Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 12: Cậu nên đi ngủ

Ban đêm, ngoài cửa sổ.

Gã đàn ông đeo mặt nạ nên không thấy rõ dung mạo và vẻ mặt. Mặt nạ màu bạc, hoa văn trên đó là cánh hoa màu đỏ đan xen với cành lá màu đen, ủy mị lộng lẫy.

Gã nói mật mã, ngoại trừ đồ vật lấy được từ trên người người chế thuốc ra thì anh không nghĩ được gì khác.

Bản năng sinh tồn nói cho Lý Tấu Tinh biết người này cực kỳ nguy hiểm, ánh mắt anh cảnh giác, lui về phía sau hai bước, đề phòng gã phá cửa sổ vào.

Người đàn ông ngoài cửa sổ nhất thời cười một tiếng. Gã đưa tay ra, ngón tay thon dài được bao phủ bởi đôi bao tay trắng tinh, gõ vào cửa sổ thủy tinh một cách nhịp điệu, "Cậu sợ tôi?"

Câu này được nói vô cùng chậm rãi, dường như cố ý để cho người trong nhà nghe được rõ ràng.

Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Sợ? Có cức ý.

Lý Tấu Tinh rút tay về, đi qua một bên cửa sổ, xòe bàn tay ra che lại vị trí của người bịt mặt trên cửa sổ thủy tinh, ý là ông ở trong tay tôi, tôi sợ cái quái gì? Thua cái gì cũng không thể thua trận, "Chỗ này của tôi không chào đón người lạ."

"Wasser, tên của tôi," đôi mắt người bịt mặt sâu thẳm, sắc đen như khoảng không vũ trụ mênh mông, nhìn chằm chằm anh, trêu đùa, "Chàng trai tốt, cậu có biết tôi không?"

Cái tên này từng xuất hiện rất nhiều lần những ngày qua. Lý Tấu Tinh theo bản năng nhìn Cố Vấn Thành trên giường, nam chính đang ngủ như chết, vẫn còn đang ngoan ngoãn chôn trong chăn.

"Anh bạn nhỏ," người bịt mặt Wasser nghiêng đầu, cánh hoa đỏ tươi trên mặt nạ thẳng hướng ngay anh, "Đã trễ thế này, nên ngủ."

Ngón tay đang gõ nhịp trên cửa sổ của gã dừng lại, sau đó đầu ngón tay lại chạm nhẹ, thủy tinh phát ra tiếng răng rắc do không chịu được.

"Đi lấy đồ đưa cho tôi," Giọng Wasser hơi là lạ, hình như cổ họng bị tổn thương, từng chữ thoát ra tao nhã rõ ràng nhưng lại có cảm giác khàn khàn, trong quỷ dị lại có mấy phần êm tai, "Để đáp lễ, tôi có thể ký tên cho cậu."

Lý Tấu Tinh khinh bỉ từ chối, bây giờ cướp vũ trụ đều tự luyến như vậy à?

Giọng điệu Wasser dịu dàng, "Nhanh đi."

Kính thủy tinh dưới đầu ngón tay gã bắt đầu tỏa ra các vết nứt như mạng nhện, cửa sổ được tạo nên từ vật liệu đặc thù của trường quân đội Thừa Dương còn mềm hơn miếng đậu phụ dưới tay gã.

Ánh mắt Lý Tấu Tinh lạnh xuống, anh nhìn Wasser thật sâu, mở quang não ra, chiếu mật mã Lăng Niên phá giải được trước mắt gã.

Wasser lại nói: "Tôi muốn bản gốc."

Mẹ nó, Lý Tấu Tinh thầm mắng đôi câu, nhanh chóng đi tìm tấm da không biết là da người hay là da động vật có viết mật mã kia, lạnh giọng hỏi: "Ông lấy bằng cách nào?"

Wasser "Ném ra đây."

Lý Tấu Tinh mở cánh cửa sổ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào ra. Lúc này anh mới nhìn thấy dưới chân Wasser đang đạp lên một cái phi hành khí hình vòng cung, gã đang ung dung khoanh tay đứng chờ Lý Tấu Tinh ném đồ ra.

Không thèm nhìn gã, anh ném đồ xuống dưới, sau đó lập tức đóng cửa sổ lại, tìm vũ khí.

Đèn trong phòng cũng tắt theo tiếng đóng cửa, chỉ để lại một khoảng ánh sáng vàng ấm áp bên giường.

Lý Tấu Tinh đứng tại chỗ cũ, vẻ mặt thay đổi xoành xoạch, lần đầu tiên sâu sắc cảm thấy mình yếu như vậy.

Anh hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, quay người đi đến bên giường Cố Vấn Thành. Có một vài suy nghĩ cần phải chứng thực.

Nhưng mà vừa mới đi được hai bước, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng vỡ tan, gió lạnh ban đêm ùa vào khắp phòng.

Máy báo động lúc này mới phản ứng, kêu vang tích tích tích không ngừng. Tòa cao ốc cách đó không xa sáng lên trong phút chốc, một giây sau, mấy người được trang bị toàn thân nhanh chóng chạy tới.

Tấm rèm cửa bị buộc lại bị gió thổi tung lên, lộ ra vụn thủy tinh vỡ nát đầy trên đất.

Lý Tấu Tinh tiến lên, trong tầm mắt lập tức xuất hiện phần "đáp lễ" mà tên cướp vũ trụ cực kỳ can đảm kia dành cho anh.

Cửa sổ chỉ còn một góc thủy tinh dính lại, phía trên là sương mù do hà hơi tạo thành rồi dùng ngón tay vẽ lên những hình vẽ kì lạ.

Đây là chứng cứ Wasser đã từng tới đây.

Lý Tấu Tinh mở quang não ra, quay video lại trước khi sương mù biến mất. Mười lăm phút sau người của nhà trường đến thì thấy thủy tinh vỡ vụn đầy đất và Lý Tấu Tinh đang đứng trong phòng, sắc mặt bọn họ nghiêm túc, "Xảy ra chuyện gì?"

Bọn họ tới cũng nhanh, chữ viết trên kính còn chưa biến mất. Lý Tấu Tinh vươn ngón tay chỉ chỉ, ngẫm nghĩ rốt cuộc Wasser có ý gì.

Sự xuất hiện của người đàn ông này hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của anh, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, thần bí khó lường, lại còn cực kỳ mạnh.

Tại địa bàn trường quân đội Thừa Dương, gã gióng trống khua chiêng kiêu căng lộ liễu như thế lẽ nào thật sự chỉ vì bí mật của người chế thuốc? Hay gã còn kế hoạch nào khác?

Người của nhà trường nhìn đến nơi anh chỉ thì kinh hãi, không tin nổi, mỗi người đều bày ra vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.

Đây là cái gì?

Những ký hiệu này sao lại giống chữ của tên cướp vũ trụ hàng đầu Wasser như vậy!

Chờ sau khi xác định đây chính là ký hiệu do Wasser lưu lại, người dẫn đầu im lặng, liên lạc trực tiếp với quân đội.

Động tĩnh lớn như vậy đã làm những người khác tỉnh dậy. Hi Nam, Tế Du và Lăng Niên bước nhanh tới, giật mình nhìn ký hiệu để lại, "... Chuyện gì thế này?"

"Cứ chờ một chút." Lý Tấu Tinh hoàn hồn, đi tới bên giường Cố Vấn Thành, không giải thích gì cả mà giơ tay dứt khoát kéo chăn ra——

Trên giường trống trơn không một bóng người, ngay cả "thế thân" để làm chăn nhô lên cũng không có.

Lý Tấu Tinh sững sốt, ngay sau đó, Cố Vấn Thành mặt còn dính nước đi ra từ phòng tắm.

Lỗ tai hắn đang nhét tai nghe, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, hơi kinh ngạc, "Vừa mới đi rửa tay, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hi Nam, "Vấn Thành, cậu không biết à?"

"Ừm," giọng mũi Cố Vấn Thành mang theo cơn ngái ngủ, "Tôi chỉ ở phòng rửa tay lâu một chút thôi mà đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ánh mắt mông lung, tóc tai lộn xộn, trên khuôn mặt trắng mịn còn có mấy vệt đo đỏ do bị chà xát.

Thật sự không phải hắn.

Kỳ thực Lý Tấu Tinh chỉ mới suy đoán. Mặc dù trong sách gốc không nhắc tới chuyện này nhưng dù sao anh cũng chưa đọc xong, cũng không phải không có khả năng đến lúc cuối tình thế bị xoay ngược. Hơn nữa vầng sáng trên người Wasser quá lớn, người mạnh như vậy thì anh nghi ngờ là nhân vật chính cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng mà bây giờ xem ra có khi là anh nghĩ nhiều quá rồi.

Lý Tấu Tinh lấy áo khoác đưa cho hắn, áo ngủ trên người Cố Vấn Thành đã nhăn thành một cục. Sau khi hắn mặc xong Lý Tấu Tinh mới lên tiếng: "Ngủ như heo."

"..." Cố Vấn Thành hơi tỉnh táo lại, bất đắc dĩ, hỏi lần thứ ba, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Câu hỏi này cũng làm cho người của trường học đưa mắt tập trung lại trên người Lý Tấu Tinh, tràn đầy tò mò hóng hớt.

"Một người tự xưng là Wasser," vẻ mặt Lý Tấu Tinh khó coi, "Cầm mật mã chúng ta lấy được từ người chế thuốc kia đi rồi."

Lăng Niên sững sốt, "Wasser?!"

Cố Vấn Thành nhăn mày, trong mắt khôi phục bình tĩnh, "Là mật mã đã phá giải hay bản gốc?"

Lý Tấu Tinh, "Bản gốc."

Người của nhà trường nghe được thì hơi sửng sốt, vội vã truy hỏi: "Mật mã gì, bản gốc gì?"

Tế Du trả lời hắn: "Vốn là phải nói cho trường học, mời ngài qua bên này với em, em sẽ nói lại từ đầu cho ngài nghe."

Người đại diện gật gật đầu, đi với hắn.

Những người khác ai làm gì thì làm nấy, fanboy nhỏ của Wasser là Lăng Niên cũng đi theo, Hi Nam thấy vậy bèn theo góp vui.

Cố Vấn Thành liếc mắt nhìn trước cửa sổ, ánh mắt lóe lên, an ủi: "Chỉ là một tên cướp vũ trụ mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị tóm."

"Hi vọng như vậy." Lý Tấu Tinh thở dài.

Ngày hôm sau, quân đội phái người tới trường quân đội Thừa Dương.

Vẫn là vị sĩ quan trẻ tuổi lần trước kia, Vưu Mông. Hắn bước vừa dài vừa nhanh, dùng tư thế oai hùng hiên ngang đi đến trước mặt Lý Tấu Tinh, điềm tĩnh, "Lại gặp mặt."

Đi theo phía sau hắn là năm cấp dưới mặc quân trang giống nhau. Ấn tượng của Lý Tấu Tinh về hắn không tệ, tuy rằng đã bị hỏi chuyện cả đêm nhưng anh vẫn giữ vững kiên nhẫn, "Hỏi đi."

Vưu Mông chiếu một tấm ảnh lên, chính là chữ ký Wasser dùng sương mù lưu lại trên cửa sổ.

"Cậu biết cái này có nghĩa là gì không?"

Lý Tấu Tinh nói: "Tôi đoán là tên của gã."

Vẻ mặt Vưu Mông nghi ngờ, "Sao cậu lại cho là như thế?"

"Gã nói gã sẽ ký tên cho tôi," thái độ của hắn khiến Lý Tấu Tinh nhận ra có gì đó không đúng, "Không phải tên?"

Vưu Mông gật gật đầu, đặt cái máy mỏng như giấy mà cấp dưới đưa tới lên bàn. Giữa cái máy hiện ra vài ký tự rồi dần dần biến động tạo thành ký hiệu do Wasser lưu lại.

"Wasser," Vưu Mông cười nhạo một tiếng, vô cùng xem thường, "Chỉ biết chơi trò hề này, rác rưởi."

Lý Tấu Tinh nhìn chữ rồi hỏi hắn, "Cái này có nghĩa gì?"

"Đây là ngôn ngữ của sao Mại Đắc," Vưu Mông, "Một tinh cầu đã bị hủy diệt từ lâu, nghĩa của nó là khen, khen sự nhiệt tình của cậu, nhiệt tình như lửa khiến lòng người ấm áp."

"Ha ha," Lý Tấu Tinh nở nụ cười ấm áp, "Gã châm chọc tôi nghe lời đưa đồ cho gã thì có."

Vưu Mông lại cảm thấy không phải. Mặc dù Wasser là rác rưởi, nhưng Vưu Mông coi gã là đối thủ nhiều năm như vậy lại không nghĩ rằng gã sẽ dùng tiếng mẹ đẻ của mình để mỉa mai người khác.

Hắn hỏi: "Ngoại trừ câu nói này thì gã còn nói gì với cậu? "

Cấp dưới phía sau hắn bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Thái độ của Wasser đối quân đội từ trước đến giờ vẫn luôn là trêu đùa, người bị hại là học sinh trường quân đội, nếu như Wasser nói cái gì đó làm tổn thương đến lòng tự tôn của người ta thì câu hỏi này của thượng úy bọn họ chẳng phải là sát thêm muối vào vết thương hay sao?

Lý Tấu Tinh, "Không có."

Vưu Mông nhíu đôi mày anh tuấn, bộ dạng của hắn nhìn qua cực kỳ phiền muộn. Lý Tấu Tinh thở dài, cuối cùng vẫn nói, "Gã bảo tôi đi ngủ sớm một chút."

"???"

"Nguyên văn là," Lý Tấu Tinh nhỏ giọng, thì thầm, "Đã trễ thế này, nên ngủ."

Kèm theo câu nói này, anh nghĩ tới hình ảnh gã đàn ông tối hôm qua kia.

Anh nghi ngờ Wasser đang ghẹo mình.

Bất kể là chàng trai tốt hay là ký tên hay là đi ngủ, tính ám chỉ rất mạnh.

Mà Lý Tấu Tinh biết vẻ ngoài bây giờ của mình cực kỳ gây thu hút.

Lần sau gặp lại có thể thăm dò một chút, điều này cũng củng cố suy nghĩ của anh—— Wasser không phải là Cố Vấn Thành.

Dẫu sao Cố Vấn Thành cũng là trai thẳng số một thế giới, còn Wasser thoạt nhìn thì không phải như vậy.

Lý Tấu Tinh, "Gã rất mạnh."

Mặc dù chỉ là làm vỡ cửa sổ thủy tinh nhưng luồng khí thế kia người khác khó mà bắt chước được. Một nhân vật như vậy, trong sách gốc vốn không có bao nhiêu miêu tả sao giờ lại đột nhiên xuất hiện.

Vưu Mông không biết anh đang nghĩ gì, "Gã rất mạnh, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc gã có thể muốn làm gì thì làm."

Ánh mắt của hắn chuyển lạnh, tóc đen và con ngươi màu đen hiện ra một loại cảm giác vô cùng lạnh lùng, "Cho dù có năng lực mạnh mẽ đến đâu thì gã cũng không đủ tư cách trở thành kẻ mạnh."

Rõ ràng có chuyện gì đó. Lý Tấu Tinh lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú nhưng Vưu Mông lại không nói gì, sau khi xác định anh đã nói hết mọi chuyện thì dẫn người vội vã rời đi.

"Tôi hi vọng lần sau cậu gặp phải chuyện như vậy thì có thể trực tiếp báo cho tôi," Vưu Mông cụp mắt, "Tự bảo vệ mình cho tốt."

"Tôi biết rồi." Lý Tấu Tinh gật gật đầu.

Chờ người đi rồi, anh cũng quay lại ký túc xá. Trong phòng khách là bốn chàng đẹp trai mỗi người một vẻ đang chờ anh, thấy anh bước vào bèn truy hỏi: "Bọn họ không gây khó dễ cho cậu chứ?"

"Không có," Lý Tấu Tinh cười to, "Đừng lo lắng, Vưu Mông rất dễ ở chung."

Đối với lời này của anh bốn người kia không một ai tin.

Vưu Mông lần trước có đến, bọn họ cũng không phải chưa từng thấy hắn, so với Lăng Niên còn lạnh lùng hơn nhiều, mở miệng là rác rưởi này nọ, có vẻ tính tình cũng không dễ chịu cho lắm.

"Còn câu nói mà Wasser lưu lại kia thì sao?" Tế Du nhớ lại lời nhà trường nói, "Ban đầu bọn họ cho rằng cái này là ký hiệu cá nhân của Wasser, sau khi so sánh mới phát hiện mấy chi tiết nhỏ không giống nhau lắm, hình như là một câu nói."

"Ừm, Vưu Mông có nói." Nói đến cái này liền đau đầu, Lý Tấu Tinh cũng không muốn nói.

Nhưng mấy người này lại dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Lực sát thương do bộ dáng đáng yêu của bốn chàng đẹp trai này mang lại vô cùng mạnh.

Lý Tấu Tinh, "Ừm, gã nói với tôi là, ngủ ngon, tôi giống như lửa?"

Càng nói càng cảm thấy...

Có khi gã kia là gay ý.