Ngồi trên bệ cửa sổ cao ngất, hai chân cậu ở trong không trung, cảm giác thân thể như nhẹ đi
Greg và Kris ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu như vậy thì đều nhíu mày.
Dù cậu không có vẻ gì là để ý tới hành động đầy nguy hiểm của mình, nhưng hai người họ lại thấy hơi sợ sợ a. Thân thể cậu trước mặt như nhẹ đi, chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến cậu biến mất. Ai mà dám yên tâm cơ chứ.
Cậu xuống đây ngồi đi.- Greg.
Cậu nhún nhún hai cái chân, thản nhiên nói.
Ngồi trên đây vui hơn a.- Cậu.
Ngồi ở đó nguy hiểm lắm.- Kris.
Cậu nghiêng đầu, ngây thơ nói.
Nguy hiểm? Tại sao lại nguy hiểm?- Cậu.
Greg và Kris cạn lời, không nói được gì nữa.
Có ai ngồi ngay trên cái bệ cửa sổ mà nói không nguy hiểm bao giờ. Thậm chí, cửa sổ này nằm ở tầng hai, cậu mà ngã xuống thì không chết thì vẫn tàn phế.
Ấy vậy mà, cậu lại ngây thơ đến vô tội hỏi câu này, thật không thể nào phản bác được.
Ngồi lơ lửng thế kia, cậu không thấy sợ sao?- Greg.
Lúc trước thì có hơi sợ, bất quá, làm nhiều lần rồi thì cũng không còn cảm giác sợ hãi, ngược lại còn thấy rất thoải mái a.- Cậu.
Vậy lần đầu tiên cậu ở trên không như vậy là lúc nào?- Kris.
Cậu nghiêng đầu cố nhớ, một lúc sau, cậu trả lời.
Lúc tôi bảy tuổi. Tôi còn ở trên cao tới tận hai mươi mét cơ.- Cậu.
Greg và Kris liền kinh ngạc.
Tại sao?- Greg + Kris.
Cậu bình thản nhún vai.
Cũng vì huấn luyện thôi mà.- Cậu.
Greg và Kris không nói nên lời. Cũng chỉ vì huấn luyện, cậu đã bị treo lơ lửng ở trên không trung và cách mặt đất hai mươi mét. Đó không phải là tuổi thơ của một đứa bé nên có.
Cậu ngồi co ro, dựa cằm vào đầu gối.
Huấn luyện lúc đó có hơi chút tàn nhẫn. Mỗi ngày tôi phải treo lơ lửng như vậy hết ba tiếng, làm xong thì đi tập bắn súng, phải bắn hơn một trăm phát mới được nghỉ ngơi a. Rồi lâu lâu tất cả sẽ đấu với nhau, lúc đấu như vậy, bắt buộc phải có người chết người sống. Vì vậy, dù có thân thiết cỡ nào thì cũng sẽ có ngày quay lại chém gϊếŧ nhau.- Cậu.
Cậu lặng đi một hồi, cười khổ một tiếng, cậu nói tiếp.
Tôi lúc đó không quen với ai, cũng không có can đảm để quen với người nào. Lỡ có một ngày, tôi lại phải đấu với họ thì khó xử lắm.- Cậu.
Vậy... cậu bắt đầu huấn luyện như vậy vào lúc nào?- Greg.
Cậu quay đầu nhìn hai người, đưa năm ngón tay lên.
Năm tuổi.- Cậu.
Năm tuổi?!- Kris.
Ừ, cách huấn luyện treo lơ lửng trên không thì lúc tôi bảy tuổi mới có. Còn lúc tôi năm tuổi thì chỉ cầm súng bắn và gϊếŧ lẫn nhau thôi.- Cậu.
Không gian đột nhiên trở nên trầm lặng.
Cậu nghiêng đầu nhìn bầu trời đầy trong khiết.
Greg và Kris lại sững sờ nhìn cậu, ánh mắt cố định vào thân thể nhỏ bé của cậu, tâm lại một trận run rẩy mạnh mẽ.
Dù bọn họ có làm việc trong Hắc đạo cũng không cần phải huấn luyện tàn khốc như vậy, càng không làm như vậy vào lúc mới năm tuổi.
Một đứa trẻ năm tuổi còn chưa biết cái gì về xã hội, làm sao có khả năng đối mặt với khoá huấn luyện kinh dị đó chứ!
------------
Hết chap 65