Chương 17. Tiểu ca ca
Hề Khê mất ngủ.
Bởi vì thời gian này quá nhàn rỗi, tinh thần quá tốt, chỉ cần không thoải mái một chút là cô cũng không thể đi vào giấc ngủ được. Nhắm mắt rồi lại mở ra, Hề Khê trơ mắt cảm nhận dạ dày lại trống rỗng của mình. Cuối cùng cô nằm ở trên giường, hai tay đan chéo nhau đè lại bụng, vô cùng khổ sở.
Không ngủ được lại cũng không thể ăn, làm sao bây giờ?
Vậy làm cái gì khác đi.
Cô thức dậy cầm lấy di động, ấn công tắc mở đèn đầu giường. Điều chỉnh độ sáng điện thoại vừa phải, nhấn mở trò chơi. Khi vào tới giao diện đăng nhập, Hề Khê ngừng lại, do dự một hồi, sau đó quyết định không tiến vào.
Nói thế nào đi nữa thì cô cũng là đại minh tinh, không có việc gì chơi game chút là bình thường, nhưng bây giờ đã khuya, nếu cô vẫn còn lên mạng nói chung không tốt. Đợi lát nữa bị ai đó thấy được, lại tung tin nói cô đêm khuya phòng không gối chiếc, phải dựa vào chơi game để giải sầu, nếu vậy không phải rất mất mặt sao.
Hề Khê cuối cùng không dùng tài khoản Wechat của mình đăng nhập game, mà là chạy đi đăng kí một cái tài khoản QQ mới, sau đó dùng nó đăng nhập vào game ăn gà.
Mấy ván đầu phần lớn đều đấu với máy, cô càng chơi càng hăng, chơi đến quên mất đói.
Đương nhiên bởi vì hưng phấn nên không có buồn ngủ.
Cũng không biết là chơi bao lâu, kim đồng hồ đã đi qua con số mười hai từ lâu.
Mấy ván đầu rất dễ dàng, càng về sau, trò chơi lại càng khó. Hề Khê dần dần chơi không ổn định, sau khi bị hạ gục cô leo lên phía sau một hòn đá, bình phục hơi thở, mở micro cùng đồng đội nói chuyện: "Tiểu ca ca, có thể lại đây cứu tôi một chút không?"
Ba người đồng đội khác đều là nam, cũng không có mở micro. Nghe thấy giọng nữ, ba người vốn dĩ cũng không quá để ý đến cô, đồng loạt chạy tới cứu trợ. Sau đó, tự nhiên là bắt đầu bảo hộ cô, sau đó một đường giúp cô gϊếŧ tới hạng nhất.
Hề Khê nhìn cuộc đời lần đầu tiên còn sống ăn gà, kích động nhảy cỡn trên giường, hét lên một tiếng.
Sau lại chợt nhớ tới hiện tại đã khuya, tiếng hét vừa mới thốt ra được một nửa lập tức nuốt trở về, chỉ có thể mừng thầm trong bụng. Cứ lén lút vui vẻ như vậy, cô đem hình ảnh mình ăn gà chụp lại lưu vào trong di động, đem gối đặt ở đầu giường sau đó ngồi xuống dựa vào, trở lại đại sảnh trò chơi.
Vừa mới trở lại đại sảnh, liền phát hiện mấy người vừa rồi đã phát lời mời cô vào nhóm. Nếm tới ngon ngọt, cô đương nhiên vui vẻ cam tâm tình nguyện, lập tức nhấn "Đồng ý".
Hề Khê cứ lăn lộn trong phòng mãi cho tới sắp hừng đông, đến bốn giờ sáng mới chịu buông di động đi ngủ.
Mà ở phòng bên cạnh, có một người lăn qua lộn lại suốt đêm cũng chưa ngủ được.
Ngay từ đầu Tào Nghiên không ngủ được là bởi vì bị Hề Khê chọc tức, hơn nữa hắn chết tiệt nghe thấy âm thanh kêu giường của cô sinh ra phản ứng. Sau đó thật vất vả mới có chút buồn ngủ, liền nghe cách vách phát ra tiếng hét hưng phấn giống như bị bánh có nhân từ trên trời rơi trúng.
Sau đó, lại là -
« Tiểu ca ca tiểu ca ca, chúng ta đi đâu nha? »
« Tiểu ca ca tiểu ca ca, thật lợi hại! »
« Tiểu ca ca tiểu ca ca, phía trước có người. »
« Tiểu ca ca tiểu ca ca, để tôi đi qua cứu. »
* * *
Tào Nghiên lần đầu tiên biết được, căn biệt thự hắn mua cách âm kém đến như vậy. Còn có, hắn phi thường muốn biết, hiện tại nữ nhân kia rốt cuộc là phấn khích cái gì, thật là Bối Hề Khê sao?
Thật là cái người mà không màng tôn nghiêm mặt mũi nói thích hắn, thích hắn đến có chút biếи ŧɦái, không phải hắn thì không được?
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt chỉ có một người nam nhân là hắn?
Cái tên biếи ŧɦái bỏ thuốc ngủ vào ly của hắn, bò lên giường bắt hắn chịu trách nhiệm?
Thế nhưng đêm hôm khuya khoắt, không để ý tới sự tồn tại của hắn, mà là ở trong trò chơi đùa giỡn tiểu ca ca?
Đùa giỡn hắn xong lại đi đùa giỡn tiểu ca ca?
Tào Nghiên tức giận đến muốn nổ tung, ấn đường nhảy nhảy cả một đêm.
Cách vách dù đã không có thanh âm nhưng hắn cũng ngủ không được, một chút buồn ngủ cũng không có.
Kỳ thật vách tường rất dày, thanh âm của Hề Khê chỉ có thể truyền tới một chút, bất quá hắn chính là nghe được rất rõ ràng. Sau đó thậm chí còn có điểm ảo giác, phảng phất còn có thể nghe được rành mạch tiếng hít thở đều đặn của nữ nhân kia.
Hắn nằm ở trên giường trợn tròn mắt suy nghĩ, có lẽ cần phải đem tường này đập đi rồi xây lại bức tường cách âm khác tốt hơn.
Bởi vì ngủ không được, Tào Nghiên thức dậy rất sớm. Hắn theo thói quen đi toilet rửa mặt, nhưng khi duỗi tay cầm lấy bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt, đôi mắt hắn không tự chủ liếc đến ly pha lê đang cắm sạc bên cạnh, bên trong chứa một chiếc bàn chải điện màu hồng nhạt. Trong lòng sinh ra một chút cảm giác bị xâm chiếm không gian cá nhân, còn có một chút cảm giác kỳ quái không biết tên.
Kỳ thật đêm qua hắn đã thấy thứ này, vốn dĩ cho rằng nếu gặp loại chuyện như vậy, hắn có thể sẽ trực tiếp đem đồ của Bối Hề Khê ném vào thùng rác.
Nhưng mà hắn không có làm như vậy.
Hiện tại lại cảm thấy giống như cũng không cần thiết hẹp hòi đến thế.
Rửa mặt chải đầu xong, Tào Nghiên xuống lầu ăn sáng. Sau đó báo cho dì Ngô một câu "Hôm nay không ra ngoài", rồi đi vào phòng tập thể hình.