Jack vì không tiện di chuyển nên ông quăng cho Taemin một vài dây xích.
Nhanh! Nhanh giữ nó lại đi!- Jack.
Taemin liền lấy cái khoá và dây xích giữ hai tay lẫn hai chân cậu lại.
Greg biết chuyện này không hề bình thường, hoảng sợ hỏi.
Cậu ấy... sao thế?- Greg.
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của anh.
Ai cũng bị ám ảnh. Kinh sợ, hoảng loạn chính là cảm giác của bọn họ lúc này.
Khi ánh mắt đỏ của cậu nhìn bọn họ, đôi mắt vốn màu nâu lại chuyển thành một màu đỏ máu, khiến ai cũng thấy kinh hãi tột độ.
Sâu trong ánh mắt ấy, vừa có hận thù, vừa có hối tiếc, vừa có uất ức, cũng vừa có sự đau đớn đến tột độ.
Ánh mắt ấy, khiến họ cảm thấy hoang mang lẫn sợ hãi. Sự đau đớn ấy, sự hận thù ấy, sự hối tiếc ấy, và sự uất ức ấy, bọn họ chưa từng trải qua, và không thể có khả năng xảy ra với bọn họ!
Vì vậy, nó khiến họ sợ, mà cũng có đau lòng. Tất cả, cậu đều che giấu rất hoàn hảo! Bọn họ không hề biết gì về quá khứ của cậu, họ chỉ biết tại sao cậu lại như vậy và kết quả của cậu như thế nào, chứ không ai biết được quá trình của cậu. Điều đó, chắc đã vượt qua cuộc sống của một con người bình thường.
Cậu hét lớn, tiếng hét như cuồng bão, ăn sâu vào trong tai, để lại dư âm thật sâu lắng trong lòng họ.
Áaaaaa!! Chết tiệt thật!!- Cậu.
Mắt cậu rất đau, toàn thân cậu cũng rất đau, bây giờ trên cơ thể cậu không có nơi nào không đau cả.
Cậu vùng vẫy, máu từ những khe hở của dây xích rơi xuống đất, từ từ rồi thành một vũng máu đỏ tươi đầy ám ảnh. Mùi tanh của máu lan tỏa khắp nơi.
Không ai bước tới chỗ cậu, không phải vì họ hèn nhát, cũng không phải vì bọn họ sợ, mà là vì ai cũng biết lượng sức mình, không ai có thể cứu được cậu.
Khi gần mất đi ý thức, cậu gầm lên một tiếng, như một con thú bất lực, đầy tuyệt vọng.
Á... hự.... Mẹ kiếp! Tại sao lại vậy chứ?! Tại sao... đến cuối đường mà ông vẫn sống?! SHIT! ĐAU QUÁ!!- Cậu.
Cậu ngừng vùng vẫy, toàn thân cũng buông xuôi, mắt từ từ nhắm lại.
Taeyeon mím môi, cúi người xuống hôn nhẹ vào trán cậu. Cô lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cậu, tim thắt lại, thở cũng khó khăn, nước mắt từ từ rơi xuống.
Không phải đâu, em không cần phải trả thù gì cả. Tất cả, em đều đã hoàn thành rồi. Vậy việc gϊếŧ Jack cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Đừng đau lòng...- Taeyeon.
Taemin lau đi vết máu trên môi, cúi người xuống bế cậu lên.
Kook, buông bỏ tất cả... và... về nhà cùng bọn anh... nhé?- Taemin.
Về nhà cùng bọn anh, em sẽ không phải tổn thương.
Về nhà cùng bọn anh, em sẽ không gặp nguy hiểm.
Về nhà cùng bọn anh, em sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Buông bỏ mọi hận thù, buông bỏ mọi uất ức, buông bỏ mọi vết thương... và về nhà... em nhé?
--------------
Hết.
Vậy là hết fic rồi. Cảm ơn các bạn readers đã đồng hành với tớ trong 74 chap❤️❤️
Tớ thấy có khá nhiều bạn muốn SE, nhưng tớ lại nghĩ nếu để SE thì tội cho cậu và các anh. Vì vốn họ từ đầu fic đến cuối fic đã không có cảnh ngọt ngào tình cảm nào đâu, SE thì coi như cái fic là allkook mà chẳng có chi tiết gì liên quan đến allkook.