nói với Cố Diệc Cư rằng sau này cô không thể mua được loại chocolate này. Khi cô còn học, Trần Kính Khang thường xuyên mua cho Trần Hân, Trần Hân không ăn hết thì Trần Diệu có thể ăn một ít. Bốn năm đại học sau này, cô quá nghèo, quên mất mùi vị của loại chocolate này, tốt nghiệp xong đi làm đương nhiên là có thể mua nổi, nhưng cô rất ít ăn.

Cố Diệc Cư đã đặt bữa tối tại nhà hàng.

Khi đến nơi, Trần Diệu sững sờ.

Cố Diệc Cư dập điếu thuốc, nhìn cô, khoé môi cong lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Đã từng đến?"

Trần Diệu: "..."

Tên đàn ông chó này biết?

Lần trước cô và Giang Vũ đã đến nhà hàng này, lúc đó còn có Liễu Anh.

Thấy cô không trả lời, Cố Diệc Cư đút hai tay vào túi quần cười nói: "Đã cùng Giang Vũ đến? Còn đi xem pháo hoa, rất lãng mạn."

Trần Diệu: "..."

"Tối nay không có pháo hoa, nhưng vẫn phải ăn cơm" Cố Diệc Cư nói xong liền nắm cổ tay cô, dắt cô đi lên lầu.

Trần Diệu không nhịn được trợn mắt.

Cô nói thầm: "Đồ nhỏ nhen."

Cố Diệc Cư: "..."

Nói nhỏ thôi.

Tưởng lão tử tai điếc?

Nhà hàng này nổi danh dành cho các đôi tình nhân, không gian nhỏ đến khi hai người ngồi đối diện nhau, đầu gối sẽ chạm đầu gối. Lần trước đổi sang ba cái ghế lớn hơn nên không đυ.ng gối, bây giờ vừa ngồi xuống, Trần Diệu liền cảm thấy đầu gối bị Cố Diệc Cư đè lên, cô vô thức co người lại.

Cố Diệc Cư phát hiện, dùng sức ép đầu gối cô vào đầu gối của anh.

Trần Diệu: "..."

Lúc ăn.

Cố Diệc Cư nói: "Hai ngày nữa tôi đi công tác."

Trần Diệu ngậm ống hút uống trà trái cây, ừ một tiếng.

Cố Diệc Cư nhìn đôi môi đỏ mọng của cô: "Ở thành phố Y."

Thành phố Y.

Nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, thành phố không có khả năng phát triển, nhưng giá giá cứ mỗi năm lại tăng mà dân cư vẫn khó khăn như cũ. Bây giờ đã trở thành một thành phố có giá nhà cao, khiến mọi người chùn bước đến ở.

Trần Diệu buông ống hút ra, hỏi: "Anh đến đó làm gì?"

Cố Diệc Cư vươn tay dịch cái ly của cô, Trần Diệu tưởng anh muốn làm gì, buông lỏng tay, để anh cầm cái ly kia đi, ai ngờ anh cúi đầu ngậm xuống vị trí cô vừa uống.

Trần Diệu lập tức đỏ mặt, anh nhấc mí mắt cười nhìn cô: "Xử lý chút việc, có muốn đi cùng tôi không?"

Trần Diệu nghiến răng: "Không."

Cô vẫn là nhân viên nhân sự.

Đi công tác cùng sếp không phải công việc của thư ký à?

Với cả.

Cô không muốn quay lại thành phố đó chút nào.

Đặc biệt là ba mẹ cô còn ở thành phố kia.

*

Sau bữa tối, bên ngoài trời đã tối hắn.

Từ cửa kính nhìn ra ngoài, ánh đèn lập loè, màn đêm ở Hải thị chậm rãi kéo xuống.

Cố Diệc Cư ra hiệu thanh toán.

Cả hai rời khỏi nhà hàng, lên xe.

Trên WeChat, Cố Diệc Cư đã nói cho cô kinh ngạc, nhưng từ lúc lên xe đi ăn tối đến giờ, bó hoa chocolate này là điều bất ngờ duy nhất. Trần Diệu lại không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Cố Diệc Cư: "Anh định đi đâu?"

Về nhà?

Cố Diệc Cư khởi động xe, nghiêng đầu liếc cô.

Lúc này không cho cô ngồi ở ghế sau, bắt cô lên ngồi ở ghế phụ lái. Trần Diệu cũng nhìn anh, Cố Diệc Cư câu môi: "Dẫn em đi uống rượu."

Trần Diệu: "Tửu lượng tôi không tốt."

"Không sao."

Dứt lời, chân đạp lên ga, chiếc xe lao vυ't đi.

Một lúc sau, xe đến quán bar Cửu Thanh.

Xe đậu xong.

Cố Diệc Cư kéo Trần Diệu ra khỏi xe, buông nhẹ tay rồi lại vòng tay qua eo cô.

Chất liệu vải mềm mại khiến bàn tay to của anh như dán vào da thịt cô, Cố Diệc Cư nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô: "Váy của em rất đẹp."

Trần Diệu hơi giãy giụa.

Cố Diệc Cư híp mắt, ôm cô chặt hơn: "Ngoan."

Trần Diệu: "..."

Tên lưu manh có văn hóa.

Vẫn sớm nên không có nhiều người trong quán bar, Trần Diệu nhớ năm ấy tốt nghiệp cô đã đến quán bar một lần, khi đó cô đã gặp lại Cố Diệc Cư, lúc đó đã là sinh viên đại học.

Bar Cửu Thanh khá nổi tiếng, là quán bar đắt đỏ ở Hải thị.

Cố Diệc Cư không mang Trần Diệu đến quầy bar mà đưa cô một đường lên lầu hai, lầu hai cơ bản đều là phòng riêng, Trần Diệu nhìn Cố Diệc Cư hỏi: "Anh có hẹn với ai sao?"

Cố Diệc Cư đặt tay trên lưng Trần Diệu, khẽ xoa, cảm nhận được da thịt dưới lòng bàn tay khiến anh có chút hưng phấn.

Anh ậm ừ một tiếng, coi như trả lời.

Trần Diệu nghĩ thầm.

Cô và Cố Diệc Cư còn cùng quen ai nữa sao?

Quản lý bar mở một phòng riêng cho Cố Diệc Cư và Trần Diệu, Cố Diệc Cư ôm Trần Diệu đi vào, đóng cửa lại, trong phòng chỉ có hai người.

Trong bóng tối yên tĩnh, Trần Diệu do dự mở miệng, còn chưa xuất ý thành lời, Cố Diệc Cư đã đè cô lên vách tường, cúi đầu chặn môi cô.

Hung hăng hôn xuống.

Khoảnh khắc đó Trần Diệu đã nghĩ.

Mẹ nó.

Biết mà, ra ngoài cùng anh ta không phải chuyện tốt gì.

Hôn lại hôn, anh ta định làm gì?

Trần Diệu tránh khỏi vòng tay anh, sắc mặt đỏ bừng, Cố Diệc Cư cắn đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng thở gấp: "Tôi nhớ em tám năm."

Trần Diệu đẩy anh ra, mười phần kháng cự.

Cố Diệc Cư nắm cằm cô, từ trên cao nhìn xuống, híp mắt ngắm cô.

Trần Diệu nghiêng đầu.

Lúc này.

Bức tường màu tím bên cạnh từ từ dịch chuyển.

Phòng bao bên cạnh mở ra, Tôn thiếu đang ngồi trên sofa, vẻ mặt dè dặt, bên cạnh còn có Triệu Nghĩa đang hút thuốc.

Còn có hai người đàn ông khác.

Trần Diệu quay đầu, lại cọ phải môi mỏng của Cố Diệc Cư.

Cô hít một hơi, có chút hoảng, nhưng Cố Diệc Cư lại hôn lên môi cô.

Trần Diệu không thể không đấm lên vai anh.

Lại lần nữa né tránh làn môi nóng bóng của anh, cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ bị đẩy vào.

Mặc váy dài màu đen, tóc buộc cao, cô gái xinh đẹp này là Trần Hân.

Đôi mắt của Trần Diệu trừng lớn.

Cố Diệc Cư dùng ngón tay xoa nắn môi Trần Diệu, trong mắt vẫn còn lưu lại một tia mê luyến: "Thấy không em?"

Hai cánh môi Trần Diệu bị xoa đỏ bừng: "Thấy. Anh.."

"Đây là bất ngờ anh dành cho em." Nói xong, Cố Diệc Cư ôm lấy Trần Diệu di chuyển, đứng trước bức tường trong suốt, nhìn sang phòng bao bên cạnh.

Trần Hân ngẩng đầu lên thấy hai người đang đứng đối diện với bức tường thuỷ tinh, đôi mắt mở to không thể tin được.

Cặp mắt xinh đẹp đó tràn đầy khϊếp sợ.

Cố Diệc Cư lạnh lùng nhìn cô ta, ôm Trần Diệu.

Trần Diệu nép vào lòng anh, bộ dáng lúc này của hai người kích động đến Trần Hân.

Cô ta há miệng thở mạnh.

Lúc này Triệu Nghĩa đứng dậy, cười cười kéo tay của Trần Hân.

Trần Hân vùng vẫy, nhưng giây tiếp theo bị Triệu Nghĩa đẩy vào lòng Tôn thiếu.

Cả người Tôn thiếu gia cứng đờ.

Triệu Nghĩa đạp lên ghế, nói: "Ôm ôm."

Tôn thiếu khϊếp sợ: "..."

Mùi nước hoa nồng đậm trên người Tôn thiếu rất hăng, Trần Hân bị hắn ôm eo, cả người chôn trong l*иg ngực l*иg.

Tôn thiếu nghĩ thầm.

DM.

Còn tưởng định làm gì.

Chuyện tốt vậy, anh ta còn muốn ôm chặt hơn nữa.

Trần Hân tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào hai người đứng sau bức tường thuỷ tinh, đặc biệt là Cố Diệc Cư.

Mà Cố Diệc Cư lại nghiêng đầu, môi mỏng dán lên tai Trần Diệu, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn tiếp tục không? Tôi sẽ để đám người Triệu Nghĩa xử lý hiện trường."

"Theo ý anh."

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----