Bên ngoài loạn lạc khắp chốn, nơi này yên tĩnh không vang tiếng động.
Lần đầu tiên Cố Vấn Thành dùng thân phận Wasser chủ động gặp mặt Lý Tấu Tinh.
Hắn e sợ bị lộ thân phận nên ngậm trong miệng một viên kẹo, nghĩ tới nghĩ lui, lại lo kẹo ngọt quá.
Lý Tấu Tinh nhớ rõ thiết lập tính cách của mình, phát hiện vươn đầu lưỡi không tới môi Wasser bèn lui lại, vô cùng ngay thẳng nói: "Tôi không nếm được vị ngọt."
Nói láo! Đầu lưỡi của hắn cũng rất ngọt do ngậm kẹo trong miệng!
Wasser không ngờ rằng mặt nạ của mình lại chính là vấn đề, hắn dừng một lát, cũng không dám tháo mặt nạ xuống trước mặt Lý Tấu Tinh.
Lần trước ở gian phòng ở sao Mã Vĩ cũng tối đen, hắn không yên lòng bèn che kín mặt Lý Tấu Tinh. Còn lần này Wasser có cảm giác mình sẽ bị nhìn thấu.
Đổi thành Cố Vấn Thành còn có thể nói là tò mò giữa tụi con trai với nhau, còn Wasser ba mươi tám tuổi thì liệu cách nói này có thể được không?
Ngược lại hắn muốn ăn ngay nói thật tỏ ra đây chỉ là thân mật giữa bạn bè với nhau, tuy rằng thân mật ở môi có hơi kỳ lạ nhưng hắn không cản nổi kɧoáı ©ảʍ khi quấn quýt cùng Lý Tấu Tinh.
"Kỹ lưỡng chút đi," tên cướp vũ trụ không cam lòng để cho môi lưỡi của đối phương cách xa mình, nỗ lực cứu chữa, "Hình dáng đôi môi, có khi cậu sắp nhớ lại rồi đó."
"Tôi phát hiện anh không có ý tốt, Wasser," cậu học sinh nhỏ ngây thơ xán lạn nói như vậy, "Anh đang tẩy não tôi."
Wasser khựng lại, "Hả?"
"Anh đang dụ dỗ tôi đo môi cho anh, còn nói môi của anh ngọt, mà thực ra tôi vừa không chạm tới nơi đó vừa không thưởng thức được vị ngọt mà anh nói. Anh có thể dồn lực chú ý của tôi tập trung hết vào cái khe nhỏ này, khiến cho tôi không thu hoạch được gì," Lý Tấu Tinh, "Anh còn có thể kéo dài thời gian, cho mọi người biết Lý Tấu Tinh ở một mình với Wasser một khoảng lâu."
Wasser không phản ứng gì, nom rất cao thâm khó dò. Giống như hắn chính là tên cặn bã trong miệng Lý Tấu Tinh, cố ý cho anh chạm vào cũng làm cho anh không chạm được, kéo dài thời gian, đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió chủ đề bàn tán hóng hớt.
Lý Tấu Tinh, "Tôi nói có đúng không?"
Một lát sau Wasser mới hồi thần, "Ý của cậu là, tôi đang lừa cậu?"
"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian nữa," Lý Tấu Tinh thăm dò đi về phía cửa, "Nếu như không có cách nào biết được tướng mạo của anh vậy thì tôi cũng không cần phải ở lại đây với anh."
Lãng phí thời gian?!
Ở với hắn là lãng phí thời gian?!
"Đứng lại," giọng Wasser lạnh lẽo như có vụn băng, "Lại đây."
Lý Tấu Tinh coi như không nghe thấy gì, mò mẫm đường ra trong bóng tối.
Wasser nhanh chân bước tới kéo lấy cổ tay Lý Tấu Tinh, tàn nhẫn nói: "Không sờ được mặt của tôi à? Còn cóc mấy chỗ mà cậu có thể sờ mà."
"Cổ chi? Xương quai xanh chi? L*иg ngực chi?"
Người kia tức điên cầm lấy đôi tay luống cuống đang bị còng lại sờ từ trên xuống dưới, "Đây là đang lãng phí thời gian của cậu ư?"
Trong bóng tối, tay Lý Tấu Tinh căng cứng.
Anh mím môi thành một đường thẳng.
Đôi tay bị còng nắm thành quả đấm.
"... Sao lại không lãng phí thời gian?" Lý Tấu Tinh trầm giọng nói, "Cái này có tác dụng gì, có thể chứng minh được gì chứ, tôi sờ nửa người trên của anh thì có thể nhận ra anh là Wasser à?"
Ngực Wasser phập phồng, tiếng hít thở càng lúc càng lớn.
Lý Tấu Tinh còn phẫn nộ hơn hắn, "Được rồi, ngài cướp vũ trụ, hy vọng lần sau anh đổi người trêu chọc đi."
Trời ạ, Wasser còn chưa tức mà anh đã nổi giận rồi, phẫn nộ vì Wasser đùa giỡn anh, mà cái lý do chết tiệt này còn rất có lý!
Ai bảo Wasser dụ anh duỗi đầu lưỡi ra trước, kết quả chẳng chạm được cái gì, làm bạn nhỏ này bắt đầu cuống lên.
Không, không đúng, không phải không nếm được nước ngọt mới cuống lên mà là không chạm tới ngũ quan của Wasser, lại còn bị Wasser kéo dài thời gian.
"Cậu có thể..." Wasser ấp a ấp úng, "Cậu có thể chạm vào tôi..."
"Tích —— "
Quang não sáng lên ánh đỏ.
Đó là cuộc gọi khẩn cấp cho hệ thống trợ giúp, khi chủ nhân bỏ qua nhiều tin nhắn nó sẽ bắt đầu tự gửi vị trí cho nhà trường.
Tất cả âm thanh lập tức kéo về phía này, không còn sự yên tĩnh nữa, bên ngoài vang lên tiếng nhắc nhở, đội bảo vệ lớn tiếng, "Chúng tôi đã bao vây."
Lý Tấu Tinh hơi nhăn mặt, anh có thể tưởng tượng được Wasser sẽ nói gì làm gì, cả kết quả sự việc trước khi anh được thả tự do.
Lý trí thu hồi, những lời chưa nói rõ ràng khiến Wasser khϊếp sợ.
Hắn lập tức lùi về trong bóng tối, Lý Tấu Tinh cau mày, "Wasser?"
Gian phòng yên tĩnh.
Đệt.
Chạy rồi.
Lý Tấu Tinh thầm mắng một tiếng, ra lệnh quang não bật đèn lên.
Khi tìm được cửa ra dưới ánh sáng Lý Tấu Tinh phát hiện Wasser gấp đến mức cửa cũng không khóa lại...
Vừa ra ngoài, chưa kịp bình ổn lại anh đã nói với mọi người: "Wasser chạy rồi."
Sau khi nói xong mới phát giác người trước mặt nhiều quá mức, trừ quân đội nhà trường còn có không ít người mặc đồng phục công tác giơ quả cầu nhỏ về phía anh, trên cổ đều mang thẻ công tác.
Sau khi thấy Lý Tấu Tinh những người này liền sáng mắt chạy tới, "Anh Lý Tấu Tinh, xin hỏi anh có biết chuyện anh được Wasser chọn làm đối thủ không?"
"Anh Tấu Tinh, anh ở một mình với Wasser trong phòng rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không? Wasser có khống chế tinh thần hoặc là dùng vũ lực áp bức anh hay không?"
"Xin hỏi tâm trạng hiện tại của anh thế nào? Quan hệ giữa anh và Wasser thực sự chỉ là đối thủ tương lai sao?"
Trường thương đoản pháo (*) trực tiếp nhấn chìm Lý Tấu Tinh trong các loại câu hỏi, cùng lúc đó, trên mạng đã lên đủ loại video cùng tin tức.
(*) 长枪短炮 – trường thương đoản pháo: cụm từ chỉ công cụ tác nghiệp của các phóng viên săn tin í, mình không biết để là gì nữa.
《Lần thứ hai Wasser xuất hiện ở trường quân đội Thừa Dương, vạch trần nhiều lần xuất hiện bí mật của hắn》
《Cậu ấy là đối thủ tương lai của tôi —— Wasser thừa nhận》
《Khϊếp sợ! Cướp vũ trụ Wasser thế mà lại làm ra chuyện như vậy với một học sinh mới vừa trưởng thành!》
Những quả cầu này của phóng viên đều phát sóng trực tiếp, người xem một đường tăng lên, các câu hỏi kia đều được người xem nghe vào tai, từng cái từng cái làm gợi lên tâm hồn nhiều chuyện.
Lý Tấu Tinh dừng một chút, "Nếu như các vị không vội thì có thể tháo còng tay cho tôi trước được không?"
Ống kính vô thức nhắm ngay hai tay anh, trên đôi tay thon dài mạnh mẽ là còng tay màu bạc.
Quần chúng mạng: "Wow..."
[Anh đẹp trai trong ống kính này chính là nhóc đáng thương bị Wasser kiếm chuyện trong tin tức ư?]
[Mi nói cái gì? Mi lặp lại lần nữa xem?? Cái này mà gọi là nhóc đáng thương à???]
[Tội nghiệp hết chỗ nói, lại đẹp trai cao to, tuy người anh em này bị Wasser đùa bỡn có hơi thảm nhưng lại có lợi, tôi dám chắc sau này trường quân đội Thừa Dương sẽ liệt cậu ấy vào đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.]
[Mấy người còn có thể nghiêm túc thảo luận ư, tui đã đắm chìm trong nhan sắc của anh đẹp trai rồi, tới hôm nay tui mới biết hóa ra người cao lớn mang còng tay lại có cảm giác như vậy!]
[Tuy rằng nói thế không sai, nhưng mọi người thử nghĩ một chút xem, Wasser, tục truyền là một gã cướp vũ trụ, sau khi mang nhóc con này đi còn còng tay lại... Gã là biếи ŧɦái à?]
[Dù sao tui cũng không dám nghĩ.]
[Thân là fan não tàn của Wasser tao phải nói một câu, ác ý của mày với nam thần của tao quá lớn!]
[Wasser cũng có fan não tàn à???]
Người của trường học mặt mày tái xanh tiến lên che khuất quả cầu rồi cởi còng tay cho anh, "Wasser chết tiệt!"
Học sinh trường quân đội Thừa Dương đều là tinh anh đế quốc, mà trong ngôi trường nhạt nhẽo này lại có thể phát sinh chuyện thú vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, mặc dù phóng viên biết hiện tại phỏng vấn thì không nhân đạo cho lắm nhưng lại không nỡ bỏ phí cơ hội lần này.
Lý Tấu Tinh xoay xoay cổ tay, rũ mắt trầm tư, lúc thu vào ống kính động tác tuy đơn giản nhưng lại ngầu lòi, mang theo một loại khí chất đặc biệt mà thiếu niên không có, "Bây giờ tôi không tiện nhận phỏng vấn, xin lỗi, nhiều nhất tôi chỉ có thể trả lời ba câu hỏi."
Vừa không yếu thế lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, anh có thói quen khống chế nhịp điệu, các ký giả ở đây cảm thấy anh không đơn giản.
"Anh Lý Tấu Tinh, xin hỏi ngài và Wasser biết nhau khi nào?"
[Câu hỏi thứ nhất nhẹ nhàng thế á? Mạnh bạo chút đi!]
[Tui chỉ muốn điên cuồng chụp màn hình, ôi mẹ ơiiiiiii sao lúc chàng trai này xoay cổ tay lại ngầu thế chứ.]
Cái này phải dính đến mật mã mà người chế thuốc giấu trong thân thể, Lý Tấu Tinh chắc chắn không thể ăn ngay nói thật, ai biết ông chủ sàn đấu giá có chú ý tới lời anh nói hay không, "Trên một chiếc phi thuyền."
Anh chuyển lần đầu gặp nhau thành trên phi thuyền Đầu Lâu Đỏ, một câu là xong, cũng không định nói gì thêm.
Bên cạnh đều là giáo viên nhà trường đương nhìn chằm chằm, phóng viên mang vẻ mặt đau khổ nói: "Có thể nói chi tiết thêm một chút không?"
Lý Tấu Tinh nhíu nhíu mày, "Đây là câu hỏi thứ hai à?"
Các ký giả: "..."
[Ôi chao cái nhíu mày này thoạt nhìn đẹp trai thật á, thế nhưng tại sao khi tui chạy tới trước mặt bạn gái làm thử một lần thì lại bị đánh cho sưng mặt sưng mũi cơ chứ?]
[Tui hông muốn đả kích bác đâu nhưng muốn làm trò đẹp trai thì trước hết phải dựa vào nhan sắc và khí chất cái đã.]
[Tui quyết định! Chàng trai này tên là Lý Tấu Tinh đúng không? Chờ xem xong bà đây sẽ mua phi thuyền bay đến sao Thác Bang ngủ với ảnh!]
[Tay lão luyện ngang dọc tình trường nhiều năm này nói cho lầu trên biết là hãy cố gắng lên, toàn thân cậu ta đều là mùi vị du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, nín nhịn sắp điên rồi, vị chị em lầu trên nhất định có thể!]
[Che mặt, trọng tâm của mọi người thực sự ngày càng khiến người ta xấu hổ.]
...
[Người phía trên nói cái gì đấy? Cô muốn ngủ với ai? Lặp lại lần nữa xem?]
[Dù cho cô có là bạn gái của Lý Tấu Tinh thì tui cũng phải nói —— tui muốn ngủ với ảnh á!]
Đây dĩ nhiên không phải là bạn gái của Lý Tấu Tinh, đây là nick phụ của Cố Vấn Thành.
Mặt hắn thoáng vặn vẹo, "Tấu Tinh là người mà ả đàn bà nào cũng có thể ngủ cùng à?"
[Đối thủ của Wasser mà cô muốn ngủ là ngủ à?]
[Nè he! Bà đây chỉ đùa một chút thôi mà, bây giờ mày nói như thế thì tao nhất định phải đi một chuyến, mày nghĩ mày là ai, quản trời quản đất còn muốn quản người người ta muốn ngủ cùng nữa à, tao muốn ngủ với ảnh đấy thì sao? Ngủ trên bả vai trên lưng trên đùi ảnh đấy mày quản được chắc! Đối thủ Wasser thì không thể ngủ à? Đây cũng không phải là người yêu của Wasser, tao còn chưa thấy Wasser quản nhiều như mày đó!]
Lúc Cố Vấn Thành còn đang chửi nhau với quần chúng trên mạng thì Lý Tấu Tinh đã giải quyết xong đám phóng viên, chạy về ký túc xá.
Đêm nay còn có vũ hội, không bị hủy bỏ, vừa hay hòa hoãn lại bầu không khí căng thẳng.
Bọn Lăng Niên vội vã chạy ngược chạy xuôi đi tìm anh, cuối cùng vẫn phải chờ anh thoát khỏi đám phóng viên với người của đội bảo vệ mới có thời gian báo bình an với bọn họ.
Tất cả mỏi mệt quay trở lại.
Lại một lần nữa chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội bị bắt đi khiến bọn họ cảm thấy chán ghét bản thân.
Lý Tấu Tinh không an ủi bọn họ, dù sao cái này vẫn phải cần bản thân tự vượt qua. Anh tin tưởng bọn họ, sau khi hết buồn rầu tuyệt đối sẽ là ý chí phấn đấu tràn đầy.
Anh về phòng, "Tôi ngủ một giấc trước đã."
Những người khác gật gật đầu, mắt lom lom nhìn anh đi vào phòng.
Sau đó hạ thấp giọng bàn luận: "Có phải Tấu Tinh ghét bỏ chúng ta..."
"Hoặc là bởi vì Wasser," Lăng Niên cau mày, hắn cũng bắt đầu có chút phản cảm với Wasser, "Tôi không tin lời Wasser."
Đối thủ?
Lý Tấu Tinh với Wasser gặp mặt nhau được mấy lần cơ chứ, sao lại thành đối thủ?
Huống chi bất kể là việc tặng hoa trêu chọc trước kia hay sự kiện nhảy lầu thì cái nào có vẻ là quan hệ đối thủ chứ.
Cố Vấn Thành cũng nhăn mày lại, "Sao cậu lại không tin?"
Khó chịu.
"Trực giác," Lăng Niên, "Trực giác nói cho tôi biết không phải là quan hệ này."
Nói cũng có lý, dù sao Cố Vấn Thành cũng không thật sự coi Lý Tấu Tinh là đối thủ, anh là bạn bè mà hắn tán thưởng.
Lý Tấu Tinh ngủ một mạch đến sáu giờ tối, còn nửa tiếng nữa vũ hội sẽ bắt đầu. Trên bàn ăn đã dọn xong cơm tối, Cố Vấn Thành mang theo kỳ vọng của đồng đội bước vào gọi anh.
Nhưng mới vừa đi tới trước cửa, thính lực nhạy bén giúp hắn nghe thấy âm thanh bất thường bên trong.
Ồ ồ, gấp gáp, tiếng thở dốc mang đầy mùi mồ hôi, "Ưʍ..."
Bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa của Cố Vấn Thành cứng lại.
Vẻ mặt của hắn trở nên kỳ dị quái lạ, gò má nhuốm hồng.
Đều là đàn ông nên có thể đoán được anh đang làm gì.
Hắn dừng một chút, thả tay xuống, vừa định chờ một lát rồi mới gọi anh thì đối mặt với ánh mắt tha thiết của các đồng đội.
"Gọi cậu ấy nhanh lên đi, Vấn Thành," Tế Du nhỏ giọng nói, "Thời gian không còn nhiều đâu."
Để an ủi lần thứ hai Lý Tấu Tinh bị cướp vũ trụ bắt đi bọn họ đã chuẩn bị rất món ngon.
Sao mà gọi được chứ?
Cố Vấn Thành lúng túng đổ đầy mồ hôi.
Không giống cái nghiên cứu khoa học đầu lưỡi chạm đầu lưỡi kia, đây là lần đầu tiên Cố Vấn Thành phát hiện Lý Tấu Tinh tự xử, làm anh em tốt, Cố Vấn Thành cảm thấy không nên quấy rối vào lúc này.
Mà làm anh em tốt, hắn cũng cảm thấy Lý Tấu Tinh nên ăn cơm, bởi vì... tốt cho thân thể, không sai, tốt cho thân thể.
Vì thế thính lực càng thêm nhạy cảm, bắt trọn âm thanh trong phòng.
Nhưng đều rất nhỏ, ngoại trừ tiếng rên cùng tiếng thở dốc ồ ồ thì chỉ có một ít ấm thanh vuốt nhẹ quần áo.
Cố Vấn Thành lại nghĩ tới cô ả tuyên bố phải ngủ với Lý Tấu Tinh trên mạng kia.
Hắn chưa từng cãi nhau với cô ả kia, nhưng đáng giận nhất là chính dưới bình luận của ả ta thế mà lại có mấy chục phản hồi muốn ngủ cùng.
Đều cmn muốn ngủ với mặt trời nhỏ của bọn họ!
Lỗ tai nghe động tĩnh quá ít, tinh thần lực rục rà rục rịch muốn lộ đầu thế nhưng lại bị Cố Vấn Thành cố gắng ép xuống.
Hắn cảm thấy mình như đang đứng ở vách núi.
Hôn lưỡi hôn không tính, nhưng nhìn trộm anh em làm loại chuyện này thì thật sự có hơi không được bình thường.
"Sao vậy?"
Hi Nam rón ra rón rén toan lại đây, "Nếu không để tôi nhé?"
Tinh thần lực của hắn đã thực thể hóa, ngũ giác được tăng cường rất nhiều, vẻ mặt Cố Vấn Thành biến đổi, "Đứng yên đừng nhúc nhích!"
Hi Nam vô thức đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn.
Mà câu này của Cố Vấn Thành hơi lớn tiếng làm Lý Tấu Tinh trong phòng cũng nghe thấy, khàn khàn hỏi: "Cố Vấn Thành?"
Cố Vấn Thành.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Cố Vấn Thành thậm chí cảm thấy mình hình như nghe được trong giọng nói của anh mang theo mùi vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm.
Bây giờ thứ mùi này đang bao quanh tên hắn...
Hi Nam thấy anh dậy rồi bèn cất cao giọng, người vẫn ngoan ngoãn đứng yên ở chỗ cũ, "Ăn cơm nha Tấu Tinh."
"Chờ một lát." Trầm thấp khàn khàn trả lời.
"Chờ bao lâu?" Hi Nam gãi đầu một cái, "Không phải cậu dậy rồi à?"
"Nhanh thôi," Lý Tấu Tinh suy nghĩ một chút, "Ra ngay đây."
Anh nói ra ngay nhưng mãi sau 40 phút mới ra ngoài, mặt đầy vẻ khó chịu, tóc tai xốc xếch, vừa nhìn là biết không được thoải mái.
Cố Vấn Thành nhìn anh đi ra bèn vội vã để lại một câu "Lấy ít đồ" rồi vòng qua anh đi vào phòng.
Hắn nín thở tiến vào, sau khi lấy xong đồ thì đi ra ngoài, thế nhưng không hiểu sao hắn lại không nín hơi nữa, thậm chí còn hít một hơi thật sâu.
Mùi hương nam tính phả vào mặt.
Có loại ảo giác cả người được bao bọc trong thứ mùi này.
Trước khi Cố Vấn Thành kịp phản ứng lại hắn đã hít sâu vài hơi, khi đột nhiên lấy lại tinh thần liền chật vật cùng cực lao ra khỏi gian phòng.