Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 2: Còn là 36D

Tuy rằng anh chưa đọc xong quyển sách này, nhưng sao nam chính lại là nhân vật phản diện được.

Vài phần kính trọng?

Lý Tấu Tinh khịt mũi coi thường.

Anh đi tới cạnh tủ đầu giường, khom lưng mở ngăn kéo bên dưới ra, một cái khăn mặt sạch sẽ rơi ra từ ngăn kéo được chất đầy. Cố Vấn Thành bước tới, thay anh nhặt lên cái khăn mặt màu trắng này.

Vòng eo hắn thon gọn, động tác nhẹ nhàng đẹp mắt, ngón tay thon dài trắng noãn cầm lấy khăn mặt đưa đến trước mặt Lý Tấu Tinh, giọng điệu thoải mái, trong mắt ngậm ý cười, "Lần này phải nắm chắc."

Lý Tấu Tinh kinh ngạc nhìn hắn, "Cảm ơn."

Anh vội rút khăn mặt từ trên tay Cố Vấn Thành, bởi vì động tác quá nhanh, bàn tay vừa mới bao lấy đầu ngón tay Cố Vấn Thành đã rụt lại.

Cảm xúc ấm áp xẹt qua trong nháy mắt.

Sợ người lạ à.

Cố Vấn Thành nghĩ như vậy, hơi buồn cười, lui trở về ghế sô pha bên cạnh.

Nhà trường biết những học sinh mới vừa ở chung sẽ khó tránh khỏi lúng túng, vì thế yêu cầu tất cả học sinh trúng tuyển phải giải quyết ba bữa cơm tại nhà ăn. Lúc Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành đi đến nhà ăn thì nơi đây đã ngồi đầy người.

Sau khi xác định tất cả mọi người đều đã đến, một ông lão đứng lên từ giữa nhà ăn, nhấc lên hai tay, trong uy nghiêm lại không mất đi hiền lành, "Im lặng."

Giọng ông không lớn, thế nhưng Lý Tấu Tinh lại cảm thấy hai chữ này dường như cận kề bên tai, vô cùng rõ ràng.

Tiếng bàn luận xôn xao trong nháy mắt im bặt, ông lão nói rằng: "Trường quân đội Thừa Dương được công dân đế quốc thừa nhận là trường quân đội hàng đầu, thế nên yêu cầu đối với học sinh của trường sẽ luôn nghiêm khắc. Có tinh thần lực cao không có nghĩa là các cậu có thể vì vậy mà kiêu ngạo, bây giờ những gì các cậu cần phải làm là tiến về phía trước. Hai ngày sau các cậu sẽ tiến hành nhiệm vụ đầu tiên trong đời, cũng chính là kỳ sát hạch cuối cùng của trường quân đội Thừa Dương trước khi nhập học."

Toàn bộ phòng ăn yên lặng như tờ, mọi người chăm chú nhìn ông, biểu cảm trên mặt có kinh ngạc, lo lắng, lo ngại, nhưng lại không có thoái chí.

Ông lão đưa mắt nhìn từng người một, vui mừng nở nụ cười, "Hai ngày sau, các cậu sẽ được đưa tới tinh cầu làm nhiệm vụ cùng với học sinh của hai tinh cầu khác, trường học chỉ nhận hơn 200 người của sao Bắc Đẩu, các cậu là nhân tài ưu tú của sao Bắc Đẩu, tôi hi vọng các cậu có thể làm cho tinh cầu của chúng ta kiêu ngạo."

Ông vừa dứt lời đã có người la lớn: "Chúng em sẽ!"

"Đúng vậy!" Người cùng hô lên càng ngày càng nhiều, "Ngài cứ chờ xem đi! Lúc đó số lượng người có thể trụ lại của hai tinh cầu kia nhất định sẽ không bằng sao Bắc Đẩu của chúng ta!"

"Không sợ quyết đấu! Hôm nay chúng ta có hai người trên 1800, tinh cầu nào có thể so được với chúng ta chứ!"

Các thiếu niên ngồi ở đây ít nhiều đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo tự hào.

Trường quân đội Thừa Dương tuyển chọn học sinh có tinh thần lực trên 1200, vì điều này mà vẫn luôn bị công dân đế quốc lên án, bọn họ cho rằng yêu cầu của trường quân đội Thừa Dương quá mức hà khắc, quy định này gần như đã cướp đi tất cả người tài ở tám thiên hà của đế quốc.

Đừng xem thường con số 1200 này, với một gia đình bình thường ở đế quốc, một người sống một trăm năm từ khi sinh ra tới lúc chết đi tinh thần lực có thể đột phá con số 800 đã cực kỳ hiếm có. Huống chi chỉ số tinh thần lực của tất cả học sinh trường quân đội Thừa Dương này đều là thiên phú, chưa từng trải qua huấn luyện cùng hướng dẫn đã từ 1200 trở lên, đối với người bình thường mà nói thì đây chính là một con số doạ người.

Cũng vì hiếm thấy cho nên việc nâng cao chỉ số tinh thần lực đặc biệt khó khăn, trước mắt ngày chiêu sinh đầu tiên đã dừng lại, xếp thứ nhất ở sao Bắc Đẩu vẫn là Lý Tấu Tinh 1890.

Ngay cả nhân vật chính Cố Vấn Thành cũng có thành tích mặt ngoài chênh lệch với anh 40 điểm.

Trong sách gốc, thành tích của Cố Vấn Thành không phải là thứ hai, hắn điều khiển tinh thần lực dừng ở mức 1200, một đường giả heo ăn hổ (*), lật ngược vả mặt phản diện vô cùng sảng khoái.

(*) Giả heo ăn hổ là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.

Lý Tấu Tinh nhớ không rõ nội dung trong sách gốc lắm, nhưng đại khái vẫn nhớ một vài chi tiết đặc biệt, vai chính muốn làm gì anh không cản được, còn mong hắn thay đổi càng nhiều càng tốt.

Ông lão vui vẻ vuốt râu, quay đầu hỏi giáo viên đi bên cạnh, "Tôi nghe nói người đứng đầu ở đây có tinh thần lực gần tới 1900?"

"Đúng," giáo viên đi cùng gật gật đầu, "Cơ bản sau này sẽ không có người cao hơn cậu ta, trình độ này so với mấy năm trước cũng không khác nhau lắm."

Ông lão, "Hai đứa bé đó tên gì?"

"Một người là Lý Tấu Tinh, một người là Cố Vấn Thành," giáo viên kiểm tra quang não, còn chưa kịp nói tỉ mỉ cho ông lão nghe thì cửa nhà ăn vang lên một giọng nói mềm mại đáng yêu.

"Ông nội!"

Một cô bé xinh đẹp vội chạy từ trước cửa tới trung tâm nhà ăn, đuôi tóc vung lên không trung vẽ ra một quỹ đạo nửa vòng tròn, tướng mạo cô thanh tú, ánh mắt đặc biệt linh động.

Cô bé tràn đầy vui mừng chạy về phía ông lão, lại bị thảm trải sàn nhô lên làm vấp ngã, hoảng loạn đổ về phía trước.

Vừa hay Cố Vấn Thành đang đứng cạnh, hắn kịp lúc giơ tay ôm lấy cô, vững vàng dìu cô bé đứng lên, "Không sao chứ?"

Đôi mắt nhắm chặt của cô bé lặng lẽ mở ra, ngơ ngác nhìn mặt Cố Vấn Thành, hồi lâu sau mới đỏ mặt đột ngột tránh ra, lúng ta lúng túng nói: "Cảm ơn, cảm ơn ngài."

Cô ngượng ngùng lui về phía sau, hai bàn tay trắng nõn véo chặt vào nhau, chậm rãi đi đến bên cạnh ông lão, không ngừng quay đầu lại nhìn lén.

Dù là ai cũng đều có thể phát hiện cô không có kỹ năng nhìn lén, vậy mà cô nàng lại tự cho là bí mật, ngốc nghếch đến đáng yêu.

Lý Tấu Tinh rút khăn giấy ra đưa cho Cố Vấn Thành, anh mới vừa né tránh kịp thời nên trên người không có bị nước bắn lên, lúc này không nhịn được cười, trêu ghẹo nói: "Thực sự là một cô bé đáng yêu."

"Là rất đáng yêu," Cố Vấn Thành lau chùi chỗ bị ly nước hất lên, cười nhạt, "Tấu Tinh thích loại hình nữ sinh đáng yêu à?"

Không chờ Lý Tấu Tinh trả lời, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn cô bé đang làm nũng bên cạnh người lớn trong nhà mình, "Nói thế này có thể sẽ khiến cho Tấu Tinh tức giận, nhưng tôi vẫn phải nói một câu, nữ sinh đáng yêu, không hợp với cậu."

"Vì sao lại nói thế?" Lý Tấu Tinh bắt chéo hai tay, chống cằm nhìn hắn.

Cố Vấn Thành tự nhiên nói: "Mỹ nhân cạnh anh hùng không thể là một người tầm thường."

Ngón tay hắn dính nước, quẹt lên mặt bàn kính để lại một vài dấu vết, như là chữ, cũng tựa như một loại kí hiệu nào đó.

Lý Tấu Tinh nhìn hắn một hồi, cúi đầu, tiếng cười đè nén truyền đến, trên mặt Cố Vấn Thành lộ vẻ không biết làm sao.

Nhưng vẻ không biết làm sao ấy xuất hiện trên khuôn mặt trẻ trung lại ưa nhìn kia đã giảm bớt vẻ lạnh lùng thường thấy.

Lá bài tẩy của Cố Vấn Thành quá nhiều, vừa thần bí vừa quỷ quyệt lại vô cùng khó giải quyết, mà thiết lập tính cách của Lý Tấu Tinh lại khắc hắn, anh rất vui khi có thể khiến nhân vật chính khó chịu.

Trong 《Thủ Thượng Chinh Đồ》, tác giả từng viết hai câu tỉ mỉ về Lý Tấu Tinh.

[Lòng hiếu kỳ của anh ta cực kỳ mãnh liệt, có tinh thần không chịu thua ưa phiêu lưu mạo hiểm, cùng với ý chí rất kiên cường. Anh ta nhiệt tình lại giàu sức sống, nhưng điều đó không có nghĩa là Lý Tấu Tinh không có lực công kích.]

[Lực công kích của anh ta nằm ở trái tim như thuở sơ khai, bất kể kẻ địch lớn mạnh hay khó nhằn đến đâu, anh ta vẫn luôn có thể hồn nhiên, sạch sẽ, không hề thương hại đánh bại kẻ địch, đồng thời không thẹn với lòng.]

Tác giả dùng từ làm Lý Tấu Tinh ê răng.

Thế nhưng điểm "Giàu tình cảm nhưng không mất đi lực công kích" này, so với con người của anh không hẹn mà giống.

Lý Tấu Tinh thích tự ý hành động, từ trước đến giờ luôn thích nắm giữ quyền chủ động trong tay, nhìn ở phương diện khác thì thiết lập tính cách này cũng không tính là làm khó anh.

Cố Vấn Thành nhợt nhạt thở dài, "Cậu cho rằng tôi đang nói đùa."

"Không, chẳng hề," Lý Tấu Tinh nhướng mày, "Cậu khen tôi, tôi vui vẻ còn không kịp."

Biểu cảm thiếu niên hào hứng, Cố Vấn Thành suy tư, hắn nhìn xung quanh một vòng, mỗi một thiếu niên đều bị ông lão kích phát ý chí chiến đấu, biểu cảm trên mặt khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào.

"Có cần tiểu đội hợp tác không?"

"Nếu là như vậy thì cần sớm tìm kiếm đồng đội."

"Trong lòng tôi có mấy người muốn hợp tác... Các cậu thấy thế nào?"

Đều đang sôi nổi thảo luận về cuộc thi sắp tới.

"Về kỳ thi nhập học của trường quân đội Thừa Dương," Cố Vấn Thành nói, "Cần phải tạo thành tiểu đội, hai người chúng ta còn chưa đủ, cần thêm ít nhất ba người nữa."

Hắn nói từ "chúng ta" một cách tự nhiên, Lý Tấu Tinh không phản bác, thuận theo lời hắn nói tiếp: "Sẽ có đồng đội."

Một người là lão đại mặt ngoài, một người là lão đại trong tối, thiếu gì cũng không thiếu người.

Trong bầu không khí hào hứng này hai ngày nháy mắt liền qua, chiêu sinh của trường quân đội Thừa Dương ở sao Bắc Đẩu hoàn toàn chấm dứt. Ngay đêm đó người phụ trách của trường dẫn theo bọn họ leo lên phi thuyền có đánh dấu ký hiệu trường quân đội Thừa Dương rời khỏi sao Bắc Đẩu.

Trên phi thuyền, tổng phụ trách vẻ mặt nghiêm túc lặp lại tin tức ông lão đã nói qua ngày hôm đó, "...Như vậy, trước khi các cậu xuống phi thuyền tôi cần nắm rõ thông tin về đội ngũ của các cậu."

Học sinh được trúng tuyển trong hai ngày qua lần đầu tiên nghe được tin tức này, lúc này không khỏi ồ lên, nhìn đám người được tuyển chọn ngày đầu tiến lên báo cáo thông tin đội ngũ của mình thì lớn tiếng nói: "Cái này không công bằng!"

"Chúng em đều không biết thông tin năng lực lẫn nhau thì sao lựa chọn đồng đội được chứ? Tại sao những người này có thể được lập đội ngũ sớm, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể biết tin sớm hơn chúng em?"

"Không có gì là không công bằng," tổng phụ trách của nhà trường bình tĩnh nói: "Bọn họ cũng là ngẫu nhiên biết được tin tức, vận may cũng là một loại năng lực, nếu như các cậu có đủ may mắn thì có thể biết được tin tức này ở ngay ngày đầu tiên."

"Nhưng mà," bọn họ vẫn cứ cảm thấy khó mà tin nổi, thậm chí đã có người đứng lên, đỏ mặt đối chất cùng người phụ trách, "Nhưng mà dựa vào cái gì? Chẳng lẽ nhà trường cũng không quản sao?"

Người phụ trách nở nụ cười, liếc nhìn hai vị học sinh mới có tinh thần lực cao nhất đang im lặng xem cuộc vui bên trong đám người kia, câu nói tiếp theo liền kéo hai bọn họ vào, "Sự việc đều có tính hai mặt, các cậu quả thực mất đi một ít tiên cơ, thế nhưng cùng lúc đó các cậu lại may mắn hơn so với bọn họ. Ít nhất trong phạm vi lựa chọn của các cậu còn có hai người xếp thứ nhất và thứ hai có tinh thần lực vượt qua 1800."

Lời gã vừa nói, học sinh lúc trước còn vẻ hổ thẹn trên mặt đã biến thành ước ao đố kị, sau đó một nhóm người bất mãn á khẩu không trả lời được.

Bọn họ không thể xác định đây là có ý gì, hai mặt nhìn nhau. Trời ạ, đây là nói rằng hai người có tinh thần lực cao nhất vẫn chưa lập tiểu đội sao?

...Đám người kia làm cái gì không biết, hai lão đại ở trước mặt hai ngày mà còn không đến nịnh bợ, thực sự là lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Trên mặt bọn họ vẫn còn duy trì vẻ mặt như lúc trước, trong lòng lại cười trên nỗi đau của người khác, cảm xúc không phục ổn định lại không ít, sau đó yên lặng hỏi thăm người xung quanh hai vị có tinh thần lực trên 1800 là ai, không ít người đã bắt đầu tính toán làm sao mới có thể dụ dỗ lão đại.

Tin tức tốt nhất chính là bọn họ còn chưa tổ đội, lão đại hẳn cũng đang sầu chuyện đồng đội. Dù sao thì để lúc đến tinh cầu làm nhiệm vụ mới tổ đội thì sẽ rất khó khăn, vì tất nhiên các học sinh đều sẽ cố gắng lập đội ngay trên phi thuyền, đám chưa lập đội còn lại đều là vàng thau lẫn lộn.

Nếu như vậy thì việc này chứng tỏ bọn họ ai cũng có cơ hội.

Vị trí của Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành chậm rãi thành tiêu điểm tập hợp tầm mắt, người xung quanh đã rục rà rục rịch, tựa như một giây sau là có thể nhào tới dùng tám ngàn chữ tự giới thiệu mình.

"...Cậu có cảm thấy," Lý Tấu Tinh đột nhiên lên tiếng.

Cố Vấn Thành không hiểu, "?"

"Chúng ta cứ như phụ nữ khỏa thân trong một đám đàn ông ấy," Lý Tấu Tinh sờ mũi một cái, nỗ lực dùng ví dụ dễ hiểu để cộng hưởng với trai thẳng, "Còn là 36D."