Không Thể Buông Tay

Chương 15

Chương 15

Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo. Thành phố Y nằm ở phía nam, trời đông lạnh thấu xương. Trần Diệu đứng ở lối ra vào của nhà hàng, đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ rơi lệ. Kể từ khi ông bà ngoại qua đời, cô thường có loại cảm giác dường như thế giới chỉ còn mình cô.

Loại cảm giác đằng trước không ai dẫn dắt, đằng sau không ai dựa dẫm.

Cô đưa tay lau nước mắt trượt dài, không dám quay đầu nhìn nhà hàng, cũng không dám ở lại. Sau khi xuống cầu thang, Trần Diệu gọi một chiếc taxi, không gian kín mít khiến cảm xúc vỡ òa. Cô tùy tiện báo một địa chỉ, tựa đầu vào cửa sổ, hai mắt mông lung nhìn thành phố hoa lệ bên ngoài.

Thật ra cảm giác thích một ai đó rất hạnh phúc, đặc biệt là khi có thể ở bên người ấy, dù không phải là người yêu cũng sẽ vui vẻ, chỉ cần nhìn anh, nói chuyện cùng anh.

Nhưng con người là động vật tham lam. Một khi tham niệm nổi lên sẽ không thể dứt được, và rồi đánh mất bản thân.

Bên cạnh ông bà ngoại, cô chưa từng phải tranh đoạt thứ gì, bởi vì trong trái tim họ chỉ có cô, cô có thể vô tư tận hưởng tình yêu của họ.

Nhưng ở cùng cha mẹ, cô không thể không tranh. Bởi vì họ không ưa cô, không thương cô, khiến cô tự biến bản thân thành một con nhím, trơ mắt nhìn họ thiên vị Trần Hân, ưu tiên mọi thứ cho Trần Hân.

Cô đã sớm tê liệt, ngừng tranh giành.

Trêu ngươi thay, cô sa lầy vào Cố Diệc Cư hết lần này đến lần khác. Nếu như người anh thích không phải Trần Hân, có lẽ cô sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Chẳng ai muốn lúc nào cũng tức giận, ghen tuông, cô không thể khống chể được mà lộ ra vẻ gớm ghiếc.

Taxi chạy trên đường, cảnh đêm lại thay đổi, tài xế quay đầu nhắc nhở: "Đến rồi."

Trần Diệu vâng một tiếng, mở cửa xuống xe.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì ngẩn người, sao cô lại đến trường Thập Nhị Trung.

Đây là nơi lần đầu tiên cô gặp Cố Diệc Cư, có một con hẻm nằm giữa Nhất Trung và Thập Nhị Trung, lúc đó Cố Diệc Cư đứng ở đây hút thuốc.

Trần Diệu đi vào ngõ nhỏ, chuông điện thoại vang lên, âm thanh xé rách không gian rất chói tai. Cô mượn ánh sáng của đèn đường lấy điện thoại ra, Cố Diệc Cư gọi đến.

Trần Diệu lại suýt nữa rơi lệ, cô dựa đầu lên vách tường, nhận cuộc gọi, giọng nói bình tĩnh nhất có thể: "Cố gia."

Cố Diệc Cư híp mắt: "Cô đang ở đâu?"

Trần Diệu đè cảm xúc xuống, nhẹ nhàng trả lời: "Trong nhà đột nhiên có chuyện, em về nhà trước, em vừa định nhắn tin báo với anh."

Cố Diệc Cư dựa người vào phía sau, chân dài chồng lên nhau: "Được rồi."

Trần Diệu nói dối thành công, cười cười: "Tạm biệt."

Cố Diệc Cư lười nhác đáp: "Tạm biệt."

Trần Diệu nhanh chóng cúp điện thoại. Sau khi ngắt máy, cô lại âm thầm khóc, khóc đến khi hai đầu gối khuỵu xuống, cuối cùng cô cũng kìm được. Nửa giờ sau ngẩng đầu lên, sờ nước mắt trên mặt đã khô, cô lấy mu bàn tay lau khóe mắt, thở ra một hơi, rời khỏi hẻm nhỏ về nhà.

* * *

Chu Lệ và Trần Kính Khang vẫn đang tăng ca, cô mở cửa bước vào thấy Trần Hân đang ngồi trên sô pha, trước mặt còn đặt tô mì đã ăn xong.

Trần Diệu dừng lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hân, hô hấp đau đớn, nhưng nhanh chóng bị cô ép xuống, cô hỏi: "Sao chị không gọi cơm hộp?"

Trần Hân nhìn cô, dừng ở đôi mắt đỏ hoe, nhưng không hỏi gì, chỉ đáp: "Không muốn ăn cơm hộp."

Trần Diệu: "Vậy dọn đi, không mẹ về lại mắng tôi không nấu cơm cho chị."

Trần Hân ừ một tiếng, đưa tay dọn đồ ăn trên bàn. Trần Diệu không nói nữa, đi vào phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị vào phòng bị gọi lại.

Trần Hân: "Trần Diệu."

Trần Diệu không cảm xúc đáp: "Chuyện gì?"

Trần Hân ngập ngừng hỏi: "Số điện thoại của Cố Diệc Cư là gì?"

Không đợi Trần Diệu trả lời, Trần Hân lại thêm một câu: "Chị vốn có, nhưng hôm nay điện thoại rơi mất. Mẹ vừa mua cho chị cái mới, chị có vài đề muốn hỏi cậu ấy."

Trần Diệu quay đầu nhìn Trần Hân.

Trần Hân nhấp môi, biểu tình vô tội. Trần Diệu dừa vào cửa, mỉm cười: "Không phải chị ghét anh ấy lắm sao?"

Giọng điệu Trần Hân không cam lòng: ".. Nhưng cậu ấy rất giỏi, đề thi của chị hôm nay cậu ấy giải được hết."

A.

Rốt cuộc sai ở đâu?

Trần Diệu thực sự không hiểu.

Có lẽ ở từ ngày ở Bingsutt, vận mệnh đã khiến Trần Hân và Cố Diệc Cư đến với nhau.

Cô đè nén cảm giác không cam lòng, đè nén sự chua xót, tìm số điện thoại của Cố Diệc Cư, viết lên giấy ném cho Trần Hân. Sau đó vào phòng đóng cửa lại, ngã xuống giường, Trần Diệu ôm chặt gối, nghĩ thầm không được ghen, không được tức giận, không có chuyện gì cả, tiếp tục sống giống như trước đây.

Bởi vì cô không muốn tranh đoạt, cho nên Chu Lệ thiên vị Trần Hân cô cũng không có cảm giác gì, càng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Cô không tranh giành Cố Diệc Cư là được.

Thích một người dễ dàng, khi từ bỏ lại quá khó.

Nhưng thật lòng muốn buông tay thì đơn giản hơn nhiều.

* * *

Thời tiết ngày càng lạnh, việc đến trường mỗi ngày là một cực hình. Cả người Trần Diệu bọc kín mít, khẩu trang cũng đeo lên, vừa đến cổng trường gặp được Liễu Anh, cô ấy lạnh đến mức đút tay vào túi áo cô, ôm chặt cô: "Lạnh quá lạnh quá lạnh quá.."

Vốn dĩ Trần Diệu mặc quần áo dày, nhưng bị Liễu Anh đè lên như thế này giống như phải vác theo một con gấu lớn, bước đi khó khăn.

"Đại ca, xin rủ lòng thương xót, tui không đi nổi nữa rồi." Cô chật vật đi về phía cổng trường, Liễu Anh vờ như không nghe thấy cũng không buông.

Người xung quanh nhìn họ cũng bật cười.

Vào lúc này, phía sau có tiếng náo loạn, Trần Diệu và Liễu Anh quay đầu lại thấy Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa bước ra từ trong xe, Cố Diệc Cư mặc áo bóng chày đen với áo thun trắng bên trong cùng quần dài đen, anh vừa dập thuốc lá ném vào thùng rác, đúng lúc bắt gặp ánh mặt của Trần Diệu.

Anh nhướng mày.

Triệu Nghĩa đi lên phía trước chào Trần Diệu: "Xin chào."

Biểu cảm Trần Diệu cứng đờ, cố cười tươi: "Chào anh Triệu, Cố gia."

Liễu Anh cũng vẫy tay.

Triệu Nghĩa dáng vẻ muốn đi qua nói chuyện, dù sao vẫn còn sớm. Trần Diệu nhìn ra ý đồ của anh, túm Liễu Anh, nói: "Không được, đại ma vương chắc chắn lại muốn kiểm tra miệng sớm."

Liễu Anh ngốc bạch ngọt trả lời: "Đúng, đúng."

Vì vậy Trần Diệu nâng khuôn mặt tươi cười lên, tóc đuôi ngựa phía sau phấp phới. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô, nét dịu dàng càng thêm rõ ràng. Cô vẫy tay: "Anh Triệu, Cố gia, chúng em đi trước nhé."

Nói xong hai người chạy đến Nhất Trung như bay.

Triệu Nghĩa dừng lại, sau đó lại ngập ngừng hỏi: "Sao lại giống chạy trốn vậy?"

Cố Diệc Cư híp mắt, không trả lời.