Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 54: Nhậm Thanh Anh

Nhưng mà lời Hi Nam nói quả thực phải cân nhắc, thẻ bài nên để ở đâu.

Trên người căn bản không có chỗ nào có thể giấu nhiều thẻ bài một lúc như vậy, mang theo vào buổi tối rất nguy hiểm.

Lý Tấu Tinh quan sát xung quanh, nhìn trúng một cái cây trông rất bình thường, đoạn bước tới khom lưng quan sát bùn đất bên dưới, "Chôn ở đây thế nào?"

Những người khác sáng mắt lên, "Phủ thêm một lớp tinh thần lực nữa để bảo vệ với định vị!"

"Đúng thế!" Mấy người nhanh chóng vây tới, vỗ vai và cánh tay Lý Tấu Tinh, còn nghịch ngợm muốn vỗ mông anh, "Thông minh quá nha Lý Tấu Tinh!"

Lý Tấu Tinh nắm lấy cái tay đang cố gắng vỗ mông mình, đen mặt lườm qua, Hi Nam cười hì hì, "Tôi sai rồi tôi sai rồi!"

Cố Vấn Thành nhìn cảnh này suy tư, chợt bừng tỉnh.

Cho nên nói, giữa con trai với nhau, vỗ mông cũng là chuyện rất bình thường?

Bọn họ nhanh chóng đào hố giấu thẻ bài dưới tán cây, vì để phòng ngừa mà còn phủ tinh thần lực của mình lên trên từng lớp từng lớp. Cố Vấn Thành phủ lớp cuối cùng, nhiều thế này bảo đảm sẽ không có vấn đề gì.

Trên người bọn họ chỉ để lại năm tấm thẻ bài để giảm bớt lòng cảnh giác của đối thủ, Swarin nhìn qua yếu nhất trong bọn họ cũng giấu thẻ bài của mình xuống đất.

Tách ra với các đàn anh rồi nên cũng không cần phải quay đầu lại đi tìm lắm, bọn họ men theo con đường gần nhất đi vào bên trong, khi đi được nửa đường thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Truyền tới cùng mùi thơm của thức ăn còn có tiếng cười đùa náo nhiệt.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi tiếp tục đi về phía trước. Lá xanh xum xuê lộ ra cảnh tượng bị che giấu, một đám thiếu niên thiếu nữ đang cười đùa nướng đồ ăn. Cạnh bên bọn họ là một con thú lớn đã ngã xuống, bụng của con thú lớn kia bị mổ ra, phần thịt non mềm nhất bị nhóm người này lấy đi nướng.

"Thực lực phi thường," Tế Du khẽ nói, "Là người của Học viện Hoàng gia."

Học viện Hoàng gia cũng là trường học số một số hai ở đế quốc, trong đó toàn là con cái của quan lớn quý tộc, hai người con trai của hoàng đế bệ hạ, hoàng tử Nico đã tốt nghiệp Học viện Hoàng gia, còn hoàng tử nhỏ Yinsa mới vừa vào học.

Lý Tấu Tinh gật gật đầu, "Thịt này thơm thật."

"Chúng ta cũng đánh một con đi?" Hi Nam nóng lòng muốn thử, "Nhìn có vẻ ăn ngon lắm!"

Những người khác còn chưa kịp tiếp lời đã có một giọng nữ truyền đến từ phía trước, "Ôi, một đám bỏ đi mà cũng muốn đánh Cao mâu à."

Người đội Mộng Chi nghe tiếng nhìn lại, một cô gái có mái tóc dài buông xõa tướng mạo xinh đẹp đang cười như không cười nhìn về phía bọn họ, trên mặt đều là vẻ khinh thường, "Nói chuyện viển vông, thầy cô tụi mày không dạy rằng nói khoác cũng cần kiến thức à?"

"Phụt," hai cô gái có tuổi tác xấp xỉ đi tới bên cạnh cô ta, lúc này đang che miệng cười, "Thanh Anh, cậu đừng nói nữa, coi chừng bọn nó lại bám lấy cậu đấy."

Nhậm Thanh Anh khoanh tay đứng, nghe thế bèn bực dọc cau mày, cứ như bọn Lý Tấu Tinh thật sự bám lấy cô ta, "Cút lẹ đi! Muốn bám theo để nhặt đồ thừa của bọn tao à?"

Hi Nam nắm chặt nắm đấm muốn xông lên, "Cô —— "

Hai cái tay hai bên trái phải kéo hắn lại.

Bởi vì động tác này mà bọn họ vén lên lá xanh ở vị trí xung quanh, bại lộ trước mặt mấy vị thiếu nữ này.

Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành mỗi người một bên kéo tay Hi Nam lại.

Cố Vấn Thành cười nói: "Hi Nam, đừng so đo với mấy đứa con gái không biết điều."

Khóe mắt hắn quét nhanh qua người ba cô gái kia, lạnh lùng như nhìn một món đồ.

Lúc trước có rừng cây che lấp nên mấy cô gái kia chỉ có thể nhìn thấy sáu bóng người lúc ẩn lúc hiện, sáu bóng người nhưng chỉ có năm tấm thẻ bài sáng, đây không phải là kẻ yếu thì là cái gì?

Yếu thì yếu đấy, song lại có bộ dạng mà đám con gái yêu thích.

"Thanh Anh," cô gái đè thấp giọng xuống nói, "Là người của trường quân đội Thừa Dương, tuy có hơi yếu nhưng dáng dấp rất đẹp trai, cậu có muốn chọn một tên làm bạn trai mới của cậu không?"

Lăng Niên Tế Du với Swarin cũng bước tới trước một bước đứng bên cạnh đồng đội, lời này vừa nói, nghe vào trong tai mấy người khiến sắc mặt trở nên quái lạ.

Giả yếu quá mức rồi hả?

Nhậm Thanh Anh gật gật đầu, ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng trên người Cố Vấn Thành, ánh nhìn mới vừa liếc qua của đối phương kia đến bây giờ vẫn còn khiến lòng cô ta xao động không ngừng.

"Này, anh," cô ta hếch hếch cằm về phía Cố Vấn Thành, "Anh tên là gì?"

Bộ dáng này rõ ràng coi trọng Cố Vấn Thành.

Mấy người không có hứng thú ứng phó với loại đại tiểu thư cáu kỉnh như thế nên không thèm để ý, đoạn quay người bỏ đi.

Đi chưa được hai bước thì phía trước bị mấy tên nam sinh cản lại, tên nam sinh dẫn đầu thả tinh thần lực ra làm vũ khí uy hϊếp, "Người anh em đừng làm khó chúng tôi, Nhậm tiểu thư không cho các cậu đi nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác."

Đội Mộng Chi tức đến mặt mày xanh mét, Lý Tấu Tinh, "Đại tiểu thư của mấy người cản chúng tôi làm gì?"

"Tôi chỉ cần anh ấy ở lại đây," Nhậm Thanh Anh đi tới, nhìn Cố Vấn Thành với vẻ phải có bằng được, "Này, em muốn anh làm bạn trai của em. Yên tâm, dù cho anh có yếu đến đâu đi nữa em cũng sẽ mang anh vào được chung kết. Làm bạn trai của em có rất nhiều chỗ tốt đó, ví dụ như em có thể giúp anh đổi mấy tên đồng đội bỏ đi bên cạnh này. Con người luôn hướng tới tầm cao, người thông minh đều biết nên lựa chọn thế nào."

Mặt Cố Vấn Thành hiện vẻ không kiên nhẫn, Lý Tấu Tinh che trước người hắn, ngăn cản tầm mắt Nhậm Thanh Anh nhìn Cố Vấn Thành, "Quý cô, quấy rầy rồi, chúng tôi còn phải đi nướng thịt, không có thời gian lãng phí với cô đâu."

Cái chặn này của anh khiến cho tâm tình Cố Vấn Thành tốt lên.

Lý Tấu Tinh cười híp mắt, thoạt trông không có chút nóng nảy nào. Nhậm Thanh Anh ghét nhất là kiểu đàn ông không có chút cốt khí nào như vậy, lúc này mặt mày mới lạnh lùng, "Anh có thể dẫn theo mấy tên rác rưởi kia cút đi được rồi, chỉ cần để anh ấy lại là được."

"Hay ý anh là muốn tôi bố thí cho anh chút đồ ăn?" Nhậm Thanh Anh cười nhạo, "Được thôi, Doanh Doanh, mang thịt tới cho bọn họ, để bọn họ cầm đồ rồi phắn lẹ lên."

Sao người này lại vô lý thế chứ.

Tế Du cau mày, "Chúng tôi không cần đồ ăn của mấy người, chúng tôi cũng không muốn đánh nhau với mấy người."

Lúc này ngay cả mấy nam sinh đề phòng bọn họ chạy trốn cũng cười lên, "Người anh em, không bàn việc các cậu có mạnh hay không, các cậu có thể thực thể hóa tinh thần lực ư? Đánh với chúng tôi? Lấy cái gì đánh thế."

Đám Lý Tấu Tinh bị bọn họ cười nhạo trái lại bình tĩnh lại.

"Này gọi là gì nhỉ?" Hi Nam, "Lập flag rồi bị chúng ta vả mặt hả?"

"Cái này gọi là ếch ngồi đáy giếng, Hi Nam," tâm tình Lý Tấu Tinh rất tệ, trên mặt là ý cười nhưng tinh thần lực trong tay lại gào thét cuộn thành trường đao, ánh sáng màu trắng bạc còn sáng bóng hơn tất cả tinh thần lực của những người cản bọn họ lại, tia sáng không ngừng lưu động, phát ra tiếng tách tách kinh vang, "Đương nhiên là lấy tinh thần lực đánh với mấy người rồi."

Nắm tay Hi Nam được tinh thần lực bốc cháy như lửa bao lấy, Lăng Niên dựng thẳng khẩu súng làm từ tinh thần lực, kế tiếp là kiếm năng lượng của Tế Du, dao găm của Swarin và tinh thần lực chợt nở rộ lóa mắt trong lòng bàn tay Cố Vấn Thành.

Tinh thần lực của sáu người chiếu sáng khuôn mặt cùng lửa giận ẩn giấu nơi đáy mắt, đối đầu trực diện với đối thủ.

"..." Tiếng cười nhạo của mấy người kia kẹt lại trong cổ họng, kinh hãi nhìn tình cảnh trước mắt này.

So sánh tinh thần lực trên tay bọn chúng với đối phương, cao thấp rõ ràng.

Một đám người cắn răng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hệt như bị người ta tát một tát thật mạnh vào mặt, những người bị bọn chúng coi khinh trong lòng chợt xoay người biến đổi, điều này làm bọn chúng cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Đánh đi?" Lý Tấu Tinh chỉa trường đao về phía bọn họ, vẫn cứ cười, chỉ là ánh sáng tinh thần lực khiến mắt anh thoạt trông lạnh lẽo tựa băng, "Nếu không muốn đánh thì ngoan ngoãn tránh ra."

Người vây quanh bọn họ im lặng, sau đó chậm rãi nhường ra một con đường.

Lăng Niên đưa tay về phía bọn chúng, lạnh lùng nghiêm mặt, "Thẻ bài."

Đối phương đen mặt đưa thẻ bài cho bọn họ.

"Các người dám để cho hắn đi?" Nhậm Thanh Anh cau chặt mày, "Phế vật! Một đám rác rưởi!"

Người bị cô ta mắng nén cơn giận, "Bọn họ mạnh hơn chúng tôi, đánh cũng đánh không lại."

"Rác rưởi," Nhậm Thanh Anh lườm bọn họ một cái, tự mình chạy tới, toan đến gần Cố Vấn Thành, "Này! Lẽ nào em không đẹp hả? Em làm bạn gái anh sẽ khiến anh được nở mày nở mặt đó."

Cô ta vẫn còn oang oang không ngừng, "Anh còn mạnh hơn trong tưởng tượng của em làm em càng thích anh hơn, ở bên em đi, chưa từng nghe nói tới nhà họ Nhậm ở thủ đô đế quốc ư? Chỉ cần anh ở bên em thì toàn bộ nhà họ Nhậm sẽ là của hồi môn của em."

"Được thôi, em nhận lỗi với các anh, nhưng ai bảo các anh không chịu mở miệng giải thích sớm một chút chứ? Cục diện này cũng có một phần nguyên nhân là do các anh."

Thật ra vừa mới nghe một lát bọn họ đã bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút không biết nên khóc hay cười.

Đàn ông đàn ang không cần so đo với một cô gái chưa trưởng thành, mấy người không động thủ với cô ta nhưng cũng không để cho cô ta theo kịp.

Cố Vấn Thành ném tinh thần lực ra ngăn cản cô ta tiếp tục theo cùng, Nhậm Thanh Anh không cam lòng hung hăng dậm chân lên bùn đất, ánh mắt nhìn bóng lưng Cố Vấn Thành càng thêm nóng bỏng.

Thứ mà Nhậm Thanh Anh muốn có từ trước đến giờ chưa ai ngăn cản được.

Cô ta nhất định sẽ biến người này thành bạn trai của mình, dù cho phải dùng đủ mọi cách cũng không sao!

...

Cuối cùng cũng thoát khỏi phiền phức, tâm trạng mấy người không ít thì nhiều vẫn còn có chút bực bội, liếc nhìn nhau, đoạn tụ lại an ủi Cố Vấn Thành.

"Vấn Thành đừng để ý, điều này chứng tỏ mị lực của các cậu."

"Đừng để ý tới loại đại tiểu thư kia, cô ta chỉ nhất thời nổi hứng thôi."

"Cậu muốn ăn cái gì thì cứ nói để chúng tôi đi bắt, thật là, đừng nói một con Cao mâu, mười con cũng có thể bắt về cho cậu!"

Mỗi người dõng dạc hùng hồn, hận không thể lập tức an ủi Cố Vấn Thành bé nhỏ vừa bị cô đại tiểu thư kia dọa sợ.

"Điều này đã khiến tôi hoài nghi với tình yêu," Cố Vấn Thành thuận nước đẩy thuyền, "Lỡ như bạn gái sau này cũng có bộ dáng thế kia thì biết làm sao?"

Cái vấn đề này làm khó đồng đội rồi.

Đều là một đám chưa từng yêu đương, lúc trước còn ôm đầy khát khao về tình yêu, còn bây giờ đã bắt đầu tưởng tượng nếu như thế kia thì thảm biết chừng nào.

"Dọa tôi không muốn yêu đương luôn," Lý Tấu Tinh nói những lời như mong muốn của Cố Vấn Thành, "Không vội, tùy duyên đi."

Tâm trạng Cố Vấn Thành rất tốt, "Không phải nói muốn ăn thịt nướng sao, các cậu đi gϊếŧ mấy động vật nhỏ đi, tôi và Tấu Tinh tới bờ sông xem thử."

Mấy người chia nhóm hành động, lần này cuối cùng cũng có thế giới hai người.

Bọn họ đi về phía nơi phát ra tiếng nước chảy, dọc theo đường đi Cố Vấn Thành luôn thăm dò phản ứng với con gái của Lý Tấu Tinh, rất tốt, đối phương tạm thời không có hứng thú với con gái.

Cố Vấn Thành bắt đầu cảm ơn cô đại tiểu thư kia.

Bờ sông không một bóng người, bọn họ ngồi xổm bên bờ, đang định kiểm tra xem nước sâu bao nhiêu thì phía sau truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ.

Mấy chục con mãnh thú có thân hình to lớn chạy ra từ trong rừng rậm, đang hướng về bờ nước.

Vẻ mặt hai người hơi đổi, vừa tới mà đã có thể gặp được nhiều mãnh thú đến uống nước như vậy, ôi cái vận may này!

Không kịp do dự thêm nữa, hai người quyết định nhanh chóng nhảy xuống nước, trước khi mãnh thú chạy đến bên bờ đã tìm được một khe hở được tạo nên từ hai phiến đá giao nhau. Lý Tấu Tinh kéo Cố Vấn Thành len mình vào bên trong khe đá.

Mãnh thú cách bờ nước ngày càng gần, dẫm cho mặt đất run run, mặt nước xô sóng trập trùng, con sông này không sâu, hai người Lý Tấu Tinh đang dưới nước cũng có thể cảm nhận được dòng nước biến đổi.

Mỗi lần bên trên run lên mặt nước cũng sóng sánh một lần, sức nước đẩy Lý Tấu Tinh, mỗi lần đều xô anh vào người Cố Vấn Thành.

Khe đá miễn cưỡng chứa được hai người, hai người bọn họ mặt đối mặt, mỗi lần dòng nước xô đẩy đều lúng túng va vào nhau.

Bước chân mãnh thú bên trên càng ngày càng loạn, cũng càng ngày càng gần, mặt nước gợn sóng cũng càng lúc càng nhanh.

Dưới nước hoàn toàn không thể khống chế được thân thể của mình, Lý Tấu Tinh chỉ có thể bị sức nước đẩy về phía trước rồi lại bị kéo giật trở về.

Mỗi khi dán vào nhau đều cố sức tách ra, giữ khuôn mặt cách nhau một khoảng.

Dần dần, dưỡng khí không đủ, Lý Tấu Tinh nhăn mày. Trên đầu là hàm răng bén nhọn của mãnh thú, cái miệng lớn như chậu máu đang mở toang uống nước, hoàn toàn không thể ngoi lên lấy hơi.

Cố Vấn Thành biết cách dùng tinh thần lực hấp thu dưỡng khí, vội thả tinh thần lực ra, kế đó ngay khi Lý Tấu Tinh lại bị dòng nước đẩy tới trước mặt thì ôm lấy đầu anh tránh bị sóng nước đẩy đi chỗ khác, miệng kề miệng truyền dưỡng khí cho anh.

Lý Tấu Tinh vội vã hấp thu dưỡng khí của hắn, tâm trạng bay bổng, lưng Cố Vấn Thành dán chặt vào phiến đá.

Chỉ có thể được sao hay vậy, miệng hôn miệng, còn bị dòng nước đưa đẩy, cố hết sức kiểm soát dao động của cơ thể.

Làn nước làm mái tóc bọn họ tung bay, dưới tình thế mãnh thú hung ác cùng nguy hiểm từ hàm răng bén nhọn kia, hình ảnh này thế mà lại có chút lãng mạn quỷ dị.

- --------------------------------------------------------

D.: Pass chương sau: Biệt danh của Lý Tấu Tinh