Không Thể Buông Tay

Chương 2

Chương 2

Sau bữa tối, thời tiết vẫn còn nóng nực, Trần Miểu xuống lầu mua mấy que kem nhét vào tủ lạnh, đem một cái bỏ vào miệng cắn. Trần Hân bối rối nhìn Trần Diệu mấy lần, hiển nhiên bị cái lạnh của cây kem hấp dẫn. Chu Lệ ra khỏi phòng, nhíu mày, nắm lấy bàn tay vừa ấm lên của Trần Hân rồi nói với Trần Diệu: "Về phòng ăn đi. Đừng lượn qua lượn lại trước mặt chị con, chị con có kinh, bụng khó chịu."

Răng rắc một tiếng, Trần Diệu cắn miếng kem lạnh cứng, trong miệng đầy đá vụn.

Cô phớt lờ Chu Lệ, hướng Trần Hân mỉm cười: "Chị, trong tủ lạnh vẫn còn nhiều."

Giọng Chu Lệ ngay lập tức cao lên: "Trần Diệu!"

Trần Diệu ngậm kem, xoay người bước vào phòng. Nhìn lịch treo tường, ngày mốt được khoanh bằng mực đỏ, đó là ngày cô đến kỳ kinh.

Trước một tuần Chu Lệ liền lảm nhảm dặn dò Trần Hân không thể ăn này ăn kia, tới tối hôm qua còn nhớ rõ nhắc nhở Trần Hân. Còn Trần Diệu, Chu Lệ có lẽ đã quên cô cũng là con gái, cũng sẽ tới ngày, cũng đau đớn đến mức lăn lộn trên giường.

Ở trong phòng ăn kem xong, Trần Diệu mở bài tập ra lật vài lần. Thật sự rất nhiều bài tập hè, Trần Diệu không phải là kiểu nữ sinh chú trọng việc học, dù cô nỗ lực cũng chẳng có ích gì, điểm số vẫn luôn kém xa Trần Hân nên cô đã bỏ cuộc. Sau khi ăn kem, bụng cô có chút không thoải mái, Trần Diệu đứng dậy đi vào toilet.

Ba mẹ đều đang ở trong phòng, cửa phòng khẽ hé, Trần Hân đứng cạnh bồn rửa tay, cúi đầu giặt áo khoác, trên mặt còn có chút cáu kỉnh. Áo khoác của Cố Diệc Cư bị cô ấy làm nhăn nhúm, khó coi vô cùng.

Bây giờ áo đồng phục học sinh đều có màu xanh trắng, bị dính máu thì đúng là hơi khó giặt sạch.

Trần Hân đưa tay lau mồ hôi trên trán, vừa khéo ngước lên thấy Trần Diệu trong gương, cô ta hoảng sợ, vội vàng nói: "Này, đóng cửa lại."

Đây là vì sợ ba mẹ biết cô đang giặt quần áo của nam sinh.

Trần Diệu đi vào tiện tay đóng cửa lại, bước vào trong giải quyết nỗi buồn. Liếc mắt thấy Trần Hân nóng nảy ném áo khoác lên bồn rửa tay.

Trần Diệu: ".. Thử thuốc tẩy đi?"

Cô cũng không muốn Trần Hân để lại thứ gì đó trên áo khoác của Cố Diệc Cư.

Trần Hân xoay người tìm bột tẩy, sự kiên nhẫn của cô ta đã cạn kiệt. Ngày thường chuyện gì nếu không phải ba mẹ làm hộ thì cũng đến tay Trần Diệu, ngón tay Trần Hân chưa bao giờ dính nước. Lần này cô ta lại phải giặt áo, lại là áo khoác của nam sinh cô ta ghét càng thêm bực bội.

Trần Diệu liếc mắt một cái liền nhìn ra Trần Hân đang nghĩ gì. Cô vặn vòi nước rửa sạch tay, nhìn thoáng qua chiếc áo khoác, không có ý định giúp, xoay người ra khỏi phòng tắm.

Trần Hân tìm chai thuốc tẩy trắng. Sau khi mở nắp mém chút nữa sặc chết. Mắt thấy Trần Diệu chuẩn bị đi ra ngoài, cô ta lập tức hét lên: "Trần Diệu!"

Trần Diệu đứng lại, quay đầu dò hỏi: "Cái gì?"

Trần Hân đổ thuốc tẩy vào nước, lẩm bẩm: "Chờ một chút. Đợi chị giặt xong, có thể giúp chị treo nó lên không?"

Trần Diệu liếc vào phòng ba mẹ, họ đang ngồi nói chuyện, cửa phòng không đóng. Cô ngưng lại, cười hỏi: "Vậy nên chờ mẹ hỏi áo này là của ai, tôi sẽ nói rằng tôi mang nó về?"

Mặt Trần Hân tái mét.

Cô làm sao không nghe ra Trần Diệu châm chọc.

Trần Diệu nhìn cô cười, một lát sau mới nói: "Khi nào giặt xong thì gọi."

Nói xong liền trực tiếp về phòng.

Hai chị em đều đang học cấp ba, nhưng một người sắp lên lớp mười một và người kia sắp lên lớp mười hai, là giai đoạn học hành căng thẳng. Thành tích Trần Hân rất tốt, ba mẹ quản đặc biệt nghiêm, tuyệt đối không cho phép cô có quan hệ với bất kì chàng trai nào. Với Trần Diệu thì không quan trọng, tùy ý cô, cho nên đổi lại thành Trần Diệu phơi áo khoác nam sinh cũng sẽ không dậy nổi một gợn sóng.

Quay về phòng một lúc, Trần Hân liền gọi Trần Diệu.

Trần Diệu vào phòng tắm giúp Trần Hân vắt áo khoác. Áo khoác của Cố Diệc Cư thật sự hơi lớn, bàn tay nhỏ mảnh khảnh của con gái không thể một mình làm. Sau đó Trần Diệu ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm chiếc áo khoác lại chạm mặt Chu Lệ vừa ra khỏi phòng. Hai mẹ con liếc nhau.

Chu Lệ thấy chiếc áo khoác đồng phục trong tay cô, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.

Bà nhìn một cái, nhíu mày.

Không nói gì.

Trần Hân ở phía sau nín thở nhìn.

Trần Diệu sắc mặt như cũ ra ban công, giũ áo khoác, nhìn thấy ba chữ "Cố Diệc Cư" rồng bay phượng múa được viết tay, nét chữ cứng cáp, tương tự dòng chữ tiếng Anh trên vách tường dưới phòng bida, đều mang theo sự kiêu ngạo của Cố gia.

Đầu ngón tay cô sờ ba chữ kia một chút mới đem áo khoác treo lên.

Phía sau Trần Diệu, cách một chiếc cửa sổ lớn.

Chu Lệ nói với Trần Hân: "Đừng học em gái con qua lại với những người trường Thập Nhị Trung, đều là một đám không học vấn không nghề nghiệp.

Trường nhất trung và cao trung cách nhau một con hẻm, lại khác nhau như trời với đất. Trường nhị trung ngày càng chúc thiểu tăng đa*, là trường trung học nổi tiếng có nam sinh đánh nhau, hút thuốc, uống rượu không sợ ai, hơn nữa một khi gây chuyện đều là những chuyện kinh thiên động địa. Không bàn đến tỷ lệ trúng tuyển của trường nhị trung, các vị phụ huynh nghe tên đều khϊếp đảm.

*mật ít ruồi nhiều

Đồng phục học sinh của họ có chút khác so với trường nhất trung, cho nên Chu Lệ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Trần Diệu dùng tay vuốt thẳng vạt áo khoác cùng tay áo, cẩn thận chạm vào chúng.

Sau cửa sổ, Trần Hân thấp giọng với Chu Lệ, rất ngoan ngoãn, nói:

" Con hiểu, sẽ không đâu ạ. "

Bản thân cô không thích những học sinh bên đó, bọn họ nhìn thấy cô giống như sói thấy thịt.

Thật may mắn, hôm sau thời tiết tốt nên áo khoác đã khô. Dưới ánh mắt không hài lòng của Chu Lệ, Trần Diệu lấy áo khoác xuống. Trần Hân vẻ mặt thấp thỏm nhìn Trần Diệu.

Ánh mắt kia liếc mắt một cái liền hiểu, ý là thay cô ta đưa trả áo khoác cho Cố Diệc Cư được không? Cô ta không muốn tiếp xúc với Cố Diệc Cư dù chỉ một chút.

Khí thế của nam sinh kia mạnh mẽ, cuồng ngạo, làm không ít chuyện hư hỏng. Trường Thập Nhị Trung bên cạnh không ai không biết hắn, vị thế của Cố gia khiến người ta kính sợ.

Trần Diệu lặng lẽ cất áo khoác, coi như đồng ý đem áo đưa trả Cố Diệc Cư.

Thấy Trần Hân thở phào nhẽ nhõm, Trần Diệu có chút khinh thường.

Thật không muốn giúp chị ta.

Nhưng khi nghĩ đến Cố Diệc Cư từng khen Trần Hân xinh đẹp, Trần Diệu lại nghiến răng. Quên đi, giúp thì giúp.

Hai ngày sau.

Trần Diệu mang theo áo khoác đến phòng bida, Triệu Nghĩa dựa vào cửa sổ lau chùi cây cơ. Thấy cô đến thì huýt sáo, cười cười:" Tìm Cốgia? "

Trần Diệu lặng lẽ đưa mắt nhìn phòng bida yên đĩnh không có một ai, lúc này đã sau giờ cơm trưa, cô giơ túi lên:" Đúng vậy, còn có áo khoác. "

Triệu Nghĩa dùng cây gậy trên tay gõ gõ xuống bàn bida:" Cậu ta không có ở đây. Em có thể để ở đây hoặc tự đưa cho cậu ấy. "

" Anh ấy đang ở đâu? "Trần Diệu hỏi lại.

Triệu Nghĩa bật cười, nâng chân mày:" Cô bé, đừng giả bộ nữa. "

Trần Diệu đỏ mặt, xoay người đi xuống lầu.

Phía sau phòng bida có một tiệm net, nơi hầu hết học sinh tụ tập, nhân viên tốt, không gian cũng tốt. Trần Diệu lâu rồi không tới đây, sau khi cô vào liền trực tiếp đi đến vị trí Cố Diệc Cư thường ngồi. Ở vị trí cạnh cửa sổ, anh lười nhác tựa lưng vào ghế, trong miệng ngậm thanh chocolate.

Để giữ không khí trong lành, quán net cấm hút thuốc.

Đó là lí do Cố Diệc Cư thành thật ngậm thanh chocolate trong miệng. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen cùng quần jean xanh bao lấy đôi chân thon dài.

Ngón tay cùng khớp xương rõ ràng đè lên con chuột, trên mặt mang theo biểu tình nhàm chán.

Phía sau còn có vài nữ sinh cùng nam sinh đứng xem anh chơi game. Các cô gái đều đỏ mặt, e lệ rụt rè, nam sinh lại có chút xúc động cùng phẫn nộ:" Cố gia, anh như thế nào lại thua rồi? "

" Đúng vậy, em vừa cược một trăm tệ cho anh đấy. "

Cố Diệc Cư cắn thanh chocolate, bất đắc dĩ đáp:" Hôm nay không có tinh thần. "

Nam sinh:"... "

Rõ ràng do Cố gia anh không có lòng. Có ai chơi game bằng một tay không?

Cố Diệc Cư than một tiếng, tiếng nói trầm thấp, thập phần dễ nghe:" Lại chết rồi. "

Nữ sinh bên cạnh phá lên cười.

Nam sinh:"... "

Con mẹ nó anh cố ý?

Cố Diệc Cư đẩy chuột ra:" Không chơi nữa. "

Mấy nam sinh:"... "

Trần Diệu thấy Cố Diệc Cư đóng giao diện trò chơi, lúc này mới kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Vị trí này hẳn là đã có người ngồi, màn hình vẫn còn sáng nhưng không biết người đi đâu. Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhướng mày, liếc cô một cái, khóe môi giật giật:" Trần Diệu? "

Trần Diệu bị anh gọi thì tim lại bắt đầu gia tốc. Chỗ ngồi của anh quá gần, Trần Diệu có thể thấy đôi mắt thầm trầm, tĩnh mặc của anh. Trần Diệu âm thầm cắn răng, đem túi nhét vào tay anh:" Đã giặt sạch. "

Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay, à một tiếng:" Ai giặt? Sao không phải chị cô đem tới? "

Trần Diệu bấm tay vào ghế.

Nghĩ thầm.

Anh đang mong đợi Trần Hân đúng không?

Cô không trả lời câu hỏi của Cố Diệc Cư, tựa lưng vào ghế ngồi bất động.

Cố Diệc Cư đặt túi sang một bên, cười nói:" Cũng không vội, hai ngày nữa đưa cũng được. "

Nói trắng ra là muốn Trần Hân đem trả.

Trần Diệu rầu rĩ nói:" Chị ta sẽ không tới. "

Cố Diệc Cư à một tiếng, thản nhiên đè lên con chuột, click mở một phần mềm.

Trần Diệu thăm dò:" Anh đang làm gì? "

" Tùy tiện chơi, cô có muốn chơi không? "

Cố Diệc Cư dùng cùi chỏ đυ.ng vào con chuột bên cạnh của Trần Diệu, nói:" Chơi đi, cái trò đập chuột lúc trước rất hợp với cô. "

Trần Diệu:"... "

Một lúc sau, Trần Diệu thực sự nhập tâm chơi đập chuột. Phía sau còn có nhiều người đứng xem, các cô gái đều có chút hâm mộ Trần Diệu, sao có thể dựa gần Cố Diệc Cư như vậy.

Hơn nữa thoạt nhìn còn rất tự nhiên.

Trần Diệu chơi đến mê mẩn, nam sinh ban đầu ngồi chỗ này đã quay lại, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ chiếm vị trí của mình. Cố Diệc Cư vẫn ngậm thanh chocolate, ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói:" Qua bên kia tìm chỗ ngồi khác. "

Chàng trai nhìn cô gái xinh đẹp tóc đuôi ngựa thanh tú động lòng người, nhịn không được cười hỏi:" Bạn gái à? "

Cố Diệc Cư câu môi cười:" Đừng nói nhảm. "

Chàng trai bật cười, cũng không thèm so đo, đi về phía đối diện mua thẻ game.

Trần Diệu bấm bấm đập con chuột trên màn hình, hai tai lại hơi đỏ lên.

Trong đầu tất cả đều là bạn gái bạn gái bạn gái.

Trên màn hình, mấy con chuột bị đập lộn xộn. Đột nhiệt, Trần Diệu cảm thấy bụng dưới có một luồng nhiệt, ngay sau đó đau đớn truyền đến, sắc mặt tái nhợt trong tích tắc, đầu ngón tay có chút cứng ngắc.

Chàng trai khi nãy trở lại, trên tay còn có ba lon Coca, Cố Diệc Cư lấy một lon đặt trên bàn cạnh Trần Diệu, tầm mắt đảo qua người cô hai giây, sau đó dịch lon Coca lại.

Anh híp mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Diệp, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô xoay lại:" Sao lại thế này?"