Chương 8. Khóc kêu hắn ba ba
Đột nhiên nghe thấy Hề Khê nói như vậy, Tào Nghiên cắn xì gà ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Hề Khê cảm thấy việc này hẳn là hợp ý anh ta, cho nên lại thử hỏi một câu: "Tâm trạng anh tốt lên chút nào chưa?"
Câu này không hỏi còn tốt, vừa hỏi suýt nữa đem Tào Nghiên tức chết.
Hắn cúi đầu dùng ngón tay ấn huyệt thái dương, ngẩng đầu, sau đó đột nhiên dùng chân đạp đổ cái bàn trước mặt, bắt lấy cổ tay của Hề Khê kéo đến trước mặt mình, cắn xì gà hung ác nói: "Cô thử tiếp tục giỡn mặt tôi lần nữa xem?"
Hề Khê đột nhiên bị kéo qua, thân mình thiếu chút nữa ngã vào người Tào Nghiên, cũng may kịp thời ổn định lại.
Kết quả sau khi nghe xong những lời uy hϊếp của anh ta, thân mình vừa thoáng ổn định lại theo quán tính mà nghiêng về phía trước. Hề Khê phản ứng theo bản năng lập tức duỗi tay tìm điểm tựa. Kết quả nhấn một cái, liền ấn tới chỗ không nên ấn nhất.
Cảm thấy có gì đó mềm mại, cô theo bản năng mà bóp hai cái.
Bị người nữ nhân trước mắt ấn nơi nhạy cảm, còn bị bóp hai cái, hai mắt Tào Nghiên như muốn phun ra lửa, giọng nói trầm thấp hung ác chậm chạp cắn ra ba chữ:
"Bối! Hề! Khê!"
Môi hắn không hề cử động, thanh âm như là phát ra từ đan điền, ẩn chứa sự tàn nhẫn đến muốn gϊếŧ người.
Hề Khê cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, cuống quít thu hồi bàn tay đang đặt ở nơi-mà-mọi-người-ai-cũng-biết, sau đó lại đem cánh tay bị Tào Nghiên nắm rút trở về.
Không có thời gian để ý đến cổ tay đã bị Tào Nghiên siết đến phiếm hồng, Hề Khê yên lặng nâng tay lên ôm lấy đầu, lùi về sau hai bước.
Cô có thể đồng cảm với Tào Nghiên, bị người mình ghét nhất sờ soạng nơi nhạy cảm, quả thật không thể nào tiếp thu được.
Nếu như bị người mà mình vô cùng ghét sờ ngực, cô cũng muốn gϊếŧ người.
Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ, người là không thể gϊếŧ.
Hề Khê đứng trước mặt Tào Nghiên, ôm đầu hơi hơi cúi thấp xuống, bộ dáng bé ngoan làm sai chuyện, rồi lại đánh đòn phủ đầu một câu: "Là do anh kéo tôi, tôi đứng không vững bị té nên mới lỡ tay sờ đến.."
Ánh mắt sắc bén của Tào Nghiên quét qua khuôn mặt cô, sợ tới mức cô lập tức nuốt xuống mấy chữ còn lại.
Không đứng vững té ngã, vô tình chạm vào nơi đó hắn còn có thể lý giải, mẹ nó còn bóp hai cái là có ý gì?
Tào Nghiên tức giận đến mức muốn phá hủy cả tòa hội sở, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như cừu con run sợ bị ăn đánh của nữ nhân kia, hắn lại cảm thấy nếu làm như vậy có phải quá khi dễ người hay không?
Đồng thời, nếu hắn làm lớn chuyện, không phải tất cả đều sẽ biết hắn bị Hề Khê sàm sỡ?
Không được.
Tào Nghiên đen mặt từ trên sô pha đứng lên, đem xì gà mới hút được vài hơi ném vào gạt tàn thuốc, tao nhã mà sửa lại cổ tay áo, sau đó đi tới cửa phòng.
Cái gì kêu một giây trước còn tàn nhẫn đến muốn gϊếŧ người, giây tiếp theo đã có thể ôn nhu mà sửa sang lại y phục, Hề Khê coi như là đã kiến thức tận mắt.
Tào Nghiên mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy bốn tên đồng bọn đang lén lút đứng ở bên ngoài.
Bốn tên đồng bọn sửng sốt, sắc mặt Tào Nghiên càng thêm âm trầm đen tối, hắn gằn giọng nói một câu: "Còn đứng chết đó làm gì, đi vào!"
Chu Trì bốn người không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá thiếu gia bảo bọn họ đi vào, vậy thì đi vào.
Nghiêng người tránh Tào Nghiên tiến vào phòng, cả đám nhìn thấy Hề Khê đang ngồi trên sô pha hai tay che mặt, bèn tiến đến bên cạnh Hề Khê hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hề Khê bụm mặt, sống không còn luyến tiếc: "Chờ chết đi."
Chu Trì, Hồ Chính, Tạ Nhất Minh, Phan Đông Văn: "..."
**
Tào Nghiên sau khi rời khỏi phòng liền đi thẳng tới toilet, nơi bị Hề Khê chạm phải nổi lên một luồng tê dại như có như không.
Đương nhiên, bởi vì chán ghét Bối Hề Khê, hắn cũng không hề hưng phấn.
Tào Nghiên tất nhiên là nhận thấy Bối Hề Khê hôm nay quái quái, nhưng nếu là đã chán ghét một người nào đó, mặc kệ người đó làm cái gì, bạn đều có thể đem những hành động đó lý giải thành có mục đích.
Trong mắt Tào Nghiên, hắn chỉ cho là Bối Hề Khê thay đổi kịch bản.
Động cơ cũng rất đơn giản rõ ràng: Hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng đầu óc cô ta căn bản là không có EQ, cái gì đều thể hiện ở trên mặt, bệnh công chúa, nói nổi khùng liền nổi khùng.
Hiện tại xem ra..
Là mời cố vấn tình cảm tới sao?
Người cố vấn này còn rất lợi hại, thật sự dạy dỗ cô ta trở nên kiên nhẫn không nôn nóng?
Bất quá..
A, mời Nguyệt Lão, Cupid cũng đều vô dụng thôi.
Từ toilet đi ra, Tào Nghiên vẫn còn khó chịu.
Chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên bị một người đâm tiến vào trong lòng mình, khiến hắn hơi lảo đảo.
Bởi vì tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, hiện giờ lại bị người đυ.ng phải, hắn mở miệng chính là một câu: "Bộ đi đường không có mắt à?"
Người đυ.ng hắn là một nữ sinh, mặc một cái váy dài thắt lại giữa eo, tạo cho người khác một loại cảm giác mộc mạc thuần tịnh, người này rõ ràng đã có chút say.
Đυ.ng người là vô tình, người nữ sinh kia sau khi đứng vững vội vàng khom lưng xin lỗi Tào Nghiên: "Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy có người đi ra."
Tào Nghiên mặc kệ cô ta, ngay cả câu 'không có việc gì' đều lười nói, cất bước muốn đi.
Kết quả vừa mới bước được một bước thì nghe được nữ sinh kia nói: "Tào Nghiên?"
Nhận thức hắn?
Tào Nghiên dừng lại bước chân, lùi về sau một bước, nhìn khuôn mặt của nữ sinh kia.
Lục lọi ký ức trong đầu một hồi, nhớ ra rồi, xác thật quen biết, nữ học bá (*) lúc bọn họ còn học cao trung, khi ấy hắn tỏ tình với cô ta thì bị cự tuyệt.
Gọi là cái gì Ninh? Tào Nghiên lại suy nghĩ nửa ngày mới nghi hoặc phun ra hai chữ: "Ân Ninh?"
"Là tôi." Ân Ninh mỉm cười nhìn Tào Nghiên, "Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được bạn học cũ."
"Đúng là không nghĩ tới, chúc chơi vui vẻ." Tào Nghiên rõ ràng là không có tâm trạng cùng một cái gọi là 'bạn học cũ lâu năm không gặp' ở trước cửa toilet ôn chuyện xưa, hắn bỏ xuống một câu chúc liền đi mất, mặc kệ Ân Ninh đứng đó một mình.
Hiện tại ngoại trừ việc muốn cho nữ nhân kia một bài học về tội cả gan sàm sỡ hắn, bắt cô ta khóc kêu hắn ba ba, Tào Nghiên tâm trạng gì cũng không có.
* * *
(*học bá: Học sinh giỏi)