Vở Kịch Nguy Hiểm

Chương 16

Trên xe.

- Bọn mày cũng giống tao đúng không? - Yoongi.

Các anh gật đầu.

- Chắc chắn phải tới đó một chuyến rồi. - Taehyung.

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Jeon gia.

Vì các anh là người quen nên không ai cản lại, nên các anh dễ dàng đi tới phòng làm việc của ông Jeon.

*Cạch*

Tiếng mở cửa vang lên.

Ông Jeon ngẩng đầu, thấy các anh thì cau mày, hỏi.

- Mấy đứa tới đây làm gì? - Ông Jeon.

Các anh ngồi xuống ghế sofa, ai cũng ngồi thẳng người nhìn ông Jeon, quan sát từng cảm xúc nhỏ trên mặt ông.

- Jungkook về rồi ạ. - Ho Seok.

Ông Jeon khựng lại, khuôn mặt có vài nếp nhăn cứng đơ. Một lúc sau, ông khẽ hỏi.

- Jungkook có khoẻ không? - Ông Jeon.

- Khoẻ ạ. Em ấy đang làm việc cho ba của bọn con. - Jimin.

- Gì cơ? Làm việc cho mấy ông ấy? - Ông Jeon ngạc nhiên.

Làm bạn với ba của các anh mấy chục năm, ông biết rõ thân phận của họ không hề đơn giản.

- Vâng. - Nam Joon gật đầu.

Ông Jeon chỉ ngạc nhiên một chút, rồi ông hơi nheo mắt lại, nghiêm giọng hỏi.

- Các con tới đây làm gì? - Ông Jeon.

Nếu nói chuyện cậu quay lại, các anh chỉ cần gọi điện cho ông là được, không cần thiết phải đi tới Jeon gia nói chuyện.

- Bọn con muốn nói một chuyện. - Taehyung.

*Cốc cốc* Tiếng gõ cửa vang lên.

- Ai đấy? - Ông Jeon nhíu mày.

- Là tôi. - Bà Jeon.

- Vào đi. - Ông Jeon.

Bà Jeon mở cửa đi vào, mang theo một dĩa trái cây.

- Ta nghe các con tới nên mang trái cây lên. - Bà Jeon đặt dĩa trái cây lên bàn.

- Cảm ơn ạ. - Các anh.

Ông Jeon kêu bà Jeon ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn các anh, hỏi.

- Muốn nói chuyện gì với ta? - Ông Jeon.

- Jungkook đã bị tâm thần phân liệt. Một phần là do trầm cảm, một phần là do... bẩm sinh. - Yoongi.

Nụ cười của bà Jeon chợt tắt. Sắc mặt ông Jeon trầm xuống.

- Em ấy nói rằng, một trong hai người bị tâm thần. - Taehyung.

Bà Jeon nhìn sang ông Jeon, ánh mắt có chút phức tạp, và đau lòng.

Các anh nhìn ông Jeon.

- Có phải bác đã bị tâm thần không? - Jimin.

- Tại sao lại như thế ạ? - Ho Seok.

Ông Jeon thở dài, mệt mỏi nói.

- Hồi đó Jeon gia đã xảy ra một biến cố lớn, khiến ta ngày đêm phải lo lắng về chuyện đó. Cuối cùng đầu ta bị rối loạn. Tới bệnh viện thì bác sĩ chuẩn đoán bị tâm thần phân liệt. - Ông Jeon.

Các anh dù đã lường trước nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác chết lặng.

Bà Jeon rơi nước mắt, chua xót nói.

- Ta đã nghĩ, căn bệnh này sẽ không truyền ra cho ai trong nhà đâu. Do tỉ lệ xảy ra rất ít. Không ngờ, Jungkook lại gặp phải... - Bà Jeon.

Không khí trùng xuống hẳn.

Các anh nhìn nhau, đứng dậy chào hai người một tiếng rồi xin phép rời đi.

--------------

Hết chap 16