Sự Trả Thù Đẫm Máu

Chương 49 [Jungkook]

Chap này theo lời Jungkook nhé.

--------------

Tôi không biết rõ thời gian đã trôi qua được bao lâu , cảm giác vừa tê vừa nhức trên bả vai trái làm tôi không hề thoải mái.

Taeyeon thở nhẹ, lau đi mồ hôi trên trán tôi, mặc dù trên trán cô cũng chảy không ít mồ hôi hồi hộp.

Lòng tôi đột nhiên ấm đi, thì ra, cảm giác được lo lắng là như thế này. Rất hạnh phúc.

Tôi vươn tay phải lên lau đi mồ hôi của Taeyeon.

Taeyeon nhìn tôi, cười nhẹ.

Xong rồi.- Taeyeon.

Trong phút chốc, sóng mũi tôi cay cay. "Xong rồi", tất cả đều đã xong hết rồi. Nụ cười nhẹ nhàng của Taeyeon trông thật xinh đẹp làm sao, giống như một người chị thật sự của tôi vậy.

Taeyeon giúp tôi cài lại nút áo, kéo Greg và Kris đang không ngừng cảm thán hình xăm của tôi ra ngoài. Trước khi đi, Taeyeon không quên quay lại nói.

Em mệt rồi, ngủ sớm đi nhé.- Taeyeon.

Tôi nhìn ba người họ biến mất sau cánh cửa, rồi nhìn vào hình xăm trên bả vai bên trái.

Vết sẹo hoàn toàn bị che lấp bởi hình xăm hình con bướm. Một con bướm màu đen, đôi cánh nhỏ ôm trọn bả vai tôi, mềm mại uyển chuyển.

Tôi dựa vào thành giường, cười khổ một cái.

Đôi cánh? Có thì bị người chà đạp không thương tiếc. Không có thì lại bị ganh ghét, ruồng bỏ. Có thì sao chứ, không có thì sao chứ, tất cả đều giống nhau mà.

Một con bướm luôn muốn được tự do bay lượn sau khi rời bỏ cái kén nhỏ ấy, rồi đến khi được thấy thế giới bên ngoài, con bướm ấy lại nhút nhát muốn quay lại cái kén cũ kia.

Nhưng, cái kén của con bướm đã biến mất, và... đôi cánh cũng đã không còn nữa. Ôi trời, đó chính là ý nghĩa của cuộc sống sao? Mất thứ này, liền mất luôn thứ kia, và mất hết tất cả.

-------------

Hết chap 49