Chương 11. Dọn ra ngoài
Trong phòng tắm hơi nước mịt mờ, mặt kính đã che phủ một tầng sương đυ.c.
Hề Khê ghé vào thành của bồn tắm, bên trong bọt tắm trắng nổi lên che đậy toàn bộ cơ thể của cô. Hề Khê cầm di động tiếp tục lướt Weibo và mấy cái diễn đàn hóng hớt tin.
Tóc được búi lên bằng một cái dây buộc tóc có nơ bướm lớn, làm cho khuôn mặt tẩm hơi nước của cô càng thêm tinh xảo nhỏ xinh.
Cô bất quá là đang xem gần nhất ai lại lên hot search, giới giải trí lại có chuyện gì mới không, mấy chuyện nguyên thân gây ra hiện tại nhiệt độ đã giảm đến thế nào rồi.
Trước khi xuyên qua, Hề Khê cũng là học biểu diễn, nhưng cô chỉ vừa mới học tới năm hai, bình thường sẽ tìm cơ hội đi diễn chút kịch bản ngắn, ngẫu nhiên cũng sẽ có người tìm cô nhờ đóng mấy cái vai phụ pháo hôi phim truyền hình, cho nên cô cũng là người có diễn qua phim truyền hình.
Nhưng Hề Khê không có hồng như Bối Hề Khê, cô nhiều lắm chỉ có thể coi là một cái mười tám tuyến (*).
Hồng, loại chuyện này yêu cầu vận khí và cơ hội, cô vẫn luôn đang đợi, kết quả chờ chưa tới liền xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, trực tiếp thành nữ minh tinh có nhiệt độ tối cao.
Ngay từ đầu nước trong bồn tắm ấm áp vừa lúc, Hề Khê ngâm đến cả người mềm thành một đoàn.
Sau lại lướt di động lướt đến buồn ngủ tập kích mí mắt, từng chút từng chút nhắm mắt lại, lúc này cô bỗng nhiên rùng mình một chút, mới phát hiện nước trong bồn đã có điểm lạnh.
Hề Khê liền không tiếp tục ngâm nữa, đứng dậy rửa trôi bọt tắm trên người, mặc vào áo tắm dài đi sấy tóc.
Tẩy trang tắm rửa sạch sẽ xong, cả người Hề Khê thả lỏng lại, giang hai tay hai chân thành một chữ "Đại" (大) ngã vào trên giường, nhìn đèn tròn rủ xuống mấy sợi tua rua tơ vàng trên trần nhà, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Giường là thoải mái mềm mại, gối đầu có hương thơm, hết thảy mọi thứ đều mang theo hương vị thôi miên vô cùng lớn.
Bởi vì quá mệt mỏi, sau khi ngả lưng Hề Khê lại không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.
Cô đắp chăn với lấy điều khiển từ xa tắt đèn trong phòng, tìm một cái tư thế thoải mái sau đó nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát đã ngủ rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn nghĩ, nói không chừng một giấc ngủ dậy cô liền trở về thế giới của mình đâu.
Chỉ là, chuyện như vậy cũng không có xảy ra.
Ngày hôm sau, khi Hề Khê tỉnh lại đã gần mười một giờ trưa, ánh nắng sáng ngời bị tấm rèm dày nặng ngăn cách ở bên ngoài. Cô vén chăn xuống giường, gãi gãi tóc đi tới cửa sổ kéo rèm ra, đứng mấy phút nhìn hoa viên có phần tiêu điều ở ngoài cửa sổ, chờ cho đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ.
Sau khi đến toilet rửa mặt xong xuôi, cô trở lại phòng ngủ thay quần áo, vừa lúc trợ lý Tiểu Thất đem theo cơm trưa tới biệt thự.
Bảo mẫu dì Ngô là người của Tào Nghiên, cũng sẽ không cố ý chiếu cố Bối Hề Khê, buổi sáng kêu rời giường, làm cơm, mấy việc này tự nhiên là không có.
Hôm trước mới vừa dọn lại đây, dì Ngô đã rất khó xử mà nói cho Bối Hề Khê chuyện này.
Lúc ấy Bối Hề Khê đã nổi bão không nhỏ, khiến dì Ngô cực kỳ xấu hổ, cho nên hiện tại dì Ngô cũng không thích cô.
Tiểu Thất đem cơm đi lên lầu tới phòng của Hề Khê, bày ra trên bàn, làm cô chậm rãi ăn, bản thân thì tính toán tiếp tục dọn dẹp lại mớ hành lý đã hai ngày còn chưa dọn xong.
Có Tào lão gia tử phái bảo tiêu tới chống lưng, Bối Hề Khê đem tất cả đồ vật của mình đều dọn vào biệt thự này.
Con gái sao, những thứ khác có thể không cần nhiều, nhưng là quần áo giày dép túi xách trang sức đồ trang điểm gì đó, có thể xếp thành núi.
Đồ vật của nữ phụ đều đắt, tùy tiện cầm một cái túi xách lên đều là năm con số trở lên, lại đắt một chút là hàng số lượng giới hạn, sáu bảy con số cũng là không nói chơi.
Tiểu Thất mỗi lần dọn dẹp mấy thứ này đều là thật cẩn thận, sợ vô ý trầy xước chúng nó.
Từ khi làm trợ lý cho Bối Hề Khê, ngay cả móng tay Tiểu Thất cũng không dám để dài.
Làm trợ lý cho Bối Hề Khê tuyệt đối là một việc hao tổn thọ mệnh, người này từ khi có chút danh tiếng, mười đầu ngón tay cũng chưa đếm hết số trợ lý đã bị cô nàng thay đổi. Cuối cùng cũng chỉ có Tiểu Thất chịu thương chịu khó, cái gì đều gánh vác được, mới còn có thể tiếp tục kiên trì.
Đương nhiên, Tiểu Thất cũng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Hề Khê ngồi ở bên cạnh bàn cầm lấy chiếc đũa, trước tiên cầm chén canh uống một ngụm.
Thấy Tiểu Thất muốn tiếp tục dọn dẹp, trong đầu Hề Khê xoay chuyển, gọi lại nói: "Đừng dọn nữa, để đó đi, hai ngày nữa chị sẽ dọn ra ngoài, tới lúc đó còn phải dọn lần nữa, quá phiền."
Biệt thự này tổng cộng có hai phòng giữ quần áo, phòng ngủ chính có một cái, Tào Nghiên dùng.
Cái còn lại rất lớn, chỉ để vài bộ quần áo của Tào Nghiên. Sau khi Bối Hề Khê tới, tất nhiên là đã tính toán sử dụng hết căn phòng này, nếu không đồ của cô ta thật đúng là không đủ chỗ để.
Hiện tại quần áo giày túi xách mới dọn được một nửa, còn có rất nhiều thứ chưa kịp dọn ra.
Tiểu Thất nghe Hề Khê nói như vậy, có chút kinh ngạc, đứng lại nhìn cô xác nhận: "Chị Hề Khê, chị nói là hai ngày sau dọn đi ra ngoài?"
Hề Khê một bên ăn cơm một bên trả lời: "Đúng vậy."
Tiểu Thất không hiểu: "Không phải chị thật vất vả.. mới có thể dọn vào sao?"
Chị ấy vì có thể ở chung một chỗ với Tào Nghiên, có thể nói là hao hết sức lực. Lăn lộn nhiều như vậy rốt cuộc như nguyện cùng Tào Nghiên trở thành vợ chồng hợp pháp, cũng dọn tới ở cùng nhau, tuy rằng còn chưa có chung một phòng, tại sao bây giờ lại nói muốn dọn ra ngoài?
(*mười tám tuyến: Diễn viên, minh tinh không nổi tiếng, không ai nhận biết, chưa có tác phẩm hay, thường dùng để châm chọc. Đứng đầu được gọi là nhất tuyến, sau đó nhị tuyến, cứ thế đi xuống)